Lời Kỳ Mặc nói ra vô cùng kiêu căng, Vinh Nam thật sự không thể ngờ rằng trên đời lại có người dám nói với anh ta những lời coi trời bằng vung như vậy.
Kỳ Mặc nhếch mép cười: “Mày đã hỏi qua tao chưa mà dám đụng đến Thất Tông Tội bọn tao?”
Đường Duy bị Kỳ Mặc kẹp trong lòng, cảm nhận được mùi sát khí nồng nặc, cậu đột nhiên ngẩng đầu thấy tay Vinh Nam đang cử động liền hét lên: “Trong tay áo ông ta có súng!”
Ảnh mắt Kỳ Mặc biển đổi, theo đó vừa muốn mờ miệng nói đã nhìn thấy Vinh Nam tự mình xoay người, bộ dạng nhanh nhẹn như đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, xông thẳng một mạch về phía bọn họ đang đứng! Kỳ Mặc kéo Đường Duy lui về sau, sau đó ném cậu ra ngoài: “Đi tìm thấy Lạc Phàm của em.”
Vì để cho Đường Duy thoát khỏi nguy hiểm, Kỳ Mặc đành phải chậm trẻ thời gian của bản thân, Vội vàng lùi sau hai bước, xoay người, những người xung quanh lập tức kích động theo, người đàn ông nhanh chóng đạp lên vách tưởng đệm roi nhay lên trên không, họng súng của Vinh Nam đã tới gần sau gáy anh ta.
Tiếp đó ‘Đoàng’ một tiếng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, Đường Duy vừa đáp xuống đất đã thấy có bóng người áo đen bắt cậu đi luôn. Lạc Phàm nhảy lên từ cửa số, đồng thời nhằm chuẩn xác tia laser vào đầu Vinh Nam. Mà anh ta cũng đang di súng vào Kỳ Mặc, ba người tạo thành tư thế uy hiếp lẫn nhau.
Nếu như Vinh Nam dám nổ súng, một giây sau Lạc Phàm cũng sẽ lập tức bóp tắm cực điện.
Đường Duy bị người giữ lại, lúc ngẩng đầu đã nhìn thấy khuôn mặt yêu nghiệt của Bạch Việt, còn ngửi thấy trên người anh ta có mùi rượu.
“Anh uống rượu hà?”
Trên mặt Bach Việt viết rõ hai từ khó chịu. Vốn cho rằng chuyên Giang Lăng tim bạn gái đã khiến minh cực kì không vui, hiện giờ lại gặp một Vinh Nam di khắp nơi muốn tìm Thất Tông Tội gây phiền phức, còn bị người ta lôi từ giường dậy đi làm nhiệm vụ, cảm xúc đã sắp chạm tới giới hạn. Người đàn ông ôm Đường Duy lui về nơi an toàn. Đường Duy nhìn Lục Y Đình nhảy ra khỏi cửa sổ, hỏi Bạch Việt: “Các anh..”
“Lục Y Đình đã được giải quyết rồi.”Bạch Việt ra hiệu bằng tay: “Bên dười Asuka đang đợi cô ta, một khi xuống dưới sẽ bị chúng ta tóm gon ngay.”
Thì ra Bạc Dạ vì muốn chọc giận Vinh Nam phái người đi, sau đó chờ bọn hắn tự chui đầu vào lưới đã giăng sẵn.
Mọi chuyện anh đều đã lên kế hoạch cần thận, trong nháy mắt khi Vinh Nam bắt cóc Đường Duy rồi gọi điện thoại cho anh, tất cả các kế hoạch đều đã lướt qua một lượt trong đầu anh!
Cho nên sau đó anh mới có thể bày ra bộ dáng không sao cả, dù con trai đã bị bắt cóc, bầu trời có sập xuống cũng không đổi sắc mặt, vì anh đã sớm nghĩ ra đối sách.
Đây là một loại tâm tư đáng sợ đến nhường nào…
Khi Đường Duy quay đầu lại, thấy cậu Tùng Sam đang đứng chắn trước mặt Sakahara Kurosawa, hiện tại tình hình trong phòng đã thay đổi. Bốn người bọn họ đột nhiên xông vào đã thế cân bằng ban đầu, huống hồ hiện tại Vinh Nam còn bị người chĩa họng súng vào đầu, thủ hạ của anh ta căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Tất cả đều sẽ thua cuộc.”
Kỳ Mặc không chút hoàng hốt, hong súng đen ngòm vẫn nhắm thẳng vào giữ lông mày anh ta. Cảm giác lạnh băng của kim loại ngấm vào da thịt, Kỷ Mặc siết chặt ngón tay: “Vinh Nam, mày không nên đối nghịch với Thất Tông Tội.”
Năm đó khi Thắt Tông Tội còn đủ người, có Tham Lam bày mưu tính kế cho bọn họ, Kỷ Mặc cùng Lạc Phàm là chủ lực đánh đấm ở bên ngoài, Bạch Việt chịu trách nhiệm hậu cần, nếu có người thương vong anh ta sẽ là người đầu tiên xông ra. Asuka luôn xung phong vào vị trí mê hoặc trạng thái của đối phương, Tung Sam sẽ dùng một chiêu cuối, anh ta là người lười biếng trầm mặc, nếu thật sự chưa đến cuối cùng, anh ta sẽ không dễ dàng ra tay.
Về một người thần bị còn lại, còn chưa từng lộ mặt ăn uống cùng nhau, vẫn luôn chăm sóc bọn họ hàng ngày, phụ trách giúp bọn họ liên lạc với thế giới bên ngoài.
Thất Tông Tội khi thực hiện nhiệm vụ sẽ hành động như vậy, đây là một sự kết hợp hoàn hảo. Bọn họ sẽ chỉ được cấp trên cử đi khi được thông báo những nhiệm vụ nguy hiểm khẳn cấp cấp SSS, nếu không, chi phí yêu cầu họ lộ diện là quá cao, gần như tất cả mọi người không dám đưa ra chủ ý này.
Vậy mà thời khắc này, Thất Tông Tội đã ra tay, chỉ để đưa Đường Duy và Sakahara Kurosawa trở vét
Bạch Việt ôm Đường Duy đi tới cửa số, Vinh Nam quay phắt người lại: “Đừng có mơ tường dẫn Đường Duy đi!”
Bạch Việt với bộ tóc trắng giống như một vị Vương gia yêu nghiệt xuyên không từ cổ đại đến đây, anh ta đứng im tại chỗ, nhìn chằm chằm Vinh Nam, đột nhiên nói một câu hàm ý sâu xa.
“Vinh Nam… Có phải chúng ta đã từng gặp nhau không?”
Con người Vinh Nam co lại vài phần, còn chưa kịp nói gì, tầng dưới đã vang lên tiếng còi báo động của cảnh sát.
Trong đêm hôm đó, tiếng còi cành sát lại một lần nữa vang vọng khắp phố Barker của Luân Đôn. Khi bọn Bạc Dạ cùng cành sát đuổi đến nơi, vừa hay nhìn thấy cảnh Bạch Việt mang theo Đường Duy đứng ở ô cửa sổ vỡ nát của tòa nhà cao tầng, mái tóc trắng trong màn đêm tối như tỏa ra ảnh sáng chói mắt, chập chờn theo gió tựa như một u linh.
Người đàn ông nhìn Lục Y Đình ở bên dưới đang bị giữ chặt, tiến đến siết cổ cô ta. Asuka đứng bên cạnh giúp Bạc Dạ áp chế cô ta, anh nói: “Rốt cuộc cô muốn gi?Đường Duy vẫn ở trong tay bon ho, nói Bac Da không lo lắng là già doi. Lúc ấy anh cố ý ra về bộ dáng không sao cả là để dời sự chú ý của Vinh Nam. Ngay sau khi cúp điện thoại, chuyện đầu tiên anh làm chính là sắp xếp từng khâu trong kế hoạch, từng bước từng bước phải móc nối chặt chẽ với nhau, chỉ cần xảy ra một chút sai sót, Đường Duy rất có thể sẽ bị tổn hại,
“Thưa ngài, đã khổng chế được toàn bộ tình hình ở bên trên..”
Lục Y Đình cười hung ác, thừa dịp bọn họ không chủ ý lật cả người Asuka lại. Asuka sau khi đáp đất bày ra thế câu chỉ. Cảnh sát bao vây xung quanh, Bạc Da ở tầng dưới kéo ra một chiếc đệm lò xo lớn.
“Khổng chế tình hình?”
Asuka phỏng ám khí từ trong ống tay, chặn đứng dao găm đang vung lên của Lục Y Đình. Hai bóng người lập tức đan xen vào nhau, giao chiến kịch liệt: “Đừng có mơ tưởng. Muốn đối đầu trực diện với Thất Tông Tội bọn tôi sao?”
Lúc Y Đình rên lên một tiếng đau đớn, đạp vào vách tường rồi lại nhày xuống, tư thế kia rõ ràng là người đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc.
Bạch Việt đứng trên cao thoáng nhin xuống, gió mạnh thối qua làm tóc anh ta rồi bời, Bach Việt nói:”Ba em ở bên dưới đã chuẩn bị ổn thỏa rồi.”
Nhưng bên này Vinh Nam và Kỳ Mặc vẫn đang giằng co, không có chút dấu hiệu nhúc nhích nào.
“Nếu đã thích cắm súng chỉ vào người khác như vậy…”
Kỳ Mặc tiến lên trước một bước, ấn ngực mình vào họng súng của Vinh Nam.
Kỳ Mặc dứt khoát vứt súng trong tay mình, ‘cạch’ một tiếng, anh ta giơ hai tay lên, bày ra bộ dáng không sao cả cười cười: “Tới đi, phá vỡ tất cả sự cân bằng này, Vinh Nam, nổ súng bắn tao đi.”
Vi sao…
Vi sao…
Tại sao đến thời khắc cuối cùng tất cả mọi người lại thích ép buộc anh ta như vậy!
Trước mắt Vinh Nam hiện ra cơn ác mộng sâu
nhất trong đầu!
Đã từng có người trong màn mưa bom bão đạn, ẩn lồng ngực minh lên họng súng!
“Giết tôi đi.” Người đó dùng thanh âm mơ hố: “Vinh Nam, giết tôi đi, nếu như đây là mệnh lệnh mà anh đưa ra, nếu như sự tổn tại của tôi… gây ảnh hưởng đến sự cân bằng của anh và cả thế giới này..”Giết tôi đi.