Sau khi nghe những lời này của Lâm Từ, cả sắc mặt của Bạc Da đều thay đổi.
Nhưng khi anh ý thức được và nhận ra mọi chuyện thì Đường Thi đã bị Đường Dịch dẫn đi, bước đi từ từ về phía trước. Lúc chuẩn bị rẽ qua góc tường, cô quay đầu lại liếc nhìn
Bạc Dạ một cái.
Một cái liếc mắt kia giống như đã làm cho thời gian ngừng lại ngay giây phút đó, khoảnh khác đó, Bạc Dạ rất muốn nói, Đường Thi, đừng đi.
Thế nhưng tất cả những ý nghĩ trong đầu gián tiếp qua môi và răng, trong phút chốc lời được nói ra lập tức khiến người ta trở nên vô cùng không chịu nổi.
Bạc Dạ rổng giận: “Đường Thi, em đi rồi thì đừng nghĩ đến chuyện trở về nữa”
Đôi mắt Đường Thi lập tức đỏ lên.
Sau đó, giọng nói của Bạc Dạ giống như một con dao bén nhọn, khứa vào da thịt cô làm cho nó phải chảy máu: “Con mẹ nó Bạc Dạ thật lòng đối với em chỉ là đào khoét, còn không bằng đi nuôi một con chó."
Đây là đang nói cô ngay cả một con chó cũng không bằng sao?
Đường Thi nở nụ cười trong nước mắt: "Bạc Dạ, trong mắt của anh có thể tôi thật sự không bằng một con chó Bước chân Bạc Dạ dừng một chút, giây phút cánh tay đưa ra, động tác bồng chốc cứng ngắc lại.
Không phải... không phải như vậy.
Bọn họ đều bị ma xui quý khiến rồi, rốt cuộc là ai đã đẩy mọi chuyện đến bước đường như vậy?
Hốc mắt Đường Thi đỏ hồng, quay đầu nhanh chóng rời đi, đợi cho đến giây tiếp theo khi hành lang khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có của nó, Bạc Dạ mới phục hồi tinh thần, vô cùng hoảng hot.
Không.
Em đừng đi.
Lâm Từ cảm thấy thật bất đắc dĩ: “Cậu Dạ."
Bạc Dạ không nói chuyện, đứng ở nơi đó, cả người cũng trở nên run rấy.
Phải thật lâu sau, người đàn ông mới có động tĩnh, nhằm mắt lại, giống như cuối cùng cũng chấp nhận trận chia lìa này, thanh âm của anh khàn đặc: "Cũng tốt, đi rồi cũng tốt"
Bạch Việt và Giang Lăng đứng một bên cảm thấy không đành lòng, tiến đến vỗ lên bả vai của Bạc Dạ.
Anh thì thào, nói chuyện giống như một đứa trẻ: "Đi rồi cũng tốt, đỡ cho tôi phải luôn lo lắng cô ấy sẽ rời đi."
Đường Dịch mang Đường Thỉ đi, mang thi thể của ba mẹ nuôi của bọn họ đi, mang theo tất cả chỗ dựa tinh thần của Bạc Dạ đi mất.
Mấy ngày nay, anh căn bản không biết chính mình đã sống hay trải qua nó như thế nào. Sau khi cãi nhau với Đường Thi, tâm trạng của anh cũng trở nên rất dễ kích động, dẫn đến tình huống không thể cứu vãn được nữa như bây giờ.
Bạc Dạ cảm thấy linh hồn của mình dường như đã bị đào khoét đi hết, chỉ còn lại sự trống rỗng và khoảng không vô cùng.
Đường Thí đi rồi, đi thật rồi.
Đường Dịch không chết, cô còn có thể trở về không?
Đột nhiên Bạc Dạ mim cười.
Nụ cười này của anh khiến cho những người bạn tốt ngạc nhiên, người bình thường ở thời điểm như thế này còn có thể mim cười như vậy sao?
Không thể nào.
Bạc Da đây là làm sao vây, sẽ không phải không phải phát điện rồi đó chứ? "Bạc Dạ, anh... dù sao cũng đừng kích động quá mức,
Đường Thi chắc chắn chỉ là giận dỗi nhất thời mà thôi, hai người cũng đều không dễ dàng gì, nhất định có thể vượt qua được mà" "Đúng vây, đúng vậy, không cần nghĩ nhiều lắm đâu. Nói chuyện với Đường Thi, tâm sự một lần thử xem, mọi chuyện sẽ ổn thôi" Giang Lăng và Bạch Việt luống cuống tay chân an ủi Bạc Dạ. "Không phải." Anh cũng không có phát điên.
Chỉ có Bạc Da mới biết chính mình đang cười cái gì, anh lui về sau vài bước, dựa lưng vào tường, sau đó người đàn ông mới chậm rãi lên tiếng: “Tôi cười là bởi vì Đường Dịch không có chuyện gì, điều này chứng tỏ năm đó, tôi không hại chết Đường Dich."
Anh không có trở thành hung thủ giết người.
Anh không làm cho Đường Dịch gặp chuyện không may, Đường Dịch vẫn còn sống. Thật tốt, anh cũng không nợ anh trai Đường Thi một cái mạng.
Chỉ là bây giờ, sự giằng co giữa anh và Đường Thi đã không còn liên quan gì đến vấn đề này nữa, mà là hai trái tim đã chia xa lâu ngày, cho nên một khi đã va chạm sẽ đâm vào lòng nhau, làm nhau tổn thương. “Điều tra một chút xem Đường Dịch đã đi làm cái gì."
Ánh mắt Bạc Dạ trở nên âm trầm và u ám, giống như là thủ lĩnh của bầy sói: "Tôi muốn biết rằng vì sao anh ta trốn lâu như vậy?"