A Lăng xuất hiện đúng lúc, một lần nữa bé may mắn thoát chết.
A Lăng đưa tay che vết đạn trước ngực mình, tay kia nắm lấy tay cô bé, bắt đầu điên cuồng chạy trốn, Hoàng Viêm đằng sau chỉ cười, hình như đang hưởng thụ trò chơi đuổi bắt lấy mạng người.
A Lăng cùng bé chạy đến phòng, mặc kệ vết thương trên người, cô dùng sức đẩy giường ra, dưới gầm giường lộ ra một lối đi.
A Lăng, chị đang chảy máu kìa… Cô bé hoảng sợ nhìn chỗ máu không ngừng chảy ra, lo lắng hỏi.
Tiểu thư, chị không sao, vết thương nhỏ thôi mà, chị sẽ không chết, cô vừa nói vừa ngẩng đầu lên, kéo tay bé nói, tiểu thư, theo chị!
Nhưng ba mẹ…
Tiểu thư, ông bà chủ chỉ tạm thời té xỉu, chút nữa chị sẽ đưa họ đi khám, sau đó chúng ta đi hái hoa được không? Cho nên em phải nghe lời, đi theo chị!
Cô bé nhìn màu đen bên dưới hầm, hoảng sợ nói, đây là đâu?
Bé cho tới giờ cũng không biết, dưới giường mình lại có một tầng hầm, mà có gì trong đó?
A Lăng cố gắng mỉm cười, môi trắng bệch mở ra, chẳng qua là chỗ ẩn nấp, chúng ta trước đây chơi trốn tìm, em không tìm được chị là vì chị trốn ở chỗ này… Tiểu thư, nhanh lên, chúng ta không thể bị tìm thấy, mau theo chị!
Nhưng ba mẹ thực sự… không sao chứ?
Dĩ nhiên, A Lăng đã gạt em bao giờ chưa?
Bé dùng sức lắc đầu, từ lúc mới sinh ra, A Lăng chính là giúp việc riêng của bé, luôn ở cạnh quan tâm lo lắng bé, cho tới giờ cũng không gạt bé.
Cô bé hơi nâng khuôn mặt tươi cười lên, sau đó dạ một tiếng, cùng đi với A Lăng vào hầm tối.
Hầm này rất kỳ quái, rõ ràng bên ngoài toàn màu đen, nhưng sau khi tiến vào mới phát hiện bên trong không hề thiếu ánh sáng, không giống phòng của bé, trong này tất cả đều được làm bằng kim loại, hơn nữa còn được tự động hóa.
Có cửa, có mật mã… Thật kỳ quái.
A Lăng đưa bé đến một phòng bên trong, sau đó nhập mật mã, lấy một hộp nhỏ ra, đặt vào trong lỗ tai bé.
Đây là cái gì? Thật khó chịu! Bé sờ lỗ tai, muốn lấy vật kia ra.
A Lăng ngăn bé lại, sau đó nghiêm túc nói, tiểu thư, đây là vật quý nhất của gia đình, là một cái chìa khóa! Em hãy nhớ không được tùy tiện đưa nó cho người khác, ai cũng không được, biết chưa?
Chìa khóa? Vừa nãy ông ta hỏi chìa khóa chính là cái này sao?
Dạ! Cô bé gật đầu, kiên định nói.
A Lăng nhìn bé cười một tiếng, sau đó nhấn tường bí mật một lần nữa, một cánh cửa mở ra, A Lăng ôm mặt bé, vừa khóc vừa nói, tiểu thư, từ giờ trở đi, em phải dùng sức chạy, không được quay đầu, không được dừng lại, chỉ chạy về phía trước, bất kể phía sau xảy ra chuyện gì, em chỉ cần chạy về phía trước, được không?
Tại sao? Em không muốn chạy!
Không được hỏi, em chỉ cần chạy là được rồi, tiểu thư ngoan, nhất định phải chạy đi, biết không?
Còn chị?
Mặt A Lăng trắng bệch lộ ra nụ cười, cô nói, A Lăng sẽ đuổi theo tiểu thư, nên tiểu thư đừng để A Lăng bắt được, nếu A Lăng đuổi kịp, A Lăng không gọi bác sĩ cho ba mẹ em.
Vừa nghe đến ba mẹ, cô bé vội vàng gật đầu nói, em biết em biết, em sẽ chạy, dùng hết sức chạy, không để A Lăng đuổi kịp.
Được, tiểu thư, em phải nhớ, nhất định sống hạnh phúc!
Cô vừa dứt lời, liền đẩy bé vào cửa, nhìn lưng bé, mỉm cười đóng cửa lại, sau đó xoay người, nhìn người khác tiến vào.
Đây là một căn phòng bí mật dưới lòng đất, có vào cũng có ra, nhưng lại cũng có vào không có ra, bởi vì nơi này bố trí sẵn một hệ thống tự động phát nổ, một khi nó hoạt động, không ai có thể thoát ra, mà cô phải ở đây cùng chết với người đàn ông kia.
Cô nghe tiếng bước chân mỗi lúc một rõ hơn, sau đó cười to, nhẹ giọng nói, tiểu thư… Thật xin lỗi… A Lăng lừa em!
Bùm! Một tiếng nổ thật lớn vang lên sau lưng cô bé, bé đột nhiên dừng lại, muốn quay đầu, nhưng nhớ đến lời dặn của A Lăng, bé không dám xoay người.
Đột nhiên bé nhớ mình có mang theo một cái gương nhỏ, liền vui vẻ lấy gương ra, sau đó nhìn vào trong gương, nhìn khung cảnh đằng sau.
Một biển lửa, làm cho bé kinh sợ…
Quay đầu lại, mái nhà ấm áp của bé đã không còn, chỉ thấy biển lửa mênh mông…
Màu đỏ, màu đỏ, toàn bộ đều màu đỏ, hơn hai mươi người hầu trong nhà đều mang màu đỏ trên người… sàn nhà hay vách tường cũng toàn màu đỏ… trên người ba mẹ cũng toàn màu đỏ… người A Lăng cũng là màu đỏ… giờ trước mắt bé cũng là màu đỏ… màu của máu.
Bé đưa hai tay ra, thấy tay mình cũng màu đỏ, dính rất nhiều máu.
Không muốn! Không muốn!
Bé hướng về phía biển lửa rống to, cổ họng đau rát, nóng hừng hực, nhưng bé không ngừng gọi.
Lúc này bé biết, biết tất cả… Ba chết, mẹ chết, A Lăng cũng đã chết… Giờ chỉ còn mình bé, một mình bé…
Một mình… Thật khủng khiếp…
A a a
A a a
Từng tiếng gào thê thảm vọng đến tận trời cao, cô bé nhỏ không chịu nổi đả kích, ngất xỉu trên mặt đất…
Một người đàn ông bí ẩn đi tới bên cạnh, nhìn cô bé, sau đó bế cô bé từ dưới đất lên, đưa bé đi khỏi nơi bi thảm.
Khi bé tỉnh lại… là ở Đài Loan, nhìn người đi lại trên đường phố, hoảng hốt nói, đây là chỗ nào? Tôi… là ai?