Triều Ca còn đang giật mình chưa kịp phản ứng trước tiếng thét kia thì đã bị một cô bé nhào vào lòng.
“Thiên Thu oaaaa... Tự dưng cậu lại biến mất... Mình tìm cậu suốt mà không thấy a...Huhu...Cậu đi đâu vậy chứ...”
Chất giọng vừa trẻ con vừa ngọt ngào này, lẽ nào là cô bạn thân của nguyên chủ...
“Diêu Lộ Khiết?”
Cô bé kia ngẩng đầu lên ngay lập tức. Vừa thấy khuôn măt đó, trong lòng Triều Ca lại thấy mềm nhũn.
Đôi mắt to tròn long lanh chớp chớp như chú thỏ con. Bên khóe mắt còn có nước mắt như những giọt sương lấp lánh đang trào ra không tự chủ được. Làn da trắng sáng mềm mịn vì khóc mà có chút ửng hồng. Môi nhỏ anh đào chúm chím.
Hự! Trúng tim ta rồi a...
<...> Chết rồi chủ nhân ơi! Thiết lập của nhân vật phụ quá đỉnh cao. Kiểu này sợ rằng Tư Thiếu thất sủng rồi...
Diêu Lộ Khiết nhìn thấy Triều Ca rồi lại càng khóc thảm thương hơn. Cô cố gắng dỗ thế nào cũng không nín được.
“Aaaa, Thiên Thu...sao cậu lại biến mất vậy a...trở về còn bị sốt nữa a...”
“Mình không sao mà. Thôi nào đừng khóc nữa.”
Aiya, cô bé này lúc vào phòng không ngẩng đầu quan sát mà cứ thế nhào vào lòng cô sao? Thật đáng yêu hết sức mà.
Diêu Lộ Khiết cố gắng ngừng khóc, lấy lại bình tĩnh. Bộ dạng đó vào trong mắt Triều Ca lại càng đáng yêu bội phần.
Vị diện thứ hai được đấy.
<...> Điều ta lo lắng đã thành sự thật rồi huhu...
“Thiên Thu, có phải Trần Mộng Nhiên hại cậu đúng không? Tớ đã nói rồi mà. Cô ta không đáng tin đâu. Giang Thần cũng bị cô ta lừa đi rồi, cậu đừng có dại dột nghe theo nữa đó!”
Triều Ca lại vươn tay xoa đầu Diêu Lộ Khiết, cười đến dịu dàng, ánh nắng ấm áp ngoài cửa cũng chỉ làm nền cho cô. Diêu Lộ Khiết nhìn đến ngẩn ngơ.
“Tớ biết rồi, đừng khóc nữa. Dù cậu khóc cũng rất đáng yêu nhưng mắt sưng lên sẽ không đẹp nữa đâu.
Diêu Lộ Khiết lập tức đỏ mặt.
“Thiên Thu, hôm nay cậu nói nhiều thật đấy, còn cười nữa. Cậu không sao chứ? Trần Mộng Nhiên làm gì cậu sao?”
Triều Ca sững lại. Hình như hình tượng của nguyên chủ là một siêu cấp học bá kiêm một băng sơn mĩ nhân nghìn năm không tan thì phải...
Chẳng trách nam chính lại bị Trần Mộng Nhiên câu mất...
A khoan, hình tượng đột ngột thay đổi, cô nên giải thích thế nào đây???
“A... cái này à... Thật ra tớ đã ngộ ra được một chân lí. Cuộc sống vốn chẳng được bao nhiêu, chúng ta phải cố gắng tận hưởng, phải làm cho bản thân từng giây từng phút đều được thoải mái vui vẻ. Như vậy mới đáng sống.”
“Thiên Thu, chúng ta đi. Đừng có quan tâm đến loại người này nữa!”
Bắc Minh Dực ở đằng sau vẫn kiên nhẫn gọi.
“Diệp Thiên Thu! Tôi chờ cậu.”
Diêu Lộ Khiết nghe vậy càng kéo Triều Ca đi nhanh hơn.
Vừa về đến lớp đã ngồi sụp xuống. Tức giận đến phồng má.
“Sao cậu lại được loại người đó cứu chứ...hừ...”
Triều Ca lại xoa đầu cô bé dỗ dành.
“Thôi mà thôi mà. Đừng để ý cậu ta.”
Vừa lúc đó, Trần Mộng Nhiên cũng xuất hiện.
Cô ta không hổ là nữ chính. Dung mạo và khí chất đều hơn người. Một vẻ đẹp rất thanh lịch, kiêu ngạo. Còn là trọng sinh, khí chất trên người đặc biệt cao cấp và thu hút.
Trần Mộng Nhiên thu hút không ít ánh mắt của mọi người. Cô ta còn đang dương dương tự đắc thì nhìn thấy Triều Ca.
Biểu cảm trên mặt lập tức chuyển biến thành khó chịu cùng không thể tin được. Nhưng rất nhanh, tất cả đã về lại bình thường.
Cô ta tươi cười mở lài thăm dò Triều Ca:
“Hôm nay bạn học Diệp đến sớm quá nhỉ?”
Triều Ca cũng tươi cười đáp lại cô ta:
“Nhờ phúc của Trần đại tiểu thư cả.”
Mấy bạn học trong lớp khiếp sợ. Sao nay học bá băng sơn mĩ nhân của chúng ta lại nói nhiều như vậy? Còn cười nữa? Không phải bình thường đều lơ Trần Mộng Nhiên sao? Hôm nay bị làm sao vậy? Gặp đả kích rồi?
Trần Mộng Nhiên cũng bất ngờ. Đây mà là Diệp Thiên Thu sao?