Bá Đạo Mẹ Kế Mau Xuyên

Chương 68: Thể diện - Hình tượng



Nửa chặng đua đầu tiên đã vô cùng gay cấn, xe của Triều Ca và Sở Thiên Trần luôn bám nhau sít sao, khoảng cách giữa hai xe chưa bao giờ vượt quá hai mét. Cứ chốc chốc lại nghe tiếng cọ xát chói tai giữa hai thân xe.

Sắp tới chính là khúc cua căng nhất, chủ yếu là vì đoạn cua rất hẹp, khúc hẹp nhất chỉ vửa đủ một xe có thể đi qua. Hơn nữa đây cũng là đoạn cua cuối cùng, chỉ còn một chặng ngắn nữa là đã đến đích rồi. Có thể nói, đoạn cua này chính là nơi quyết định thắng thua của các tay đua.

Triều Ca đã sớm đoán ra vị trí đoạn cua. Cách đó gần một trăm mét, cô đã bắt đầu tăng tốc đến cực hạn rồi. Sở Thiên Trần thì không như vậy, hắn dường như có một suy tính sâu xa hơn.

“Đại ca, chị dâu hình như thật sự có thể thắng đó!” – Bọn đàn em reo hò xung quanh Bắc Minh Dực.

“Có thể gì mà có thể! Cô ấy chắc chắn sẽ thắng!”

Bắc Minh Dực như buông xuống được một nửa sự lo lắng. Trên mặt cậu ta là sự nhẹ nhõm đi thấy rõ.

Nhưng Sở Thiên Trần sẽ để Triều Ca thắng dễ dàng như vậy sao?

Không thể nào!

Lúc Triều Ca thực hiện đoạn cua với tốc độ cao như vậy, thứ duy nhất không được đảm bảo chính là sự cân bằng của xe. Xe của cô nghiêng đến mức gần như muồn ra khỏi đường đua, chỉ còn cách vực chưa đến nửa mét.

Đúng lúc này Sở Thiên Trần đột ngột gia tốc, áp sát đầu xe vào đuôi xe của cô, dùng hết sức ép xe của Triều Ca lên trên vách đá.

Vốn đã không đủ độ cân bằng, xe của cô lập tức bị ép lên. Mà ngày càng bị ép gắt gao hơn. Giờ cô phải chạy trên một cái xe nghiêng tới 45 độ so với mặt đất.

Bắc Minh Dực đã sớm mất bình tĩnh, gọi lớn tên cô.

“Không ngờ Sở Thiên Trần lại có thể liều mạng như vậy a! Phải biết lúc hắn thực hiện ép xe chị dâu lên vách đá, xác suất hắn rơi xuống vực cũng phải lên đến 50%. Hơn nữa chị dâu còn là người mới, lỡ đâu mất bình tĩnh buông tay lái, còn có thể bị ép đến cả 4 bánh để chạy trên vách đó, lúc đó khả năng hai xe đè lên nhau cũng không hề thấp đâu! Đại ca, em sợ chị dâu chị ấy...”

“Cậu đừng có nói nữa! Cô ấy nhất định sẽ không sao!”

Đám đàn em thấy thái độ của Bắc Minh Dực hung dữ như vậy, lập tức im bặt không dám ho he tiếng nào.

Phải biết bây giờ Bắc Minh Dực lo lắng đến mức nào, xen vào đó còn là sự sợ hãi, bất an tột cùng. Nếu không phải giờ hắn còn đang trên trực thăng theo dõi, hắn đã sớm chạy đến chỗ cô dừng cuộc đua rồi.

Khác hẳn với sự lo lắng của mọi người, Triều Ca ngược lại còn vô cùng hưng phấn.

Mới quay trở lại đường đua mà đã kích thích như này, thật không tệ nha!

Cô tiếp tục tăng tốc, mượn lực từ sức ép của xe Sở Thiên Trần, trực tiếp đi trên vách đá dựng đứng bên cạnh.

Sở Thiên Trần không ngờ Triều Ca sẽ dùng cách táo bạo như vậy, nhất thời không biết nên xử lí thế nào.

Chờ đến lúc hắn phản ứng kịp thì cô đã đi trên vách như vậy được một đoạn rồi. Ban đầu là hai xe ép song song nhau, hiện tại, xe của Triều Ca đã lên trước xe của Sở Thiên Trần một nửa. Ngay lúc này, cô liền bẻ lái, trượt từ trên vách đá xuống, thuận thế đẩy xe của Sở Thiên Trần văng ra đằng sau cả chục mét, còn bị quay ngược đầu xe.

“Mẹ kiếp!” – Sở Thiên Trần chửi lớn một tiếng.

Qua được khúc cua này, đoạn đường về sau của Triều Ca vô cùng dễ dàng. Tuy phần thân xe đều bị cọ xước vô cùng nặng nề, tốc độ cũng bị ảnh hưởng nhưng chiến thắng vẫn thuộc về cô. Thậm chí Triều Ca còn đến trước xe của Sở Thiên Trần cả năm phút.

Cô cực kỳ vui vẻ bước xuống xe, vốn cô định quay qua cười nhạo Sở Thiên Trần một chút, không ngờ lại bị Bắc Minh Dực ôm chặt.

“Khụ...Bắc Minh Dực, buông tôi ra nào...” Có vẻ gần đây cô bị người ta ôm hơi nhiều nhỉ, còn toàn là đột ngột nữa chứ.

Bắc Minh Dực nghe tiếng Triều Ca yếu ớt, lập tức nới lỏng vòng tay, ngẩng đầu lên nhìn cô.

“Diệp Thiên Thu, lần sau tôi tuyệt đối sẽ không cho cậu đua xe nữa!”

Lúc cô tăng tốc, hắn còn cảm thẩy tim mình sắp nhảy ra ngoài đến nơi. Nếu còn có lần sau, sợ rằng mạng nhỏ này cũng mất luôn.

Triều Ca dù trong lòng đương nhiên là không đồng ý nhưng thấy sắc mặt lo lắng đến tái xanh của cậu ta, cô đành gật đầu.

“Mẹ kiếp, đã thua đua xe còn bị đút cho cơm chó đến hộc máu. Bắc Minh Dực, cậu cũng đủ ác.”

Sở Thiên Trần cũng vừa về tới đích, chống tay len cửa xe, ai oán nhìn hai người.

Triều Ca vui vẻ cười trên nỗi đau của hắn, cô còn không quên bổ thêm một đao.

“Sở thiếu chắc chưa quên chúng ta đã cược gì đâu nhỉ?”

Mặt của Sở Thiên Trần đã đen lại càng đen hơn.

“Diệp tiểu thư, tôi đương nhiên không quên. Khu tụ họp chợ đen phía đông thành phố này, tôi sẽ trả lại cho Bắc Minh Dực.”

Sở Thiên Trần rít từng chữ một, cảm giác như hắn vừa nói vừa cố gắng giữ cho mình không hộc máu tức chết.

Bắc Minh Dực lúc này ngơ ngác nhìn hai người.

Không phải tối hôm trước lúc hắn đang còn mải mê làm sao để đẩy nhanh tiến độ công lược Diệp Thiên Thu, tạo cơ hội cho tên Sở Thiên Trần này đem quân đến cướp quyền khống chế chợ đen, hôm nay phải đến cược đua xe để chuộc về sao? Sao chưa đua mà Sở Thiên Trần đã tình nguyên trả về rồi?

Hắn đã bỏ lỡ gì sao?

<...> Đúng vậy đó Tư thiếu, cậu đã bỏ lỡ một lần cược không thể ngu hơn của Sở Thiên Trần.

Nói ra sẽ tội nghiệp người ta lắm nên Tư thiếu tự mình tìm hiểu đi nhé.

Triều Ca vẫn giữ nguyên nụ cười, tiếp tục khiêu khích Sở Thiên Trần.

“Sở thiếu ngoài việc quá tự tin vào kĩ thuật đua xe của mình, thừa nước đục thả câu, thù dai thì còn lại đều rất tốt, nhất định sẽ không phải ăn cơm chó nữa đâu.” Nữ chính trâu bò kia sẽ đến cứu vớt ngươi a.

<...> Đã phá mạch truyện, ngăn cản nữ chính gặp nam phụ, hai người còn có thể đến với nhau sao? Ký Chủ cô chúc phúc gì đó đều là để lừa người a!

Sở Thiên Trần thật sự rất muốn xé xác người trước mặt nhưng lí trí nói cho hắn biết phải kiềm chế lại, phải giữ thể diện, thể diện...

Thể diện cái con khỉ ấy! Thua một tiểu thư yếu đuối lần đầu đua xe mà còn có mặt mũi đễ giữ sao?

“Diệp tiểu thư, tôi thừa nhận cô rất có năng lực. Nhưng tốt nhất cô đừng có quá đáng, chọc đến tôi, cô cũng không gánh nổi hậu quả đâu.”

Ừ, thể diện không giữ được thì phải cố giữ hình tượng.

“Haha, Sở thiếu, không có thể diện thì hình tượng có hay không cũng như nhau thôi, đừng phí công vô ích làm gì.”

“...” Ai cho tôi lương thiện đây a!!!

“Chuyện đua xe hôm nay xong rồi đấy. Hẹn Sở thiếu khi khác, bọn tôi đi trước.”

Bắc Minh Dực lên tiếng phá vỡ tình huống khó xử của Sở Thiên Trần. Dù sao người ta cũng là người của Sở gia, sau này còn rất nhiều chỗ cần hợp tác, cũng không thể nào dìm hắn như thế được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.