Bá Đạo Tổng Tài Hắn Mang Cầu Chạy

Chương 1: Chương 1





Bách Nhạc chậm rãi mở mắt ra, cảm giác duy nhất chính là cả người đều rất đau nhức.

Cậu gian nan cử động thân thể, thì những kí ức đêm qua cái sau nối tiếp cái trước, dũng mãnh tràn vào trong đầu.

Cậu chỉ nhớ rõ đêm qua lúc vừa mới khôi phục ý thức, còn chưa kịp tiếp thu toàn bộ kí ức của thân thể này, thì liền bắt gặp hiện trường vô cùng kích thích.

Cậu vừa định mở miệng, thì đã bị một bàn tay hơi lạnh bưng kín miệng, ngăn chặn toàn bộ những lời muốn nói.

Lúc ấy, cậu sợ tới mức trừng mắt nhìn thẳng người đang ở phía trên mình, trong đầu toàn bộ kí ức về y cũng liền xuất hiện.

Cậu vậy mà lại xuyên vào một quyển hào môn ngược luyến cẩu huyết, nam nữ chủ chính là vì bị pháo hôi hạ dược mà xảy ra tình một đêm, còn cậu chính là tên pháo hôi kia luôn mới ghê á!
Còn nữa, bò lên giường nam chủ hẳn phải là nữ chủ chứ! Lan quyên gì đến một cái pháo hôi công cụ người là cậu nha!
Mắt thấy tình hình càng ngày càng phát triển theo hướng không thể khống chế được, Bách Nhạc liền quyết định mình cần phải hành động.

Cậu cắn răng một cái, sau đó lại làm một cú cá chép bật nhảy, nhân lúc người kia không chú ý, mà đem vị trí đảo ngược lại.

"Tui muốn ở phía trên!"
Nếu tên đã lên dây thì tránh cũng không thể tránh, vậy không bằng cậu dứt khoát một chút, ít nhất cũng sẽ không phải chịu tội.

Người đàn ông kia sau khi nghe cậu nói xong, thì tựa hồ còn cười một tiếng cực kì nhẹ, nhưng mà lại cười khiến cho cậu sởn cả tóc gáy.

Chuyện sau đó...!
Bách Nhạc sau khi nhớ lại thì không khỏi cảm thấy xấu hổ và giận dữ muốn chết, thì ra có một số việc kết quả vẫn luôn giống nhau nha.

Trải qua một đêm tiêu hóa sửa sang lại, thì rốt cuộc cậu cũng tiếp nhận được sự thật mình đã xuyên vào trong một quyển sách, hơn nữa nam chủ của quyển sách này còn đang nằm ở bên cạnh cậu luôn.

Tịch Yếm, được người trong giới tôn xưng một tiếng Tịch Tứ gia, đã được chuẩn bị đầy đủ mọi thứ để trở thành nam chủ có thân thế bi thảm.

Mẫu thân của y nguyên bản chính là một ** trong một hội sở cao cấp, tên là Đàm Liên Tâm, lại trong một lần tiếp khách mà ngoài ý muốn mang thai y.

Nhưng mà, nàng không lựa chọn xóa sạch hài tử không nên được sinh ra này, một mặt là bởi vì nàng được bác sĩ thông báo rằng, nếu như thực hiện phẫu thuật phá thai, thì lấy thể chất của nàng sẽ cực kì nguy hiểm.

Một mặt khác là bởi vì người đàn ông kia có tiền lại có quyền, mới khiến cho nàng động tâm tư không nên có.


Nàng đem đứa bé còn chưa được sinh ra này, xem như một lợi thế để tiến vào xã hội thượng tầng, muốn một bước lên trời.

Nhưng không nghĩ đến mộng đẹp lại bị chính phụ thân của đứa bé một tay đánh nát, vì đối với hắn mà nói, một đứa con riêng căn bản chỉ là cái râu ria.

Hơn nữa, hắn còn là trưởng tử danh chính ngôn thuận, căn bản không phải cần đến cái loại đồ vật không lên được mặt bàn như vậy.

Cuối cùng, nàng chỉ đành phải cầm một số tiền, xem như là phí nuôi dưỡng, sau đó bị đuổi ra khỏi thành phố S, thậm chí đến bát cơm của mình cũng bị đập.

Nhưng nàng rất may mắn, tuy rằng tuổi hơi lớn, nhưng tư sắc vẫn còn đó.

Nàng liền tìm một nhân viên công vụ ở một huyện thành nhỏ làm hiệp sĩ đổ vỏ, nàng cố ý che giấu sự thật mình đã mang thai, nhanh chóng kết hôn sau đó lại đem Tịch Yếm sinh hạ.

Tuy rằng từng ngày đều khó khăn túng thiếu, mẫu thân cũng không biết vì sao lại đối xử lạnh nhạt với y, nhưng cho đến khi Tịch Yếm năm tuổi, thì thời thơ ấu của y cũng không xem như là bất hạnh lắm.

Nhưng lúc sinh nhật năm tuổi của y, thì "phụ thân" của y mới phát hiện chân tướng, từ đó nhân sinh của y liền biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Chuyện này đã trở thành nỗi uất ức cả đời của người đàn ông kia, khiến hắn cũng không thể nào tiếp thu được sự thật này.

Tuy rằng không lựa chọn ly hôn, nhưng hắn bắt đầu trở nên táo bạo dễ giận, cả ngày say rượu, còn thường thường đánh chửi Đàm Liên Tâm cùng Tịch Yếm cho hả giận, loại tình huống này kéo dài cho đến khi em trai của Tịch Yếm sinh ra mới tốt hơn một chút.

Quan hệ vợ chồng giữa hai người cũng tạm thời hòa hoãn, hai người đều đem tất cả yêu thương dành hết cho đứa nhỏ này.

Còn Tịch Yếm, thì sự tồn tại của y chính là căn nguyên thống khổ của ngôi nhà này.

Mãi đến khi Tịch Yếm 18 tuổi, thì cũng không biết tại sao y lại bị cưỡng chế đưa vào bệnh viện tâm thần, bị bắt tiếp nhận một năm cách ly trị liệu.

Lại đến lúc cha ruột của y phái người đón y xuất viện, lại một lần nữa sửa họ của y thành họ Tịch, cũng chính thức thừa nhận y chính là một thành viên của Tịch gia.

Nhưng hành động bất ngờ này, cũng chỉ là vì trưởng tử của hắn ngoài ý muốn qua đời, chi thứ lại giống như hổ rình mồi, cho nên hắn đành phải đi tìm đứa con riêng kia, cũng chính là Tịch Yếm.

Nhưng Tịch Yếm bởi vì ở căn nhà kia thường xuyên bị bỏ đói, cho nên thân thể so với bạn cùng lứa cũng yếu hơn một chút.

Sau đó, y ở bệnh viện lại gặp phải một hồi bệnh nặng, thiếu chút nữa đã chết, cho dù có cứu được, thì thân thể cũng trở nên suy sụp, mấy năm nay cơ bản chính là một cái ấm sắc thuốc.


Nhưng Bách Nhạc biết, thân thể của y cũng phải không xong giống như người ngoài vẫn nghĩ.

Ngược lại, mấy năm nay y vẫn luôn kiên trì vận động huấn luyện, cũng chú trọng việc điều chỉnh thân thể của mình.

Sở dĩ phải làm ra vẻ ốm yếu giả dối kia, chỉ đơn giản là một thủ thuật che mắt mà thôi.

Tịch gia nước rất sâu, nếu tâm không tàn nhẫn, thì cũng chưa chắc có thể sống sót được.

Từ bệnh viện tâm thần đến Tịch gia, không có người nào biết y đã từng phải trải qua những thứ gì.

Nguyên bản từ một đứa bé quái gở trầm mặc, tựa như chỉ trong một đêm liền biến thành một người khác, trở nên hung ác nham hiểm thô bạo, tàn nhẫn độc ác, trở thành một sự tồn tại khiến người trong giới đều kính sợ.

Trong nguyên tác, y không tin vào bất cứ loại tình cảm nào, cho rằng lợi ích sẽ quyết định tất cả, cho đến khi y gặp được nữ chủ, lại dưới sự quan tâm của cô, từng bước được cảm hóa, thì nội tâm bị phong bế của y cũng dần được mở ra, nữ chủ trở thành ánh sáng duy nhất trong thế giới hắc ám của y.

Mà nguyên chủ tuy rằng cũng là cái tổng tài, nhưng lại cả ngày đều chỉ chơi bời lêu lổng, ăn không ngồi rồi.

Khi biết được ông ba nhà mình, vì muốn hợp tác cùng nam chủ mà vắt hết óc cũng không thể kí được hợp đồng, thì vị nhị thế tổ này tức đến vỗ đùi, lập tức liền phải nghĩ cách khiến cho nam chủ đẹp mặt.

Vì thế, cậu ta tiêu tiền mua đêm đầu tiên của một sinh viên có gia cảnh túng quẫn, nhưng mà cậu ta là mua cho nam chủ Tịch Yếm, muốn nàng bò lên trên giường của y, sau đó sẽ lấy thứ này áp chế nam chủ kí kết hợp đồng.

Nhưng nữ sinh viên này rất trùng hợp lại chính là nữ chủ, nguyên chủ lại dùng kế rách nát này, vì suy cho cùng thì cậu ta cũng chỉ là một công cụ người, giúp thúc đẩy tuyến tình cảm cho nam nữ chủ mà thôi.

Bách Nhạc lúc nhìn thấy mở đầu này, còn âm thầm ở trong lòng phun tào một câu cũ rích, vì đây quả thực chính là mở đầu điển hình của hào môn ngược luyến cẩu huyết luôn á.

Sau khi bị đối thủ cạnh tranh hạ dược, thì liền không thể tránh được việc cùng nữ chủ có một đêm tình, có nhắm mắt lại cũng đều có thể đoán được phát triển kế tiếp, cho nên cậu liền nhảy sang đọc chương kế tiếp luôn.

Nhưng mà! Vì cái gì nha!
Vì cái gì ở thế giới hiện tại này, nữ sinh viên kia lại không phải là nữ chủ! Vì cái gì nữ sinh viên kia vừa lâm trận thì đã bỏ chạy! Vì cái gì mà nguyên chủ nhất định phải tự mình đến đây xem xét kết quả, tiện thể lại cười nhạo người khác.

Hơn nữa, quan trọng nhất là vì cái gì! Cậu lại xuyên đến thời điểm mấu chốt kia chớ? Ngay cả một chút đường sống, cũng không cho người ta luôn á.


Đau, thật con mẹ nó đau quá mà.

Trong nháy mắt Bách Nhạc bắt đầu nhớ lại kia, thì sắc mặt của cậu cũng trở nên trắng bệch.

Cậu quay đầu lại nhìn đến khuôn mặt nghiêng của người đang nằm bên cạnh mình.

Hình dáng ngũ quan của người đàn ông kia, so với người thường càng thêm lập thể một chút, hốc mắt cũng tương đối sâu, môi mỏng mím chặt, đến màu da cũng là màu trắng lạnh hiếm thấy, thậm chí còn trắng đến có chút bệnh trạng.

Tầm mắt của cậu lại chậm rãi di chuyển xuống, dừng lại ở trên đùi của Tịch Yếm, sau đó cậu liền nhăn mày.

Còn có thêm một điểm nghi hoặc chính là, trong trí nhớ của nguyên chủ thì cái tên Tịch Yếm này chính là một kẻ tàn tật, hình như là bởi vì mấy năm trước từng gặp tai nạn xe.

Nhưng tuy là từng gặp phải tai nạn, thì nam chủ chỉ là bị thương nhẹ, hơn nữa cũng không có biến thành tàn tật.

Hơn nữa, bộ dáng trâu bò tối hôm qua của y, thì nhìn thế nào cũng không thấy giống như là bộ dáng của một người tàn tật luôn á.

Chẳng lẽ, y là đang giả bộ tàn tật? Nhưng mà, giả bộ tàn tật thì có chỗ nào tốt, cũng không thể chỉ vì muốn làm người lười, muốn ngồi xe lăn không muốn đi đường, hoặc là được vé ưu tiên giảm một nửa.

Bách Nhạc còn đang miên man suy nghĩ, thì một đạo tiếng nói lạnh băng lại hơi khàn khàn chậm rãi vang lên, kéo cậu từ trong đám suy nghĩ của mình trở về.

"Cậu đang nhìn cái gì?"
Bất ngờ nghe được câu hỏi như vậy, liền khiến cho Bách Nhạc sợ tới mức vội vàng ngẩng đầu, vừa ngẩng đầu lên thì cậu liền đụng phải một đôi con ngươi đen nhánh, tối tăm lại lạnh lẽo.

Thì ra Tịch Yếm không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, hơn nữa còn đang nhìn chằm chằm cậu.

Có thể là bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, cho nên tiếng nói của người đàn ông kia, còn mang theo một loại khàn khàn độc đáo.

Tuy rằng người này bây giờ thoạt nhìn an tĩnh vô hại, nhưng Bách Nhạc biết y chính là người có thể thiết kế để gián tiếp hại chết cha ruột, hơn nữa khiến cho gia đình mới của mẹ ruột biến thành một mảnh nhà tan cửa nát.

Căn cứ vào ấn tượng của Bách Nhạc đối với y thì chỉ có tám chữ, hung ác nham hiểm máu lạnh, lòng dạ thâm sâu(*).

(*)ALice: câu này trong raw ghi là 阴鸷冷血,城府颇深 (âm chí lãnh huyết, thành phủ phả sâm) nên mình để sang nghĩa Tiếng Việt luôn cho dễ hiểu.

Kết cục của nguyên chủ thảm như vậy, mà bản thân mình còn biết được bí mật y đang giả bộ tàn tật nữa chứ.

Bách Nhạc không khỏi rùng mình một cái, cậu bắt buộc chính mình phải bình tĩnh lại, trong đầu bắt đầu vội vàng tìm kiếm đối sách, hơn nữa ngồi yên chờ chết, từ trước đến nay đều không phải là phong cách của cậu.

Chờ không được câu trả lời, nhưng Tịch Yếm cũng không ngại, giống như việc cậu có trả lời hay không cũng đều không sao cả, y chỉ hơi nghiêng người, đưa tay lấy thuốc lá cùng bật lửa ở trên tủ đầu giường.


Bách Nhạc nhìn chằm chằm cánh tay đang lộ ra ngoài của y, trong lòng không khỏi có chút nhút nhát, người này nhìn qua tuy rằng thon gầy, nhưng nếu y thực sự cho mình một quyền, thì bản thân mình chắc chắn đều chịu không nổi đâu.

Theo như thủ đoạn của Tịch Yếm, thì không có khả năng y không tra ra được việc mình đã thiết kế y, cho nên tốt nhất là không cần giảo biện, chỉ có thể tìm ẩn ý ở trong nguyên nhân.

Trong lúc đang suy nghĩ, cậu cũng không quên mở miệng giải thích, ngữ khí có chút chột dạ: "Việc tối hôm qua tôi đều không nhớ gì cả, về sau cũng sẽ không nhớ tới.

Chúng ta có thể xem như không có việc gì xảy ra hay không nha?!"
Tịch Yếm hơi hơi nghiêng đầu, bật lửa châm thuốc, nghe lời cậu nói thì đến cả mi mắt cũng chẳng buồn nâng.

"Cậu cho rằng tôi sẽ tin tưởng?"
Bách Nhạc trong lòng sốt ruột, nhưng trên mặt vẫn phải bắt mình bình tĩnh: "Tôi thực sự là quên mất rồi mà."
Hai người ai cũng biết quên là không có khả năng quên, nhưng Bách Nhạc hiện tại chẳng qua là đang thể hiện thái độ.

Tịch Yếm ở trên gạt tàn gạt gạt tàn thuốc, y bỗng nhiên thay đổi cách nói: "Cậu không biết tôi là ai?"
Bách Nhạc lắc đầu, mở to hai mắt nhìn y.

Tịch Yếm cười nhạo một tiếng, không nặng không nhẹ vỗ vỗ mặt cậu, ngữ khí nghe cũng không ra buồn hay vui: "Giả bộ còn rất giống thật."
Bách Nhạc chỉ cảm thấy khuôn mặt mình, nơi bị y chạm qua có chút tê dại, trên cánh tay cũng nổi đầy da gà.

Bách Nhạc nửa ngồi, còn quấn chặt chăn trên người, giả ngu không biết sửng sốt hỏi: "Anh có ý gì nha?"
"Được rồi, cậu đi trước đi." Tịch Yếm giống như là chán ghét loại nói chuyện phiếm này, phất phất tay, sau đó không chút để ý mà nhắm mắt lại: "Chuyện sau đó tôi sẽ xem xét."
Xem xét? Xét cái gì?
Bách Nhạc làm sao dám rời đi trước, chuyện này nếu như không giải quyết tốt, thì theo như tính tình của Tịch Yếm mà nói, nếu như y tra ra được là do mình hạ dược muốn cưỡng bức y, thì chắc chắn y sẽ động thủ xử lí mình.

Nếu bây giờ không tranh thủ nói ra, thì khẳng định mình sẽ có kết cục thê thảm giống như nguyên chủ vậy á.

Cậu cần tìm một lí do, hơn nữa lí do này còn phải hợp tình hợp lí để giải thích cho cái tình huống nát bét hiện tại này.

Còn nhất định phải tránh để bại lộ việc nguyên chủ hạ dược là vì muốn khống chế y, nhưng mà phải nói cái gì đây, nguyên chủ rốt cuộc là vì cái gì mà muốn hạ dược y.

Bách Nhạc gấp đến mức cái trán cũng đổ mồ hôi lạnh, trong đầu cậu lúc này bỗng nhiên linh quang chợt lóe, kế tiếp liền buột miệng thốt ra: "Anh nghĩ không sai, vừa rồi là tôi lừa gạt anh, tôi xác thật biết anh, cũng chính là do tôi hạ dược anh."
Tịch Yếm rốt cuộc cũng có chút hứng thú, giống như việc cậu làm không có chút nào nằm ngoài ý nghĩ của y, y chỉ làm một thủ thế, ý bảo cậu tiếp tục.

"Anh muốn biết tôi là vì mục đích gì sao?"
Tịch Yếm nhìn chằm chằm cậu, trên mặt cũng không có một chút biểu tình nào: "Tôi không có sở thích chơi trò đoán chữ."
Bách Nhạc đối với những lời mà mình sắp nói, trong lòng cũng có chút bồn chồn, nhưng mà nghĩ đến kết cục của nguyên chủ, thì cuối cùng cậu vẫn hạ quyết tâm, nghiến răng, nhắm mắt nói:
"Bởi vì tôi coi trọng anh á."
Tác giả có lời muốn nói: Không phải cường cường, Nhạc Nhạc luôn tự cho mình là bá đạo tổng tài, nhưng thực tế cậu ấy lại là con trai ngốc nhà địa chủ, mọi người cảm thấy con trai ngốc nói những lời này sẽ khiến Tịch Yếm tin hay không tin nha, hắc hắc..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.