Bá Đạo Tổng Tài Hắn Mang Cầu Chạy

Chương 12: Chương 12





Sau khi Bách Nhạc quay lại, Tịch Yếm nhìn thấy rõ sắc mặt của cậu xong thì cũng ngẩn ra, khẽ nhíu mày: "Cậu khóc?"
Bách Nhạc cảm thấy có chút mất mặt, cậu đương nhiên là không có khóc, bị hiểu lầm như vậy liền nhanh chóng lắc đầu giải thích.

"Không có."
Nhưng mà thái độ mạnh mẽ che lấp như vậy của cậu, sẽ càng khiến người khác hiểu lầm, tay của Tịch Yếm đặt ở trên đầu gối hơi giật giật.

"Ai khi dễ cậu?"
Bách Nhạc nghe vậy liền hồ nghi mà liếc mắt nhìn y một cái.

Thế nào đây, nếu thật sự có người khi dễ cậu thì y muốn thay cậu chống lưng sao? Cậu đối với việc y hỏi ra những lời này cũng có chút ngoài ý muốn.

"Tôi cũng không phải là trẻ con, ai có thể khi dễ tôi được cơ chứ." Bách Nhạc đứng dậy, cảm thấy đầu có chút say xe, sắc mặt lại càng thêm khó nhìn.

Tịch Yếm thấy thế mày càng nhăn càng chặt, gắt gao mà nhìn chằm chằm cậu, giống như là sợ cậu té xỉu vậy.

Nhưng mà Bách Nhạc lắc lắc đầu xong thì lại thanh tỉnh không ít, hẳn là có chút tuột huyết áp mà thôi.

Bách Âm còn chưa trở lại, Tịch Yếm cũng không tính toán rời khỏi.

Bách Nhạc trong lòng nói thầm, nhưng trên mặt một chút cũng không tỏ vẻ gì, cùng y hàn huyên một chút.

Toàn là những việc vặt lông gà vỏ tỏi gì đó, chỉ vì không muốn không khí trở nên tẻ ngắt như vậy.

Nhưng mà lúc còn không biết nên nói cái gì tiếp nữa, thì Tịch Yếm nãy giờ vẫn luôn trầm mặc nghe cậu nói đông nói tây, bỗng nhiên mở miệng.

"Hình như cậu rất quan tâm đến Diệp Phi Phi?"
Đề tài chuyển quá nhanh, dẫn đến Bách Nhạc lập tức không kịp phản ứng lại, cậu a một tiếng: "Cái gì?"
Tịch Yếm khó có được kiên nhẫn mà lặp lại lần nữa: "Cậu rất quan tâm đến Diệp Phi Phi?"
Bách Nhạc nghe rõ ràng xong, lại là ấp úng không biết nên trả lời như thế nào.

Đương nhiên là quan tâm rồi, nhưng mà là quan tâm đến cả hai người các anh đó.

Do dự nửa ngày vẫn là tuyệt đối không cần nói dối, rốt cuộc y có khả năng sẽ nhìn ra được đó.

Thấy Bách Nhạc gật gật đầu, Tịch Yếm ánh mắt một thâm, khóe miệng hơi hơi cong lên, lại căn bản khiến cho người khác không cảm giác được một chút ấm áp nào.

"Phải không?"
Bách Nhạc lại gãi gãi đầu, thành thành thật thật mà bổ sung nói: "Nhưng mà tôi cũng quan tâm anh nữa mà."
Tịch Yếm khẽ giật mình.

"Ca!" Bách Âm mua nước đã trở lại, thấy Tịch Yếm cũng ở đây, liền vội vàng quy quy củ củ chào hỏi y.

Tịch Yếm thần sắc khôi phục như thường, cũng gật gật đầu với cô, sau đó liền được bí thư ở phía sau đẩy đi.


Chờ y rời đi xong, Bách Âm tò mò hỏi: "Ca, anh làm sao lại cùng y thân quen như vậy?"
Bách Nhạc vặn ra nắp chai nước uống một ngụm, lắc lắc đầu.

Bách Âm giống như bắt trúng đài vậy, bắt đầu hưng phấn bát quái nói: "Nhưng mà anh nói xem, những lời vừa rồi của Tịch Tứ gia là có ý gì.

Em còn tưởng rằng y muốn nói mấy câu thiện lương, hoạt bát, hiếu thuận linh tinh gì đó á."
Bách Nhạc: "Anh làm sao mà biết được."
"Y bị phụ nữ lừa gạt sao? Nếu thật sự như vậy, thì cảm giác y có chút ngây thơ ngoài ý muốn ha."
"Không có khả năng đó đâu." Bách Nhạc chém đinh chặt sắt mà phủ nhận, bởi vì cậu tưởng tượng không ra được y sẽ bị phụ nữ lừa gạt thế nào.

"Vậy, chẳng lẽ là đàn ông sao?"
Bách Nhạc một nghẹn, nhớ tới việc xảy ra vào buổi tối ngày hôm đó, còn có việc mình vì bảo mệnh mà nói thích y, thì cảm thấy có chút chột dạ.

Lại nghĩ không quá có khả năng đâu, làm sao mà dễ dàng để lại bóng ma như vậy được chứ.

Đang muốn nói chuyện, thì tầm mắt lơ đãng lại nhìn thấy thân ảnh của Diệp Phi Phi, chẳng qua bên cạnh cô ta lại có thêm một nam sinh xa lạ.

Bách Âm tò mò cũng theo tầm mắt của cậu mà nhìn lại, đợi sau khi thấy là Diệp Phi Phi xong thì liền bĩu môi khinh thường.

"Ca, nếu như anh thích Diệp Phi Phi, thì em khuyên anh nên sớm một chút chặt đứt mộng tưởng này đi."
Lúc này, Bách Nhạc cũng không vội vã phủ nhận giống như lúc trước, mà là hỏi: "Tại sao nha?"
Bách Âm rối rắm một hồi.

Rốt cuộc, nói bậy sau lưng người khác thật sự không phải phong cách của cô, nhưng mà cuối cùng vẫn cắn răng một cái nói: "Thôi, em vẫn là nói đi, lỡ đâu anh lại té mương thì làm sao bây giờ?"
"Nếu như anh thực sự cùng cô ta ở bên nhau, thì một khi xuất hiện người có điều kiện tốt hơn so với anh, thì cô ta có thể một chân đá anh văng đi luôn đó."
"Làm sao mà em biết được?"
"Loại việc như vậy đương nhiên là đã từng xảy ra rồi, lại còn không chỉ có một lần đâu.

Hơn nữa, điều khiến em phản cảm chính là cô ta đối với nam sinh có gia cảnh bình thường mà mình không thích, thì cũng sẽ không cự tuyệt rõ ràng, mà lại yên tâm hưởng thụ người khác đối tốt với cô ta."
"Có một lần một nam sinh trong số đó nghĩ thông suốt, muốn theo đuổi một nữ sinh khác cùng tuổi với em.

Kết quả cô ta lại gửi tin nhắn cho người ta, nói một chút lời ái muội không rõ, rồi lại câu lấy người ta."
Cô tán thưởng mà nói: "Nói thật, em cũng rất bội phục." Đàn ông chỉ là công cụ mà cô ta lợi dụng để bò lên mà thôi.

Khiếp sợ đã không còn đủ để hình dung tâm tình lúc này của Bách Nhạc nữa.

Tuy rằng biết nữ chủ trong thế giới này và trong trí nhớ có chút khác biệt, nhưng mà không nghĩ đến sẽ là một trời một vực như vậy đâu á.

"Nhưng cô ấy không giống kiểu như vậy nha...!Hơn nữa, cô ấy còn vừa học vừa làm nữa mà." Không giống như là loại người ham phú quý như vậy đâu.

"Anh nghĩ lại xem chỗ cô ta làm thêm đều là những chỗ nào, những nơi đó chính là chỗ tốt để kết bạn với kẻ có tiền đấy."
Bách Nhạc nghẹn lời, nhưng mà bình tĩnh lại, thì cậu nghĩ đến nhân thiết của nam chủ cũng có chút lệch lạc.


Trong nguyên tác, nam chủ là cố chấp âm độc, nhưng mà cũng không có âm tình bất định đến mức như vậy.

Hơn nữa, rất nhiều việc xảy ra đều không khớp, tỷ như nói nam chủ giả bộ tàn tật chẳng hạn.

Cậu còn không khỏi nghĩ đến một loại khả năng, đó chính là có lẽ mình đã xuyên đến thế giới song song rồi.

Bách Nhạc bên này chịu đả kích nặng, thì Tịch Yếm bên kia vừa thoái thác xong bữa tiệc của lãnh đạo trường đang chuẩn bị trở về.

Y ngồi ở trên ghế sau, tựa hồ như đang nhắm mắt dưỡng thần.

Bí thư Hình ngồi ở phía trước, từ trong kính chiếu hậu liếc mắt nhìn sắc mặt của y một cái nói: "Tôi đã an bài truyền thông quay chụp lại, muộn nhất là ngày kế sẽ phát ra."
Tịch Yếm nghe vậy hơi hơi nhíu mày, mở mắt nói: "Không thể là ngày kế, thời gian không đúng.

Có vẻ quá mức cố tình, lại chậm lại một ít đi, mấy ngày gần nhất này lại an bài những cái khác lên hotsearch."
"Vâng."
Lần này y sẽ có hành động như vậy, hoàn toàn là bởi vì Tịch Đức Phong.

Mấy ngày hôm trước, trên mạng đột nhiên xuất hiện một trận hướng gió dư luận, đầu mâu chỉ thẳng vào nghiên cứu phát minh mới nhất của công ty kỳ hạ của y, nói chất lượng sản phẩm có vấn đề.

Luật bảo vệ quyền người tiêu dùng mấy năm gần đây càng được coi trọng, nếu một khi nháo lớn thì hậu quả sẽ rất khó gánh được.

May mắn bọn họ phát hiện sớm, nên đã kịp thời đè ép xuống dưới.

Đem nguy cơ bóp chết từ trong trứng nước, nhưng mà vẫn cần phải có tin tức đền bù trực tiếp khác.

"Biết lợi dụng dư luận, quả nhiên không thể xem thường vị nhị thúc này của tôi rồi."
Bí thư Hình muốn nói lại thôi.

"Muốn nói cái gì liền nói đi."
"Tứ gia có nghĩ đến, Tịch Đức Phong tại sao lại đột nhiên làm ra hành động như vậy hay không?"
Rốt cuộc lúc trước hắn vẫn luôn cho rằng Tịch Yếm là một kẻ tàn tật, vị trí người thừa kế sẽ không rơi xuống trên người y.

Ngoại trừ lúc y mười chín tuổi vừa đến Tịch gia không được bao lâu, thì một tay kế hoạch tai nạn giao thông đối phó y.

Nhưng nhiều năm như vậy trừ bỏ tạo thành một chút ngáng chân ra, thì còn không từng đại động can qua như vậy để đối phó y.

Tịch Yếm hơi hơi nhíu mày, nâng mắt nhìn hắn.

Bí thư Hình ngữ khí châm chước nói: "Chân của Tứ gia...!Có còn những người khác biết hay không?"
Tịch Yếm minh bạch ý tứ của hắn, con ngươi y đen kịt không có một chút ánh sáng, còn có lạnh lẽo hỗn loạn đến tận xương.


Bí thư Hình nhìn sắc mặt của y, thức thời lại không hỏi tiếp.

"Chuyện này tôi sẽ tự suy xét."
Tịch Yếm hơi hơi nhắm mắt, trong đầu hiện ra bộ dáng người nọ nói dối mà mặt không đổi sắc.

Lại nghĩ đến cậu cùng Tịch Đức Phong đứng chung một chỗ, mày nhăn càng chặt hơn.

Lúc xe ngừng ở dinh thự Tịch gia, Tịch Yếm mới chậm rãi mở mắt ra.

Bề ngoài của dinh thự nhìn qua thuộc phong cách cung đình phục cổ, liếc mắt một cái nhìn lại đều là từng hàng cửa sổ sát đất.

Xuyên qua đình viện tiến vào huyền quan, lại được người hầu báo cho Tịch lão gia tử đang ở sau nhà kính trồng hoa.

Đợi đến khi tìm được ông, còn chưa tiến vào nhà kính trồng hoa, thì Tịch Thắng hình như đã biết được mình đến, một bên tu bổ cành hoa một bên cũng không quay đầu lại nói: "Cậu đã đến rồi."
"Ông nội." Tịch Yếm nửa lông mi rũ xuống, tóc mái che khuất cảm xúc trong mắt y.

Tịch Thắng xoay người qua, tháo bao tay ở trên tay xuống.

Ông mặc quần áo bình thường, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác cực kì giỏi giang.

Một đôi mắt sắc bén như chim ưng, căn bản không vì theo tuổi tăng trưởng mà khí thế yếu bớt đi.

"Gọi không thành tâm thì cũng không cần gọi, miễn cho cậu gọi không thoải mái, thì ông già như ta nghe cũng không được thoải mái."
Tịch Yếm không nói gì, chỉ nâng mắt lên nhìn thẳng ông.

Tịch Thắng nhìn y hừ lạnh một tiếng: "So với phụ thân cậu, thì cậu thực sự giống ta hồi trẻ hơn một chút, đem tàn nhẫn độc ác học được cả mười phần mười.

Phụ thân cậu cho dù có không đúng thế nào, thì nó cũng là con trai ta, phụ thân của cậu.

Cậu thì ngược lại trong lòng thực sự tàn nhẫn, vậy mà đối với nó thấy chết mà không cứu."
Tịch Yếm nghe vậy thần sắc chợt lóe, ngay sau đó vẫn là mặt không đổi sắc như cũ mà nói: "Tôi không hiểu lời ngài nói."
"Có hiểu hay không thì trong lòng cậu rõ ràng nhất, nếu vẫn không rõ thì cậu cứ xem như ta tự quyết định là được."
"Ngược lại cậu cũng không cần hoài nghi, có phải lão nhị mật báo cho ta rằng nó đang tra chuyện này hay không, nhưng mà cho đến bây giờ cũng không có gì tiến triển."
"Cậu đủ tàn nhẫn cũng đủ thông minh, đáng tiếc chính là chân đã tàn phế.

Lão nhị lòng tàn nhẫn thì có, nhưng cách cục quá nhỏ, ở trên phương diện đại sự cũng làm không rõ."
"Cuối tuần sau ta muốn tổ chức đại thọ, đến lúc đó trong đám con cháu thế gia, cậu hãy chọn ra một người thích hợp.

Nếu cậu không muốn, vậy thì để ta tới thay cậu chọn lựa, dù sao trong lòng ta cũng đã chọn được vài người rồi."
Nói đến mức này rồi, thì ý đồ của ông cũng đã rõ như ban ngày.

"Những người này cho dù có gả cho tôi, thì cũng không thể sinh được đứa nhỏ." Tịch Yếm ngữ khí bình tĩnh.

Tịch Thắng lại không thèm để ý, chỉ lo tự mình nói: "Đến lúc đó, cậu ở trong yến hội lưu ý Tạ gia và Bách gia một chút.

Tạ gia gia thế tuy rằng không bằng được chúng ta, nhưng cũng vẫn là số một số hai.

Con gái duy nhất của nhà này vừa ý cậu đã lâu, nếu như thành, thì cũng xem như có được một phần nhân duyên hiếm có."
"Còn Bách gia, gia thế bối cảnh so Tạ gia kém hơn một ít, nhưng lại dễ khống chế.


Bách gia có một trai một gái, con trai vô dụng thì không cần phải nói, còn con gái nghe nói vẫn đang học đại học, còn cùng trường đại học với cậu đấy."
Tịch Yếm đôi tay giao nhau đặt ở trên đầu gối, ngón tay vô ý thức mà gõ xuống lưng tay vịn.

Sắc mặt y nặng nề, lúc nghe tới Bách gia, mày mới hơi hơi vừa động một chút.

Tịch Thắng cũng không giận thái độ không tỏ ý kiến này của y, chỉ ném xuống một câu cậu ngẫm lại cho kĩ, rồi sau đó tiếp tục mang lên bao tay đi cắt cành hoa, hiển nhiên là ý tứ tiễn khách.

Sau khi ra khỏi dinh thự, bí thư Hình thần sắc ngưng trọng: "Tứ gia, ngài nói lão gia còn biết được chuyện gì?"
"Thứ ông ấy biết được còn nhiều lắm."
Bí thư Hình một điểm liền hiểu: "Cậu là nói...!Ông ấy biết tai nạn giao thông là do Tịch Đức Phong ra tay." Nói xong, hắn liền hít hà một hơi.

"Ông ấy bất quá chỉ là đang xem, ai trong hai chúng tôi, người nào mới là càng tốt hơn mà thôi."
Tịch gia tình thân vốn đạm bạc, lúc Tịch lão phu nhân sinh hạ Tịch Đức Phong xong thì sinh mệnh cũng bị đe dọa hết sức.

Tịch lão gia tử khi đó còn có thể ở trại nuôi ngựa đua ngựa cùng người khác cơ mà.

Mặc kệ là giữa cha con, giữa anh em, hay giữa ông cháu, đều lạnh nhạt đến đáng sợ.

Có thể từ tận trong xương cốt huyết thống của người Tịch gia chính là lãnh đạm.

Bên kia sau khi Bách Nhạc trở về công ty, thì Diệp Tiêu Tư lập tức xuống tay giúp cậu an bài công việc.

Bách Nhạc ở dưới sự giám sát của y, rốt cuộc cũng làm việc được liên tục từ nửa tiếng trở lên.

Cũng dần dần thật sự đầu nhập vào trong công việc, còn luôn vùi đầu phê chữa báo cáo.

"Phương án này không được."
"Không được chỗ nào? Tôi bảo bên dưới sửa lại."
"Tôi nói chuẩn xác một chút đi, nguyên nhân không phải bởi vì phương án này, mà là bởi vì đối tượng của phương án này."
"Cái gì?"
"Không cần đầu tư cho bộ phim này nữa." Bởi vì cậu biết đoàn phim này sắp xảy ra chuyện rồi.

Nhưng mà cậu cũng không thể nói thẳng ra như vậy, đành phải nói bậy nói bạ: "Tôi nằm mơ thấy có cao nhân báo mộng, nói cho tôi đoàn phim này sắp phá sản rồi đó."
Hiển nhiên, lí do này không thể thuyết phục được Diệp Tiêu Tư.

Hắn đẩy đẩy mắt kính, đáp có nề nếp: "Khoa học là chân lý duy nhất.

Bách tổng, ngài như vậy là phạm vào sai lầm của chủ nghĩa duy tâm khách quan.

Tôi biết Bách tổng học đại học ở nước ngoài, nhưng mà cao trung vẫn học ở trong nước mà.

Tôi cũng không biết môn chính trị Bách tổng học thế nào, nhưng loại khuynh hướng sai lầm này..."
Bách Nhạc vừa định mở miệng nói y đừng lải nhải nữa, thì dạ dày liền truyền đến một trận buồn nôn, khiến người ta nhịn không được muốn nôn ra.

Cậu vội vàng là một cái thủ thế, "Đệt, dừng dừng."
"....."
Diệp Tiêu Tư nhìn Bách Nhạc đang khom lưng giống như nôn mửa, lần đầu tiên trong cuộc đời trì độn mà cảm nhận được cảm giác khuất nhục.

Nhưng mà nhìn khuôn mặt nhỏ của cậu trắng bệch, vẫn là nhịn không được quan tâm nói: "Cậu...!có muốn đến bệnh viện khám một chút hay không?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.