(Quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 180: Trong mắt họ chỉ có đối phương



Edit: Nại Nại


(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)


___


"Kỳ gia chủ, đó là cái gì?" Có người trấn định lại, sôi nổi vây quanh Kỳ Tiễn.


Mà trên tay Kỳ Tiễn vẫn luôn bắt lấy Khuyết Cửu, giống như sợ Khuyết Cửu chạy.


Khuyết Cửu nhìn thấy Vu Hoan, con ngươi tĩnh mịch rất nhanh hiện lên ánh sáng, nhưng lại nhanh chóng biến mất.


Vu Hoan bảo Dung Chạy bay xuống, bay thẳng đến Kỳ Tiễn.


Cũng may lúc này bọn rắn tinh kia còn đang nội chiến, nếu không đó chính là một vở kịch nữa.


"Kỳ gia chủ." Vu Hoan đứng yên, mặt mày hớn hở nhìn mọi người đối diện há hốc mồm.


Này này... Sao đại ma đầu lại ở đây?


Không đúng, đây là đâu?


Mấy thứ dây dưa bên kia là cái quỷ gì?


"Kỳ gia chủ, ở đây thật cổ quái, chúng ta nên đi thôi." Nơi có đại ma đầu, có thể không cổ quái sao...


"Các ngươi vào bằng cách nào?" Vu Hoan làm lơ những ánh mắt hoảng sợ của bọn họ, trực tiếp nhìn Kỳ Tiễn.


Thần sắc Kỳ Tiễn nhìn Vu Hoan có chút quỷ dị, như đang ẩn nhẫn điều gì đó.


"Bọn ta vào bằng cách nào, còn phải bẩm báo với ngươi sao?" Kỳ Tiễn hừ lạnh một tiếng.


Vu Hoan nhún vai: "Cũng không cần, chỉ là tò mò thôi." Nàng hao hết tâm tư tiến vào, mà nhóm người này lại không thể hiểu được đã được tiến vào, Vu Hoan tỏ vẻ không phục!


"Tự lo cho chính mình đi!" Trên mặt Kỳ Tiễn cười lạnh, túm lấy Khuyết Cửu đi về phía bên cạnh.


Vu Hoan duỗi tay ngăn bọn họ lại, túm lấy cổ tay khác của Khuyết Cửu, nhàn nhạt nói: "Khuyết Cửu là người của ta."


"Bách Lý Vu Hoan, ngươi đừng kiếm chuyện." Kỳ Tiễn giận dữ cọ cọ xông ra ngoài.


"Hắc, ta muốn kiếm chuyện đấy!" Giao dịch của nàng và Khuyết Cửu còn chưa xong, bây giờ giết chết Kỳ Tiễn, trực tiếp để Kỳ Nghiêu lên làm Kỳ gia chủ, bớt được nhiều việc.


Vì thế ánh mắt Vu Hoan nhìn Kỳ Tiễn trở nên có chút lạnh.


"Vu Hoan cô nương, là ta tự nguyện." Khuyết Cửu đột nhiên tránh thoát Vu Hoan, cười cười xin lỗi Vu Hoan.


Trên tay trống không, Vu Hoan nhìn mặt mày Khuyết Cửu rối rắm liếc mắt, đôi tay phất vào không khí một cái, lui về sau.


Người ta đã cự tuyệt nàng giúp đỡ, đương nhiên nàng sẽ không lại sấn sấn đi lên.


Vu Hoan không để ý đoàn người Kỳ Tiễn, xoay người tiếp tục nghiên cứu rắn tinh bên trong.


Nàng không cần lấy hạt châu ấy ra, chỉ cần nhỏ một giọt máu lên đó là được.


Vấn đề là, nàng đi vào thế nào đây?


Chẳng lẽ nói với bọn rắn tinh kia, này, ta muốn vào đi dạo, tránh đường đi!?


Nếu là người, nàng còn thật có khả năng sẽ làm như vậy.


Nhưng đây là bọn rắn tinh bị bệnh!


Hơn nữa còn có khả năng rắn tinh bị bệnh biến dị!


"Ta giúp ngươi hấp dẫn chúng nó, ngươi đi lấy hạt châu." Dung Chiêu đột nhiên mở miệng.


"Hả?" Vu Hoan quay đầu: "Ta không cần lấy hạt châu... ta nhớ ta đã nói rồi mà?"


Dung Chiêu nghĩ nghĩ, giống như là sự thật, nàng nói muốn vào Tù Linh Cốc đánh một ấn ký của nàng lên một thứ.


"Người ở đây quá nhiều, từ từ đi." Ai biết những người này sẽ làm ra chuyện xấu gì.


Nàng không muốn khi mình làm việc, sau lưng có người quấy rối.


Vu Hoan lại lần nữa nhìn bọn rắn tinh còn đang choảng nhau vui vẻ bên kia, đau đầu quay đầu đi.


Chỉ cần thứ có dính dáng đến Sáng Thế Thần, tuyệt đối sẽ không bình thường.


Thật đúng là muốn nhìn vị đại thần Sáng Thế Thần lớn lên thành bộ dáng gì, sao lại kỳ ba như vậy!


Đoàn người Kỳ Tiễn khoảng có hơn hai mươi người, nam chiếm đa số, nữ chỉ có hai ba người, có vài người còn bị thương, nhìn qua rất thảm, cũng không biết lúc trước đã trải qua cái gì.


Những người đó nhìn thấy đám rắn tinh bên kia thân thiết nóng bỏng, không có ý tứ muốn tiếp đón bọn họ, lòng buông thả vài phần, đội ngũ bắt đầu đi đến một nơi an toàn.


"Dung Chiêu."


Dung Chiêu đang đùa nghịch cái bàn, nghe thấy Vu Hoan gọi mình, nghiêng đầu nhìn xem, động tác trên tay không dừng lại.


Vu Hoan chỉnh chỉnh khuôn mặt, phồng má, đôi mắt đen như mực tỏa ra ánh sáng lung linh, thân ảnh của Dung Chiêu rõ ràng chiếu vào trong mắt nàng.


Vu Hoan chỉ cười cười với hắn, nụ cười kia cực lạnh nhạt, trong lòng Dung Chiêu không khỏi sinh ra phiền muộn.


Hắn buông đồ trong tay ra, đi đến trước mặt Vu Hoan, cúi người xuống, nắm tay Vu Hoan, bao trọn tay nàng vào tay hắn, ánh mắt nghiêm túc nhìn nàng: "Ngươi muốn làm cái gì, ta đều có thể giúp ngươi, chỉ cần ngươi nói với ta."


Vu Hoan sửng sốt, trái tim trong ngực không tự chủ được đập nhanh hơn, nàng có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo trên người Dung Chiêu, có thể nghe thấy tiếng hít thở rõ ràng của hắn.


Hai người đối diện, trong mắt họ dường như chỉ còn có đối phương.


Nhưng mà Vu Hoan biết, đây là không đúng.


Thế giới của nàng, không có vị trí của hắn.


Vu Hoan tránh khỏi tầm mắt của Dung Chiêu, rút tay ra, tiếp tục phồng má, không chút để ý nói: "Được thôi, đến lúc đó ngươi đừng hối hận là được. Chuyện ta phải làm, chắc chắn không thể tránh thoát liên quan đến phóng hỏa giết người."


Dung Chiêu khẽ thở dài một tiếng, trong lòng kỳ quái, không rõ bản thân hắn bị làm sao.


Hắn là Kiếm Linh, sẽ không có tình cảm.


Nhưng mà từ khi nàng xuất hiện, bản thân hắn mất khống chế, cùng với một ít cảm xúc không thể hiểu được cứ lần lượt xuất hiện.


Dung Chiêu cân nhắc trong chốc lát, cũng không suy nghĩ ra được nguyên nhân gì, đành phải từ bỏ, tiếp tục đi đùa nghịch cái bàn.


Vu Hoan ở bên này ăn ngon uống tốt, người bên kia lại gào to lên.


Bởi vì có người phát hiện, bọn họ không tìm được đường ra, mà bốn phía bên cạnh như bị bức tường trong suốt chắn lại, bọn họ bị nhốt ở đây.


Vu Hoan như xem diễn nhìn người bên kia kịch liệt thảo luận, lớn tiếng quát lớn, cuối cùng đem cái nồi này chụp lên người Vu Hoan, chửi mắng nàng không nói cho bọn họ biết.


Vu Hoan im lặng.


Ta chỉ là bình hoa an tĩnh đứng xem, sao chuyện gì các ngươi cũng có thể xả lên người ta thế?


Lại nói, vì sao ta phải nhắc nhở các ngươi?


Nếu mà ta có nhắc nhở đi nữa thì các ngươi sẽ tin sao?


Quả đáng!


Vu Hoan một bên ăn điểm tâm, một bên phóng dao nhỏ qua bên bọn họ.


Quả nhiên con người thấy thế nào cũng không vừa mắt, thật là muốn giết chết bọn họ.


Tìm được người cõng nồi, nội chiến đương nhiên được giải quyết, vì thế đám người blah blah bắt đầu đàm luận thế nào đi ra ngoài, sau đó đề lại chuyển đến bọn rắn tinh đã ngừng đánh nhau, ngược lại tê tê không ngừng bên kia.


"Những người này bị bệnh đúng không?" Tay Vu Hoan gõ mặt bàn, vẻ mặt trào phúng.


Dung Chiêu nhìn thoáng qua bên kia: "Bệnh cũng không nhẹ."


Đúng vậy, cũng không phải là bệnh cũng không nhẹ.


Vu Hoan móc thú nhỏ ra, đặt ở trên bàn.


Thú nhỏ không có hứng thú, Vu Hoan đút nó ăn nó lại từ chối. Một đôi mắt đen nhánh dính đến bọn rắn tinh bên kia.


"Ngươi sao thế? Chúng nó lớn lên cũng không giống ngươi, chẳng lẽ là bà con thân thích phương xa biến dị gì của ngươi sao?" Vu Hoan chọc chọc bụng thú nhỏ.


Thú nhỏ ngao ô hai tiếng, âm thanh rất nhẹ, nhưng mà Vu Hoan chú ý đến bọn rắn tinh bên kia cứng đờ một lát.


Tình huống gì đây?


Tiểu gia hỏa kêu một tiếng, bọn rắn tinh bên kia như đang bị điểm huyệt thế?


Vu Hoan bế thú nhỏ lên đối mặt với nó, tiếp tục chọc nó: "Kêu vài tiếng đi."


Thú nhỏ quay đầu, ánh mắt đen như đá quý đều là nghi hoặc, nhưng vẫn há mồm 'chi chi' hai tiếng.


Quả nhiên, bọn rắn tinh bên kia như bị điểm huyệt lại rất nhanh đã được giải huyệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.