Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
"Ta giúp cô nương thanh toán tiền, thanh kiếm này không biết có phải là của ta rồi hay không?" Đứng ở trước mặt Vu hoan, đúng là hai nữ tử lúc trước kia quay lại.
Vu Hoan liếc nhìn Thiên Khuyết Kiếm một cái, bình tĩnh gật gật đầu: "Của ngươi."
Thiên Khuyết Kiếm: "..." Nó liền như vậy đổi chủ?
Nữ tử cười khẽ: "Cô nương có thể giải trừ khế ước không?"
"Không thể."
"Người này làm sao vậy? Tỷ tỷ ta giúp ngươi thanh toán tiền, thanh kiếm này chính là của tỷ tỷ ta, ngươi không giải trừ khế ước, tỷ tỷ ta chẳng phải là giúp trắng ngươi trả tiền?"
Vu Hoan khoanh tay trước ngực, cười như không cười nhìn nàng ta liếc mắt một cái: "Ta lại không có cầu xin nàng ta giúp ta trả tiền, nàng ta muốn thanh kiếm kia, ta cũng đưa cho nàng ta, chuyện khế ước, chính là chuyện của ta."
Thôi Tâm Nhụy phẫn nộ trừng mắt Vu Hoan: "Sao ngươi lại không biết xấu hổ như vậy?"
Thôi Tâm Nhã nhanh chóng giữ chặt Thôi Tâm Nhụy đang sắp bạo tẩu: "Thôi được rồi, cô nương này cũng không giống như là không có chút tiền lẻ ấy, ta chỉ là nhìn thấy thanh kiếm này thích vô cùng. Là do ta đường đột, thanh kiếm này trả lại cho cô nương, cô nương cũng không nên lấy ra cầm loạn, bị người ta nhớ thương thì không tốt đâu."
Nói liền trả Thiên Khuyết Kiếm lại cho Vu Hoan.
Khóe miệng Vu Hoan nở nụ cười lạnh, người vây quanh xem diễn không ít, nghe xong lời nàng ta nói, không ít người nhìn Thiên Khuyết Kiếm không chớp mắt.
Nữ tử này tính kế cũng rất hay đó, quả nhiên không thể trong mặt mà bắt hình dong.
"Tỷ tỷ!!" Thôi Tâm Nhụy không cam lòng gọi một tiếng.
Thôi Tâm Nhã chỉ là bất đắc dĩ vỗ vỗ tay Thôi Tâm Nhụy: "Đừng làm loạn nữa, nhanh chóng về nhà thôi, trong nhà còn có người chờ."
Bấy giờ Thôi Tâm Nhụy mới không tình nguyện hừ lạnh với Vu Hoan một tiếng, lôi kéo Thôi Tâm Nhã nhanh chóng rời đi.
Vu Hoan bĩu môi, chậm rì rì đi theo hai người kia đến Thôi phủ.
Bên ngoài Thôi phủ treo hồng lụa, một bộ dáng muốn làm hỉ sự.
Thôi gia là nhà giàu trong thị trấn nhỏ này, bởi vì trong đó có một đứa con gái gả cho một Vực Sử trong Phần Thiên Vực, cho nên Thôi gia ở đây, tương đương với thổ hoàng đế.
Vu Hoan ở bên ngoài Thôi gia đứng một lúc lâu, đang muốn đi theo vào, trong đầu đột nhiên truyền đến mấy cái tin tức.
Nàng lập tức bỏ ý định đi vào, xoay người ra khỏi trấn nhỏ.
___
Phần Thiên Vực, gia tộc Đông Phương gia.
Trong phòng sang trọng đứng không ít người, nhưng cơ bản đều là nam nhân, nhìn người trên giường lớn.
Người đứng ở đầu là một nam nhân trung niên, một khuôn mặt tuấn tú đen như đít nồi, bên cạnh đứng một phu nhân, hai mắt đỏ rực, có thể thấy được là khóc trong một thời gian rất dài.
"Gia chủ, thân thể của đại tiểu thư không có vấn đề gì, nhưng mà..." Một lão già từ mép giường đứng kên, vẻ mặt rối rắm cùng quái dị: "Như là mấy năm trước..."
"Đừng có dông dài, có chuyện nói thẳng." Đông Phương Minh nghẹn lại lửa giận không có chỗ phát, lão già này dâng lên miệng, đương nhiên trở thành vật hy sinh.
Lão già lau mồ hôi lạnh, nhanh chóng nói: "Trong cơ thể đại tiểu thư có một dòng khí cổ quái, tương tự như mấy năm trước, nhưng lại có điểm không giống."
"Không giống chỗ nào?'
"Này..." Thân hình lão già run lên: "Gia chủ, cái này tại hạ cũng không biết."
Nắm tay Đông Phương Minh đang nắm vang lên âm thanh răng rắc, đôi mắt đều có thể phun ra lửa: "Đi tìm dược sư ở toàn thành về đây cho ta, nhìn không ra Tú Nhi rốt cuộc bị làm sao, ai cũng đều không được sống rời khỏi Đông Phương gia."
Lão già lảo đảo, trong lòng tràn đầy oán trách, cuối cùng là đứa nào không có mắt dám trêu chọc vào vị bảo bối của Đông Phương gia này...
Đông Phương Minh để phu nhân chăm sóc Đông Phương Tú, bản thân dẫn theo hai người ra khỏi phòng.
"Đi điều tra hành tung của Tú Nhi, ta đều phải biết hết tất cả."
"Cần bắt người về không ạ?" Người bên cạnh Đông Phương Minh thật cẩn thận đặt câu hỏi.
Đông Phương Minh cười lạnh một tiếng: "Không cần, một kẻ cũng không giữ."
"Rõ!" Người nọ nhanh chóng lui xuống.
Khi Đông Phương Minh đi đến thư phòng, đột nhiên quay đầu về quản gia vẫn luôn đi theo mình: "Là Phong Lang đưa Tú Nhi về?"
Quản gia sửng sốt, sau đó mới đáp: "Đúng ạ, Phong Lang tự mình đưa về tới. Gia chủ... nếu tiểu thư thật sự phát bệnh?"
Đông Phương Minh trầm mặc: "Tú Nhi có chuyện gì ngay lập tức báo cho ta, chuẩn bị một chút, ta muốn đi gặp vực chủ."
___
Vu Hoan một đường phi nước đại, trên đường còn uy hiếp người qua đường Giáp có ngựa, đưa nàng đến chủ thành Phần Thiên Vực, Định Nam Thành.
Định Nam Thành, Vu Hoan cũng không xa lạ, thậm chí còn rất quen thuộc.
Có một đoạn thời gian, tên của nàng ở nơi đó cũng rất có tiếng tăm.
Ở trong Định Nam Thành chính là vực chủ Phần Thiên Vực cùng với đại gia tộc nổi tiếng trong Phần Thiên Vực. Người thường tiến vào, trước khi trời tối đều phải đi ra ngoài. Cho nên, ở đây không có tồn tại các loại chợ hay khách điếm gì đó.
Vu Hoan vừa đến đúng là buổi tối, cửa thành sớm đã đóng cửa, ngoài thành có một ít người bị đuổi ra.
Thấy Vu Hoan hấp tấp chạy về cửa thành, ai nấy đều lộ ra thần sắc xem kịch vui.
Định Nam Thành cũng dám vào, không biết đồ nhà quê đến từ chỗ nào.
Khi Vu Hoan sắp vọt đến cửa thành, một bóng người đột nhiên chặn Vu Hoan lại: "Cô nương, buổi tối ở Định Nam Thành không thể đi vào, ngươi chờ hừng đông rồi vào!"
Người nọ cũng rất có lòng tốt, nhưng mà bây giờ Vu Hoan làm gì nghe lọt tai nữa, trực tiếp vòng qua người nọ, dừng ở cửa thành.
"Nàng ta muốn làm gì? Cửa thành Định Nam Thành dùng trận pháp, nàng ta không phải muốn phá cửa thành chứ?"
"Nàng ta cũng chỉ là một tiểu cô nương, làm gì có bản lĩnh lớn như vậy. Các ngươi cho rằng cửa thành của Định Nam Thành dùng để trang trí sao?" Có người khinh thường hừ lạnh.
Cửa thành Định Nam Thành nghe nói là dùng một loại gỗ thần chế thành, hơn nữa toàn bộ tường thành còn có trận pháp.
Nếu là dễ dàng cho người ta phá như vậy, những người đại gia tộc đó sao lại ở bên trong Phần Thiên Vực chứ?
Người thủ thành đã sớm phát hiện ra Vu Hoan, thấy nàng thật sự không sợ chết đến gần cửa thành, đều là vẻ mặt quái dị.
Vu Hoan nắm Thiên Khuyết Kiếm chém lên cửa thành, cửa thành phát ra một tiếng vang trầm ổn, trong tầm mắt kinh ngạc của mọi người, theo tiếng mà vang.
"Ong!" Một dòng khí từ tường thành khuếch tán, một số ít người không có phòng bị trực tiếp bị ném bay, cây cối nơi xa xa đồng thời bị chặt đứt ngã rạp.
Chờ mọi người luống cuống tay chân bò dậy, bóng người đứng ở nơi đó đã không thấy bóng dáng.
Người thủ thành bây giờ mới hoang mang rối loạn chạy về phía Phần Thiên Vực.
Đông Phương Minh vừa mới mở ra cửa điện, đã bị người báo tin đụng vào, mặt mày âm trầm càng thêm âm trầm.
"Đông Phương gia chủ." Người nọ thấy rõ người bị hắn đâm vào kia, nhanh chóng quỳ xuống: "Tiểu nhân không nhìn thấy Đông Phương gia chủ, xin Đông Phương gia chủ thứ tội."
"Hoang mang rối loạn còn ra thể thống gì, xảy ra chuyện gì?" Quản gia quát lớn một tiếng.
"Có... Có người mạnh mẽ phá hủy cửa thành, tiểu nhân vội vã bẩm báo vực chủ."
"Hừ, ai?" Cửa thành kia ngàn năm chỉ có một người thành công có thể phá hư, hiện giờ lại nhảy ra đứa thứ hai?
"Là... là một tiểu cô nương."
Đông Phương Minh phất tay, cho người nọ đi vào, người nọ như trút được gánh nặng đi vào cửa điện.
"Gia chủ, chuyện này cần tra không ạ?" Người có thể phá hư Định Nam Thành, nhất định không phải người đơn giản.
Đối với đề nghị của quản gia, Đông Phương Minh chưa nói được, cũng chưa nói không được, việc đó quản gia tự lĩnh ngộ.