Vu Hoan khoanh tay nhìn Liên Mặc rời đi, đáy mắt hiện lên một mạt ám quang.
Ánh mắt nam nhân này nhìn nàng rất kì lạ, còn có câu nói kia của hắn là có ý gì?
Bảo trọng thân thể…
Không biết vì sao, nàng không thể không để ý đến câu nói cuối cùng đó của hắn…
“Tiểu Hoan Hoan, vừa nãy ngươi…”
Linh La vẫn đứng xa xa, vẻ mặt méo mó nhìn Vu Hoan.
Lúc đó, nàng cảm giác được hơi thở sa đọa trên người Vu Hoan…
Cái loại âm u, thô bạo, thị huyết này biến Vu Hoan thành một người hoàn toàn khác.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh La trở nên trắng bệch, Vu Hoan dường như không có chuyện gì nhún nhún vai, “ Phát tiết một chút mà thôi.”
Phát tiết…
Chỉ vì phát tiết mà giống như biến thành một người khác sao?
Linh La cắn cắn cánh môi, nàng rất muốn hỏi tại sao, nhưng nàng lại có trực giác, cho dù nàng có hỏi, cũng không nhận được đáp án.
Vu Hoan liếc mắt Dung Chiêu, đang muốn rời đi, lại thấy một đám người chạy hướng về phía bên này.
Thân hình bọn họ lảo đảo, như đang bị thứ gì đuổi theo.
“Sao bọn họ lại phải chạy như vậy?” Linh La nhón nhón chân, tò mò nhìn về hướng bên đó.
Nhưng mà, trừ đám người hoảng loạn đó ra, cái gì đều không thấy rõ.
Thiên Khuyết Kiếm nằm trong lồng ngực Vu Hoan bỗng nhiên rung rung lên.
Vu Hoan nhíu chặt mày, lại nhìn về phía bên kia một lần, trong không trung vừa nãy chẳng thấy gì, đột nhiên bây giờ lại xuất hiện thân ảnh.
Oán khí mãnh liệt thổi tới, lệ khí ở đáy lòng Vu Hoan mới tan đi, giờ lại bắt đầu rục rịch.
“Là Vũ Hồng Kiếm…” Linh La túm lấy tay Vu Hoan, “Nó quả nhiên chưa được tinh lọc hoàn toàn, lực lượng còn mạnh gấp nhiều lần so với lúc trước.”
“Ha ha ha, các ngươi chạy không thoát, các ngươi đều phải chết.” Thanh âm bén nhọn phân không ra nam hay nữ phát ra từ trên không trung, vang vọng toàn bộ thành Từ An.
Phong Khuynh Dao đứng ở giữa không trung, hai tròng mắt đỏ như máu, tràn đầy sự điên cuồng. Nàng vốn là kiều mỹ, trên mặt trắng nõn lại hiện lên vài vệt đen ngoằn nghèo, nhìn qua rợn cả người.
Vũ Hồng Kiếm trong tay nàng tản ra nồng đậm hắc khí, không ngừng hướng vào trong thân thể Phong Khuynh Dao.
Bên cạnh nàng là một tiểu đỉnh bay lơ lửng, tiểu đỉnh cũng tràn đầy khói đên, khói đen đó dần dần hóa thành một bóng đen, “Bá” một tiếng bóng đen lao xuống phía đám người kia, tiếng kêu thảm thiết vang lên rất nhanh.
“Đó là cái gì?” Vu Hoan cau mày nhìn tiểu đỉnh trong không trung.
Nàng chưa từng thấy qua tiểu đỉnh này…
“Luyện quỷ đỉnh.”
“Luyện quỷ?” Tác dụng là gì?
Ánh mắt Dung Chiêu ám trầm nhìn không trung, giọng điệu băng lãnh, “Quỷ tu tiến vào Luyện quỷ đỉnh đều sẽ mất đi lý trí, trở thành con rối của người sở hữu Luyện quỷ đỉnh.”
“Thiếu đạo đức vậy sao?” Vu Hoan khịt khịt mũi nói.
Dung Chiêu: “…” Đúng là rất thiếu đạo đức, chỉ là, chuyện thiếu đạo đức nàng làm nhiều không đếm được, còn mặt mũi nói những lời này sao?
Khói đen không ngừng tuôn ra từ Luyện quỷ đỉnh, nhanh chóng hình thành một đám hắc ảnh.
Xem phản ứng của đám người phía dưới, bọn họ là nhìn không thấy đám hắc ảnh kia.
Quỷ tu vẫn là quỷ tu, chỉ khác bọn chúng đã mất đi lý trí nghe lệnh của Phong Khuynh Dao mà thôi.
Trường hợp này không khác gì cách Vu Hoan triệu hồi đám quỷ sai, điểm khác nhau duy nhất là, Vu Hoan chỉ có thể khống chế bọn chúng trong thời gian ngắn, thời gian hết, không thể khống chế được nữa.
“Phong Khuynh Dao tìm được cái đỉnh đó ở đâu vậy?” Sao nàng lại không gặp được!!!
“Quan tâm nàng tìm ở đâu làm gì, Tiểu Hoan Hoan, Tiểu Hoan Hoan, bọn họ chạy về phía này nha, chạy mau!” Linh La gân cổ lên rống, giơ chân chạy vè phía thành Từ An.
Vu Hoan: “…” Chạy sai phương hướng rồi a uy!
Vu Hoan có chút vô lực nhìn thân ảnh lửa đỏ của Vu Hoan dần biến mất ở cửa thành, đuổi theo?
Đuổi theo cọng lông a, nhìn đám người bên kia xem, hùng hổ chạy về phía này như vậy, tuyệt đối muốn vào thành a!
Phong Khuynh Dao đuổi lại đây chẳng phải cũng muốn tàn sát người trong thành sao?
Vu Hoan túm Dung Chiêu chạy về phía rừng cây, nàng không muốn chạy vào thành cho người khác vào giết nha.
Như Vu Hoan suy nghĩ, những người đó chạy vào thành Từ An.
Nhưng mà ngay lập tức thành Từ An lại dâng lên một đạo kết giới, chắn toàn bộ đám người Phong Khuynh Dao với bọn quỷ tu ở bên ngoài.
Mà những người chưa kịp chạy vào thành, tất cả đều bị quỷ tu giết chết, tình huống thật thảm thiết.
Phong Khuynh Dao cầm Vũ Hồng Kiếm, điên cuồng công kích kết giới, nhưng kết giới kia thật rắn chắc, căn bản công kích của nàng không có tác dụng gì.
“Kết giới này có thể duy trì bao lâu?” Vu Hoan chọc chọc Dung Chiêu hỏi.
Dung Chiêu ngẩng đầu nhìn trời, “Lâu nhất là một buổi tối.”
“Lâu vậy sao?”
“…” Ngươi cho rằng cái gì cũng giống như Thiên Khuyết Kiếm của ngươi, uy lực một giây liền bổ ra được?
Vẻ mặt Vu Hoan rối rắm nhìn Phong Khuynh Dao ở đằng kia đang tấn công lên kết giới, nàng nên đi không? Hay là lưu lại xem diễn a?
“Có người lại đây.” Dung Chiêu kéo Vu Hoan, hai người lập tức nấp sau một cây đại thụ.
Vừa mới ẩn thân xong, vài đạo bóng người lao ra từ trong rừng cây.
Đi đầu chính là Sở Vân Cẩm, đằng sau còn có đám người Hứa Bác, Phong Vân.
Cả người Phong vân nhìn qua như già đi mười tuổi, tiều tụy đáng sợ.
Ánh mắt hắn trống rỗng nhìn về phía Phong Khuynh Dao, miệng lẩm bẩm, “Dao Nhi, kia không phải là Dao Nhi của ta, không phải…”
Hứa Bác cau mày nhìn Phong Vân, quay đầu nói với Sở Vân Cẩm, “Bây giờ làm gì đây?”
Thành Tuyết Phong của hắn bị màn sương đen đó bao phủ, hầu như toàn thành đều bị diệt, tất cả đều là do phen Thần Khí kia…
Sở Vân Cẩm sau khi suy tư, chầm chậm nói: “Vũ Hồng Kiếm đã khống chế Phong Khuynh Dao hoàn toàn, chúng ta chỉ có thể phong ấn nó lại, nếu không toàn bộ đại lục sẽ bị nó tàn sát hết.”
“Nói thì dễ lắm, phong ấn bằng cách nào?” Lão giả bên người Hứa Bác hừ lạnh hỏi.
Sở Vân Cẩm quen mắt thái độ đó của lão giả, chỉ dừng lại một chút xíu rồi nói tiếp, “Ta có pháp quyết phong ấn, chỉ là cần 2 thứ đặc biệt.”
Hứa Bác trầm giọng hỏi: “Thứ gì?”
“Trận pháp phong ấn với Ly Hồn Thạch.”
“Ly Hồn Thạch?” Hứa Bác híp híp mắt, tên này sao lại quen thuộc như vậy?
Vu Hoan nấp ở sau đại thụ, cầm Ly Hồn Thạc trong tay, im lặng nhìn Dung Chiêu.
Nữ nhân này sao mà biết được?
“Không sai, Ly Hồn Thạch, ta nghe nói ở Diệp gia, trận pháp phong ấn rất có khả năng cũng ở Diệp gia.”
“Diệp gia ở thành Từ An.” Hứa Bác nhìn phía thành Từ An, tình huống như thế này làm sao mà vào?
Sở Vân Cẩm trầm mặc giây lát, “Cho nên chúng ta phải đi vào.”
Đám người bên cạnh Hứa Bác hơi xê dịch lại, hiển nhiên là không muốn đi vào.
Trên tay Phong Khuynh Dao là Thần Khí… nga, không đúng, là ma khí a.
Thấy phản ứng của những người đó, Sở Vân Cẩm buồn bực nói, “Hiện giờ đại lục sắp diệt vong, sao các ngươi lại không có một chút trách nhiệm như vậy? Một tiểu nữ tử như ta đều không sợ, chẳng lẽ đám nam nhân các ngươi lại sợ chết?”
Bị những lời này của Sở Vân Cẩm kích thích, những người này nào chịu được sự khinh thường từ một tiểu cô nương, liền nói: “Dù có muốn đi vào cũng cần phải nghĩ ra biện pháp chứ! Phong Khuynh Dao canh giữ ở nơi đó, chúng ta sao có thể dưới mí mắt nàng mà đi vào, hơn nữa… trên tay nàng còn có tiểu đỉnh tà vật kia, chúng ta sao có thể đấu lại nàng?”
“Đúng vậy, cái đỉnh đó không biết là thứ gì…”
Sở Vân Cẩm mày liễu nhăn lại, một lát sau, nàng nâng tay ý bảo mấy người kia lại gần, nói thầm bên tai bọn họ vài câu.