Cuối cùng Vu Hoan nói nhỏ với Diêm Tố gì đó, Dung Chiêu không nghe rõ, chỉ biết khi Diêm Tố rời đi, trông hắn thật vui vẻ.
So với việc Vu Hoan chấp nhận cho hắn đi theo còn vui hơn.
Dung Chiêu đánh giá, cái tiểu quỷ kia chắc chắn bị Vu Hoan lừa.
Sau khi thu phục được tiểu quỷ, Vu Hoan cũng rất vui vẻ, túm Dung Chiêu chạy về phía thành Từ An.
Lúc này cách thời điểm kết giới bị phá đã được một lúc, trong thành Phong Khuynh Dao đại khai sát giới, những người chạy từ trong thành ra ngoài lại bị bọn quỷ tu ngăn cản lại.
Ngoài thành Từ An, thi thể đầy đất.
Vu Hoan dùng sức túm cánh tay Dung Chiêu từng bước một đi qua đám thi thể đó, quỷ tu đứng xung quanh Vu Hoan dường như kiêng kị điều gì, không dám tiến lên.
Vu Hoan chỉ vào thi thể đầy đất, cười nói với Dung Chiêu: “Dung Chiêu, ta đột nhiên thấy ta thật là thiện lương…”
Dung Chiêu: “…” Nàng còn mặt mũi nói câu này sao?
“Cứu…” Mắt cá chân đột nhiên bị người nắm lấy, một người đầy huyết khó khăn ngẩng đầu, con ngươi nhiễm máu lập lòe từng điểm hi vọng.
Niềm hi vọng trong mắt người nọ lập tức mất đi, khí lực cũng tiêu tán theo, đầu vô lực rũ xuống.
Dung Chiêu: “…” Đây là nữ nhân trước đó một giây còn khen bản thân mình thiện lương, thật là đủ rồi a!
Bóng đêm bao trùm lấy thành trì, ánh lửa ngập trời khiến thành Từ An sáng như ban ngày.
Ngay lúc Vu Hoan bước vào cửa thành, âm phong đánh úp lại, mùi máu tươi theo đó mà tới.
Nàng nắm chặt lấy cánh tay Dung Chiêu, móng tay đều đâm vào thịt hắn.
“Chịu đựng được không?” Dung Chiêu đỡ lấy Vu Hoan, trong lời nói đạm mạc xen lẫn một tia lo lắng không dễ phát hiện.
Vu Hoan nghẹn khí, khuôn mặt hồng hồng, lắc lắc đầu, nàng duỗi tay chỉ chỉ nơi truyền đến âm thanh, ý bảo bọn họ bước qua đó.
Dung Chiêu ôm Vu Hoan vào trong lồng ngực, trực tiếp ôm nàng bay qua phía đó.
Từ trên cao nhìn xuống càng cảm nhận rõ sự thảm thiết của thành Từ An.
Thi thể, vết máu, ngọn lửa, hỗn độn, tạo thành một bi kịch nhân gian.
Dung Chiêu ôm Vu Hoan dừng trên một gác mái, nơi này có thể nhìn đến địa phương phát ra thanh âm.
“Đó là Diệp gia phải không?” Vu Hoan không rõ hỏi Dung Chiêu.
Dung Chiêu nhìn dinh thự đang bị bạch quang bao phủ, khác hẳn cảnh tượng ban ngày, một lúc sau mới nói: “Chắc vậy.”
“Thành Từ An này, trận pháp kết giới rất nhiều a, một cái lại một cái.” Bên ngoài có kết giới bảo vệ thành, bây giờ lại có kết giới bảo vệ hộ viện.
Trận pháp kết giới, dùng trận pháp tạo thành kết giới, kết giới loại này rắn chắc hơn so với kết giới bình thường nhiều.
Trận pháp kết giới này, nhìn qua là biết đã được tạo từ nhiều năm trước, không giống như vừa thiết lập, chắc là nó vẫn luôn tồn tại, khi gặp nguy hiểm, trực tiếp liền khởi động lên.
Nhưng mà trận pháp như vậy…
Sao lại thấy có điểm quen thuộc?
Vu Hoan vuốt vuốt đầu, cố suy nghĩ nàng đã gặp qua nó ở nơi nào…
“Là trên quyển sách kia.”
Vu Hoan nháy mắt sáng ngời, “Ta liền nói sao mà lại quen thuộc như vậy.”
Quyển sách kia ghi lại rất nhiều trận pháp, trong đó có nhắc đến loại trận pháp kêt giới này, tính phòng ngự cực cao.
“Phanh!”
Vu Hoan đồng tử co rụt, lôi kéo Dung Chiêu phi lên không trung, đang xem diễn mà cũng có thể trúng chiêu?
Phía Diệp gia vang lên tiếng nổ kịch liệt khiến thành trì bốn phía toàn bộ sụp đổ, một cỗ dòng khí khuếch tán ra rất xa.
Nếu Vu Hoan bước chậm một bước, chắc chắn sẽ bị dòng khí kia quét đến.
“Nhân loại ngu xuẩn, nghĩ rằng núp ở bên trong thì sẽ an toàn sao?” Phong Khuynh Dao đứng phía trên đại trạch Diệp gia, điên cuồng công kích kết giới bạch quang kia.
“Ra đây, đều đi ra cho ta! Để Diệp Vân Thường nữ nhân kia ra đây, ra đây!”
“Rùa đen rút đầu, Diệp Vân Thường, ngươi lăn ra đây cho ta!”
Diệp Vân Thường?
Tiểu thư Diệp gia sao?
Vu Hoan nhướng mày, hiện tại Phong Khuynh Dao không phải là Phong Khuynh Dao nữa rồi, nàng có được ý thức của Vũ Hồng Kiếm.
Lục gia, Phong gia, Diệp gia đều có liên quan đến Vũ Hồng kiếm. Mọi chuyện của Lục gia với Phong gia đã sáng tỏ, vậy Diệp gia thì sao?
Bên trong đại trạch của Diệp gia, mọi người đều nhìn nhau tỏ vẻ không hiểu, Diệp Vân Thường là ai?
Trước nay không có nghe nói đến người nào có tên như vậy ở Diệp gia a.
Chỉ có một ít người lớn tuổi, vẻ mặt trắng bệch nhìn Phong Khuynh Dao.
“Diệp trưởng lão, ngài nghĩ thật kĩ lại xem, thật sự không có một quyển sách ký lục trận pháp phong ấn sao?” Sở Vân Cẩm đứng bên cạnh Diệp gia trưởng lão, vẻ mặt nôn nóng hỏi.
Nàng vừa tiến vào thành Từ An liền đi thẳng đến Diệp gia, ai biết người của Diệp gia ai cũng không biết quyển sách đó, thậm chí Ly Hồn Thạch còn tự dưng biến mất.
Diệp gia trưởng lão mặt trắng bệch, lắc lắc đầu, “Không có.”
Sở Vân Cẩm nhíu nhíu mày, tâm tư bách chuyển thiên hồi.
“Diệp Vân Thường là ai?” Sở Vân Cẩm hỏi thẳng khiến Diệp trưởng lão sửng sốt.
Sở Vân Cẩm thấy phản ứng này của Diệp trưởng lão, ép hỏi thật nhanh, “Vũ Hồng kiếm có ân oán gì với Diệp Vân Thường?”
“Diệp trưởng lão, kết giới này mà vỡ, tất cả chúng ta đều phải chết, bây giờ ngươi không nói, về sau cũng không có cơ hội để nói!”
Trong đôi mắt vẩn đục của Diệp trưởng lão tràn đầy giãy giụa, cuối cùng thở dài, sâu kín nói.
Diệp Vân Thường, đích trưởng nữ của Diệp gia ngàn năm trước.
Bởi vì lúc nàng sinh ra xuất hiện hiện tượng thiên văn, mang đến sự may mắn cho Tây Lăng đế quốc nên Đế quân lúc đó đã phong Diệp Vân Thường là Linh Nữ, hưởng thụ sự giáo dục và đãi ngộ như công chúa.
Diệp Vân Thường cũng rất ganh đua, thiên phú lại lợi hại, nhận được sự yêu thích sâu đậm từ Đế quân.
Đế quân tứ hôn cho Diệp Vân Thường, đối tượng là người không ai không biết, Lục Minh.
Diệp Vân Thường đã từng gặp qua Lục Minh, đối với hắn ấn tượng không tồi nhưng đáy lòng vẫn rất bất mãn cuộc hôn nhân này, đối xử với Lục Minh không lạnh không nhạt.
Lục Minh không biết vì lí do gì lại đối xử với Diệp Vân Thường rất tốt, tựa như xem nàng là người mình yêu thích.
Hai người trải qua vài lần sinh tử, Diệp Vân Thường dần dần thay đổi thái độ đối với Lục Minh, bắt đầu chờ mong cọc hôn sự này.
Nhưng nàng còn chưa chờ đến hôn lễ lại chờ đến Lục Minh phản bội.
Thứ hắn muốn chính là thân thể sở hữu linh lực chí thuần của nàng, hắn cầm tù Diệp Vân Thường, ngày ngày dùng các loại thiên tài địa bảo nuôi nấng nàng.
Lúc đó, Diệp Vân Thường mới phát hiện Lục Minh đang mưu đồ một âm mưu đáng sợ.
Nàng biết chính mình phản kháng là vô dụng nên ngoan ngoãn thuận theo hắn, dần dần Lục Minh cũng không canh giữ Diệp Vân Thường quá chặt, nàng có thể tùy ý đi lại trong Lục trạch.
Nhìn thấy cái gì, nghe thấy cái gì, nàng đều biểu hiện là mình không có hứng thú. Lục Minh quan sát nàng một đoạn thời gian, thấy nàng không có hành động gì đáng nghi ngờ liền thả lỏng nàng.
Mấy tháng sau đó, Lục Minh đang luyện hóa Thần Khí ở thời khắc mấu chốt, một tiểu nha đầu thân hồng y đột nhiên xông vào Lục gia, đoạt đi thanh Thần Khí kia.
Diệp Vân Thường chờ ở Diệp gia một đoạn thời gian, ngay lúc Lục Minh công việc lu bù, Diệp Vân Thường biết, lúc này nếu nàng không chạy, liền không có cơ hội nào nữa.
Cho nên nàng lợi dụng sự không phong bị của Lục Minh, thành công tạo ra hỗn loạn, trốn khỏi Lục gia, kể lại chuyện này cho gia chủ Diệp gia lúc ấy.
Gia chủ Diệp gia đêm đó liền đi gặp Đế quân, không nghĩ rằng, lần đi này lại là một đi không trở về.