“Bách Lý Vu Hoan mấy năm nay không ngờ lại làm nhiều chuyện xấu như vậy, thật là đáng sợ, ngàn vạn lần không nên gặp ma đầu đó.”
“Tàn sát hàng loạt dân trong thành như vậy, nàng chỉ là một tiểu cô nương mà thôi, sao có thể điên cuồng thế chứ. Thành Phúc Ngọc của chúng ta cách thành Từ An không xa, nhỡ đâu nàng tới đây thì làm sao bây giờ?”
“Phi phi cái miệng quạ đen của ngươi. Thành Từ An cách đây nhiều đường như vậy, nàng sao có thể trùng hợp đến thành chúng ta được.”
Mà những người này hoàn toàn không biết rằng, nhân vật chính bọn họ đang thảo luận chính đang đi ngang qua người bọn họ.
Vu Hoan vứt mấy hạt châu trong tay, tầm mắt đảo nhanh qua đám người bên đường.
Bách Lý Hiên vì để hắc nàng, thật đúng là tốn nhiều sức a!
Mới mấy ngày ngắn ngủn, nàng đã vượt mặt cả vai ác đại bài của kiếp trước để vươn lên đứng đầu bảng vai ác, thật là đáng mừng, khắp mọi nơi đều vui mừng a!
“Tiểu Hoan Hoan, ngươi còn cười được!” Nàng bị hắc thảm như vậy còn có thể cười được sao?
May mà người trên đại lục biết đến dung mạo của Vu Hoan không nhiều, nếu không lấy tình cảnh như hiện tại thành trì bọn họ cũng khó mà vào được.
“Sao lại không cười, ta bây giờ đang là vai ác số một nha, vị trí này, ha ha, người khác có dùng mấy trăm năm cũng khó mà bò lên được…”
Vai ác số một có gì tốt mà hãnh diện a uy!
Bị thật nhiều người trên đại lục truy đuổi vui lắm sao?
Đầu óc nữ nhân này có vấn đề đi?
Khuyết Cửu đi phía sau bọn họ, khuôn mặt lạnh băng cũng nhịn không được rút rút.
Mấy ngày nay đi theo bên cạnh Vu Hoan, nàng đã kiến thức đến cái gì gọi là vô sỉ không biết xấu hổ, trở mặt không nhận người, một giây liền điên đảo thế giới quan của nàng.
Vu Hoan nhìn bốn phía xung quanh, ý vị không rõ cười cười, phi thường tự nhiên lôi kéo Dung Chiêu đi đến một quán trà lâu gần đó.
Dung Chiêu đã quen với những động chạm này của Vu Hoan, thậm chí trong lòng còn có chút thích… độ ấm từ tay nàng từng đợt từng đợt nhè nhẹ truyền vào thân thể hắn, đáy lòng hắn mạc danh cũng ấm áp hẳn lên.
“Vài vị khách quan muốn ăn cái gì?” Thấy có người tiến vào, tiểu nhị lập tức tiến lên hỏi.
“Điểm tâm.” Dung Chiêu trả lời thay Vu Hoan.
Nữ nhân này chỉ ăn điểm tâm, thức ăn khác một mực không đụng vào.
“Điểm tâm cửa hàng chúng ta là nổi tiếng nhất, mấy vị khách quan đây là đến đúng chỗ rồi a, mời bên này!” Tiểu nhị dẫn đường bọn họ hướng cầu thang đại sảnh đi lên.
Khuyết Cửu đứng ở cửa một lúc lâu mới đi vào.
Ở khúc rẽ chỗ tối đứng mấy người, cầm đầu là người râu xồm, bộ dáng cao lớn thô kệch.
“Đại ca, làm sao bây giờ?”
Râu xồm nhìn chằm chằm đại môn trà lâu, “Đang nhìn, mấy người kia không đơn giản.”
“Có cái gì không đơn giản? Còn không phải có cái nha đầu hơn mười tuổi với một hài tử, chúng ta đều xông lên tận diệt bọn chúng.”
Râu xồm tát một phát lên mặt người vừa nói chuyện, hận sắt không thành thép nói: “Ngu xuẩn, nha đầu kia là không có gì đáng lo, người cần chú ý là nam nhân bên người nàng ta, hắn không đơn giản.”
Nam nhân? Cái người cảm giác tồn tại siêu thấp kia sao?
Nhìn qua cũng không có gì lợi hại a, sao phải kiêng kị hắn ta?
Đáy lòng hắn chửi thầm một phen nhưng cũng không dám nói gì.
……
Vu Hoan ngồi vị trí dựa vào cửa sổ, dòng người bên ngoài bắt đầu khởi động, thanh âm ồn ào.
Chuyện ở thành Từ An với thành Phong Tuyết khiến mọi người ở đây có chút lo lắng hãi hùng, người bình dân đều có chút bất an.
“Điểm tâm của quý khách đến đây. Mời dùng.” Trên bàn bày ra bốn món điểm tâm đang tản ra hương thơm mê người.
Vu Hoan thu hồi tầm mắt, duỗi tay cầm lấy khối gần nhất, điểm tâm hòa tan vào trong miệng, ngọt mà không ngấy.
Linh La cầm một khối điểm tâm, nhìn trái nhìn phải, nhưng lại không ăn, nàng không thích ăn điểm tâm a!
Khuyết Cửu lại không để ý nhiều, miễn có thể ăn no là được!
“Tình cảm của các ngươi thật tốt.” Khuyết Cửu đột nhiên lên tiếng.
Động tác cầm điểm tâm của Vu Hoan ngừng lại, ngó ngó Dung Chiêu, nuốt xuống điểm tâm trong miệng, nghi hoặc chỉ chỉ chính mình với Dung Chiêu, “Ngươi đang nói chúng ta?”
Tay châm trà của Dung Chiêu hơi ngừng, con ngươi đạm mạc nhìn về phía Khuyết Cửu, bất quá nháy mắt lại thu hồi, tiếp tục châm trà.
Khuyết Cửu gật gật đầu, mấy ngày nay, vị công tử này đối với Vu Hoan rất săn sóc tỉ mỉ, lúc Vu Hoan tức giận sẽ nhẹ giọng hống nàng.
Là người ngoài cuộc, nàng thấy được rõ ràng, ánh mắt vị công tử kia khi nhìn Vu Hoan khác hẳn khi nhìn bọn họ.
“Ha hả…” Vu Hoan cười gượng hai tiếng, tiếp tục ăn điểm tâm.
Cảm tình tốt?
Nàng không chém chết tên kiếm linh này liền đã quá tốt rồi, còn cảm tình tốt?!
Dung Chiêu vẫn luôn quan sát Vu Hoan, thấy nàng lộ ra vẻ mặt căm giận, hắn lập tức thấy oan uổng, mấy ngày nay hắn không có làm cái gì sai a!
Khuyết Cửu há há miệng, cuối cùng vẫn chưa nói gì, vùi đầu tiếp tục ăn điểm tâm.
Ăn xong điểm tâm, Vu Hoan nói Linh La dẫn Khuyết Cửu đến phòng nghỉ ngơi.
Linh La là không tình nguyện nhưng bị Vu Hoan nói một câu, liền phồng quai hàm mang theo Khuyết Cửu đi khách điếm.
Vu Hoan cùng Dung Chiêu đi dạo vài vòng trên phố rồi mới đi khách điếm đã nói với Linh La lúc nãy.
Vừa bước vào khách điếm liền nhìn thấy Linh La đang bị người xách lên, Khuyết Cửu cũng bị người xách.
Người vây xem xung quanh chỉ trỏ bọn họ trong khi chưởng quầy lại khó xử đứng ở một bên.
“Tiểu Hoan Hoan, bọn họ khi dễ ta, ô ô ô…” Linh La vừa thấy Vu Hoan, một giây trước còn đang phẫn nộ liền biến thành ủy khuất, nước mắt xoạch xoạch rơi xuống.
Vu Hoan nhìn lướt qua người đang xách Linh La, thực lực huyền đỉnh, dáng người trung đẳng, dung mạo…ừm…phong cách ăn mặc không tồi, mặt vô biểu tình nhìn thẳng Vu Hoan.
Sau hắn còn đứng một người, Vu Hoan híp híp mắt, người này…
“Đông Phương ca ca…” Bên cạnh người nọ là một thiếu nữ nhỏ xinh quần áo xinh đẹp đang nhút nhát sợ sệt nhìn về phía Vu Hoan.
Nàng nhớ rõ nữ tử này, ở trong rừng cây lúc trước, nàng chính là người muốn giết Đông Phương ca ca.
Vu Hoan nhướng mày, đúng là hắn.
Nam nhân này không những không chết, tu vi còn tăng không ít.
Vu Hoan không màng tầm mắt sắc bén của người nọ, trực tiếp tiến lên, “Chuyện này là sao, khi dễ một tiểu hài tử cũng coi được sao?”
“Nàng ta ra tay trước.”
Linh La giãy giụa phồng lên khuôn mặt bánh bao, căm giận cáo trạng trước: “Chúng ta đến trước, các ngươi sao lại đoạt phòng của chúng ta?”
“Đạo lý ai đến trước được trước các ngươi không biết sao?” Vu Hoan duỗi tay túm Linh La về phía mình, người kia không muốn bỏ ra Linh La nhưng khi nhìn đến con ngươi không độ ấm của Vu Hoan, đáy lòng run sợ ngón tay lập tức buông lỏng.
“Buông nàng ra!” Tầm mắt Vu Hoan quét về phía người đang túm Khuyết Cửu.
Người nọ chần chờ, cuối cùng cũng buông Khuyết Cửu, Khuyết Cửu lảo đảo đứng vững liền đi về phía Vu Hoan.
“Đông Phương Cảnh.” Khóe miệng Vu Hoan cong lên, thanh âm mềm nhẹ kêu tên người nam nhân trước mắt.
Con ngươi Đông Phương Cảnh bán mị, sát khí từ trên người hắn không ngừng tràn ra, nữ nhân này còn dám xuất hiện trước mặt hắn sao.
“Đông Phương ca ca…” Người thiếu nữ kia khẩn trương túm lấy cánh tay Đông Phương Cảnh, con ngươi ngập nước tràn đầy kinh hoảng.
Đông Phương Cảnh nháy mắt thu liễm sát khí trên người, cúi đầu nhìn thiếu nữ bên cạnh mình, ôn hòa trấn an, “Đừng sợ, ta ở đây, nàng không dám làm gì.”
Vu Hoan ha hả, nàng làm cái gì chứ?
Nàng hoàn toàn không quen biết thiếu nữ kia a!
“Tiểu Hoan Hoan, bọn họ khi dễ ta a. Sao lại có thể khi dễ một tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu như ta đây, ngươi phải giúp ta báo thù a!” Linh La không cam lòng yếu thế, ôm lấy cổ Vu Hoan dùng sức lắc lắc.