Ba Em Kêu Anh Về Nước Kết Hôn

Chương 28: Quá đẹp trai thực sự không phải là lỗi của anh ấy



Theo cách nói của Thẩm Tử Ngôn thì thực ra không phải là hoàn toàn không có cảm giác, nên hãy cứ thế mà xông lên.

“Nếu không thì thật lãng phí, hơn nữa vừa hay anh ấy còn thích cậu.”

Lương Trản: “Chẳng phải vấn đề đang ở chỗ anh ấy thích tớ hay sao?

“Tớ hiểu rõ đức hạnh của bản thân mà, a Ngôn.” Cô thở dài một hơi: “Cho dù tớ thực sự có chút thích anh ấy, vậy thì có lẽ cũng chỉ là thấy sắc mà nảy sinh ý đồ, hoàn toàn khác so với việc anh ấy thích tớ.”

Trong một mối quan hệ mà tình cảm của hai người dành cho nhau cách biệt quá lớn, cho dù có ở bên nhau thì cũng không thể kéo dài được lâu.

Giống như những gì lần trước Lương Trản đã nói khi từ chối Kỷ Đồng Quang, trong tình huống này nếu đổi thành người khác, cô sẽ vui vẻ chấp nhận, không những có thể tạm thời né tránh được sự thúc ép của ba mẹ, mà còn có một người ân cần hỏi han chăm sóc cô, vậy thì cớ sao không đồng ý chứ.

Còn về việc sau này đối phương có không chịu đựng được cô vậy thì cũng không quan trọng.

“Nói như vậy cũng không sai, nhưng tớ cảm thấy nếu mình thích ai đó mười lăm năm, sau đó đối phương cũng có chút cảm tình với tớ, nhưng chỉ lo lắng rằng hẹn hò với tớ đến cuối cùng sẽ chỉ đem lại tổn thương cho tớ, thì tớ vẫn hy vọng được hẹn hò với người ta.” Thẩm Tử Ngôn nói: “Chuyện của sau này thì sau này hãy tính, ít nhất là trong thời điểm hiện tại, nguyện vọng lớn nhất của tớ là được ở bên cạnh người ta.”

Lương Trản nghe vậy không khỏi nhíu mày: “Sao những lời cậu nói nghe quen tai vậy chứ?”

“Khoan đã… Có phải là bản thảo lần trước cậu chạy deadline khi ở nhà tớ không?”

Thẩm Tử Ngôn: “??? Đúng vậy.”

“Nhưng việc này không quan trọng được chưa, cậu không được đổi chủ đề đánh lạc hướng.”

Lương Trản nghe giọng điệu kích động của cô ấy, vội vàng nhấc điện thoại ra xa tai rồi mới nói tiếp tục: “Được rồi, tớ hiểu ý của cậu, cậu để tớ suy nghĩ thêm đã.”

Thẩm Tử Ngôn không còn cách nào khác: “Được, vậy cứ suy nghĩ cho cẩn thận, tớ tiếp tục vẽ đây.”

“Cậu đừng có đảo lộn ngày đêm nữa, không thì đến chỗ tớ đi.” Trước khi dập máy, Lương Trản kìm không được hỏi.

“Không sao, những thứ tớ vẽ bây giờ đều không phải sản phẩm thương mại, nên không chết được đâu.” Thẩm Tử Ngôn nhẹ nhàng nói: “Là do nhàn cư vi bất thiện, nhàm chán quá nên động não chút cho vui thôi, đừng lo.”

Lúc này, Lương Trản mới cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó cô lại dặn dò thêm vài câu, bảo cô ấy chú ý ăn uống, nghỉ ngơi điều độ, nghe thấy Thẩm Tử Ngôn nói đồng ý cô mới kết thúc cuộc gọi.

Ngày hôm sau, cô đã có một ngày ngủ quên giờ giấc đúng như mong muốn.

Thứ ba, vừa quẹt thẻ điểm danh xong liền bị cô gái ở quầy lễ tân gọi lại.

“Bác sĩ Lương, bác sĩ Lương!”

“Bác sĩ Lương, chị đến rồi à!”

Lương Trản: “…”

“Có chuyện gì không? sếp tìm tôi hay là có bệnh nhân tới?” Đây là phản ứng đầu tiên của cô.

“Không không.” Cô gái ở quầy lễ tân phủ nhận ngay lập tức.

“Vậy thì?”

“Hôm qua em đã thấy trợ lý mới của chị rồi!”

Lương Trản như bừng tỉnh: “À, tiểu Diệp phải không, hôm qua cậu ấy tới báo cáo rồi đúng không?”

Cô gái trẻ hào hứng gật đầu: “Hôm qua anh ấy mặc áo trắng để chụp ảnh thẻ, đẹp trai chết em rồi, chị đào được anh ấy ở đâu thế?”

Lương Trản: “Ở công ty cũ của chị, cậu ấy là bác sĩ chị hướng dẫn, trước đó chị từ chức, cậu ấy cũng nói mình không muốn ở lại bên kia làm việc nữa, sau đó chị nghe lãnh đạo nói công ty mình cũng đang tuyển người, nên bảo cậu ấy đến thử xem sao.”

“Chờ đã, chị là bác sĩ hướng dẫn của anh ấy?” Hai người lập tức cụp mắt chán nản: “Vậy chẳng phải anh ấy mới tốt nghiệp sao?”

“Tốt nghiệp hồi mùa hè năm ngoái.” Lương Trản thành thật nói: “Cùng trường với chị.”

“Trời ơi, nhỏ tuổi vậy sao…”

Lương Trản dở khóc dở cười: “Nhìn tiểu Diệp cũng đâu có lớn tuổi, mấy cô nghĩ cậu ấy bao nhiêu tuổi thế?”

Nhân viên lễ tân nói cô ấy tưởng rằng tiểu Diệp chỉ kém mình một tuổi, nên muốn theo đuổi cậu ấy.

Nửa câu sau rõ ràng là đang nói đùa, bởi vì công ty đã có quy định rằng không được yêu đương tại nơi làm việc.

Nhưng Lương Trản nghe xong vẫn muốn bật cười: “Cậu ấy nhỏ hơn chị ba tuổi, nếu so với mấy người thì chỉ nhỏ hơn hai tuổi thôi, cũng chẳng hơn kém nhau là bao.”

Sau khi trêu đùa với mấy cô gái trẻ, tâm trạng Lương Trản cũng thoải mái hơn rất nhiều, cô lên lầu bỏ túi xách xuống và thay quần áo, tiện thể kiểm tra danh sách các cuộc hẹn ngày hôm nay.

Sắp đến ngày nhập học, công việc kinh doanh cũng trở nên ảm đạm hơn hẳn, vào thời điểm như sáng thứ ba này, cô thậm chí còn không có một bệnh nhân nào cả.

Sau khi xác nhận xong xuôi, cô hoàn toàn yên tâm lẻn xuống phòng hội chẩn tìm đồng nghiệp buôn chuyện.

Kết quả là vừa mới lẻn ra ngoài đã bị đồng nghiệp dập tắt ý định.

“Bên này tôi còn chưa lấy cao răng xong, bệnh nhân hẹn mười giờ mà lúc này đã tới rồi, cô giúp tôi kiểm tra một chút được không, trưa nay tôi mời cô ăn cơm!”

Lương Trản thầm nghĩ dù sao thì mình cũng rảnh cả buổi sáng, nên lập tức đồng ý.

Mặc dù chuyên môn chính của cô là chính nha, nhưng việc khám răng cơ bản là kỹ năng bắt buộc đối với mỗi nha sĩ. Do bệnh nhân rất hợp tác nên quá trình thăm khám diễn ra suôn sẻ.

Khi gần kết thúc thì Diệp Lan tìm đến, cậu ấy hơi ngạc nhiên hỏi tại sao cô lại ở đây.

Cô vừa thu dọn dụng cụ vừa đáp: “Giúp bác sĩ Lưu khám cho bệnh nhân.”

Vừa dứt lời thì bác sĩ Lưu, lòng đang nóng như lửa đốt, đã lấy cao răng cho bệnh nhân xong cũng bước vào, nói cảm ơn cô đã giúp đỡ.

Lương Trản: “Không có gì.”

Cô ngẫm nghĩ, rồi lại bổ sung thêm: “Mấy bệnh nhân này hầu như không có cao răng, thường ngày có thói quen vệ sinh răng miệng rất tốt, nên lấy cao răng cũng sẽ nhanh thôi.”

Bác sĩ Lưu nghe xong lập tức thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy thì tốt quá, trợ lý của tôi hôm nay xin nghỉ, tôi vệ sinh răng cho bệnh nhân vừa rồi suýt chút nữa muốn đi luôn nửa cuộc đời!”

Lấy cao răng không phải là một thao tác khó, nói chung là hoàn toàn có thể chỉ cần một người thực hiện, tuy nhiên nếu gặp phải bệnh nhân có thói quen vệ sinh răng không tốt, có nhiều mảng bám, sau đó vì sợ bệnh nhân đau nên cũng khá phức tạp.

Trong quá trình thực tập, Lương Trản cũng đã gặp phải tình huống như vậy, nên cô hiểu khá rõ.

Cuối cùng, cô cho bác sĩ Lưu ‘mượn’ Diệp Lan, nói rằng dù sao thì buổi sáng nay cô cũng không có bệnh nhân nào cả.

Bác sĩ Lưu vô vàn cảm kích: “Trưa nay tôi sẽ mời cô ăn món gì đó thật ngon!”

Lương Trản mỉm cười: “Nhất trí.”

Kết quả là buổi trưa, khi hai người đi ăn cơm, bác sĩ Lưu vô cùng ngạc nhiên xác nhận lại với cô: “Cô là bác sĩ hướng dẫn của tiểu Diệp à?”

Lương Trản khó hiểu: “Sao thế, trông tôi không giống sao?”

“Không, là trông cậu ấy không giống.” Bác sĩ Lưu thở dài: “Tôi còn tưởng hai người bằng tuổi nhau.”

“Được rồi, tôi sẽ cho là cô đang khen tôi trẻ.” Lương Trản lắc đầu.

“Cô nhìn trẻ hơn tuổi, nếu như không làm việc cùng cô, mà gặp trên đường, nói cô là sinh viên tôi cũng tin đó.”

Đây không phải là lần đầu tiên Lương Trản được khen như vậy, vì vậy cô cũng không quá tự mãn, chỉ đáp: “Có lẽ là do tâm tình của tôi tốt.”

Nhà hàng mà bác sĩ Lưu mời cô ăn cơm là một nhà hàng nổi tiếng với món cơm hầm hải sản, cách công ty họ vài bước chân, vừa ngon lại vừa thuận tiện.

Ăn được nửa chừng, hai người lại tình cờ gặp hai ý tá trẻ dẫn theo Diệp Lan tới ăn trưa.

Nhà hàng hơi đông, bọn họ lại là đồng nghiệp nên quyết định ngồi chung luôn cùng một bàn.

Là người đàn ông duy nhất trên bàn ăn, còn là đồng nghiệp mới, nên Diệp Lan có chút rụt rè, câu nệ. Cậu hành động rất thận trọng, nhưng hai y tá trẻ lại không kìm được mà muốn trêu chọc cậu, suýt chút nữa thì trêu người ta đến đỏ ửng cả mặt mũi.

Cuối cùng, Lương Trản thực sự có chút thương xót, nên bảo bọn họ buông tha cho trợ lý của mình.

“Tiểu Diệp vừa mới tới, mấy người bơn bớt một chút được không.” Cô nói.

Mà cô y tá trẻ cũng mạnh dạn, khi Diệp Lan đứng dậy đi mua đồ uống cho bốn người họ, liền dứt khoái nói: “Vậy chỉ có thể trách các bác sĩ nam ở công ty chúng ta quá già, khó khăn lắm mới có một người trẻ tuổi, lại còn đẹp trai, không thể trách chúng em phấn khích được.”

Cả buổi sáng, Lương Trản đã nghe thấy rất nhiều người khen ngợi Diệp Lan, nên không khỏi đưa mắt nhìn người trợ lý đang chuẩn bị đi qua đường của mình, sau đó có chút nghi ngờ nói: “Có đẹp trai đến mức vậy không?”

“Tại sao lại không!”

“Má nó, bác sĩ Lương, chị thấy cậu ấy không đẹp trai thật sao?”

Lương Trản lên tiếng phủ nhận: “Đương nhiên không phải là không đẹp, nhưng cũng không đến mức khoa trương như mấy người nói chứ.”

Sau khi các y tá thân thiết hơn với cô, họ đều biết trông vẻ ngoài của cô có vẻ lạnh lùng, nhưng thực chất cô rất thân thiện, vì vậy lúc này khi đang thảo luận, bọn họ chẳng nề hà gì mà dứt khoát tranh cãi luôn với cô.

Lương Trản: “…”

Kết thúc cuộc tranh luận, cả hai đều thống nhất rằng cô đang cố ý khiêm tốn, vì dù sao thì Diệp Lan cũng là trợ lý của cô.

“Không phải thật mà.” Lương Trản lấy điện thoại ra, bấm vào Moments trên Wechat, để cho bọn họ xem những bức ảnh gần đây của Cố Minh: “Tiêu chuẩn đẹp trai của chị đại khái là thế này.”

“Wow, đây là ai thế?!”

“Sư huynh của chị.” Cô trả lời ngắn gọn: “Ông chủ cũ của Minh Trạch ở Đông thành.”

Minh Trạch là phòng khám do Cố Minh mở, mới đầu vốn đã rất có tiếng tăm ở thành phố S, nhưng sau khi anh ấy chuyển nhượng nó, dưới sự marketing chăm chỉ nghiêm túc của ông chủ mới, giờ đây lại ngày một nổi tiếng hơn, hiện tại trong ngành không ai là không biết tới.

Đương nhiên là hai cô tá trẻ này cũng đã từng nghe qua, vì vậy sau khi cô giải thích xong, bọn họ gần như đều phải trợn trừng hai mắt.

Sau một lúc, một người không kìm được ôm mặt hỏi Lương Trản: “Bác sĩ Lương, chị có thiếu sư tẩu không?”

Lương Trản mỉm cười: “Anh ấy không thích phụ nữ.”

“……Cái này cũng được!”

“Vậy trong nhà sư huynh của chị có thiếu chó không, loại chó được học đại học, rồi còn biết khám răng nữa ấy?” Người còn lại lên tiếng hỏi.

Lương Trản suýt chút nữa phải đập bàn nói rằng để tôi hỏi thử anh ấy xem, nhưng chắc chắn câu trả lời sẽ là không thiếu.

Vốn dĩ hai cô gái trẻ chỉ muốn trêu đùa một chút mà thôi, nên sau khi nói vài câu liền tiếp tục tập trung giải quyết món cơm hải sản trước mặt.

Kết quả là bác sĩ Lưu – người vẫn luôn im lặng từ nãy, đột nhiên lại xen vào một câu, như đang suy nghĩ điều gì đó sâu xa: “Cố Minh là sư huynh của cô à, vậy giáo viên hướng dẫn Thạc sĩ của cô là thầy Thẩm Doanh phải không?”

Lương Trản gật đầu: “Đúng rồi.”

Bác sĩ Lưu năm nay đã gần bốn mươi tuổi, lập tức lộ ra vẻ khao khát: “Mấy năm trước tôi có dự qua một tiết giảng của thầy Thẩm, ông ấy quả thực rất đẹp trai, hơn lữa học sinh của ông ấy người nào người nấy đều giỏi giang.”

Lương Trản thầm nghĩ, điều này hoàn toàn không phải, hầu hết tất cả sư huynh, sư tỷ của cô đều là những nhân vật tầm cỡ, nổi danh nhờ thực lực, nhưng đến cô lại phải bán sắc đẹp của trúc mã để lấy danh tiếng, quả thực là một điều sỉ nhục sư môn!

Hơn nữa, vì kiếm tiền có lẽ cô sẽ còn tiếp tục bước chân xuống bùn.

May mắn thay, chiến dịch marketing mới lần này không yêu cầu cô phải lộ mặt, mà chỉ cần mở Weibo để trả lời các câu hỏi của fans hâm mộ mà thôi.

Ba rưỡi chiều, hoạt động chính thức bắt đầu.

Cô mở Weibo lên, chọn ra hai câu hỏi chuyên môn và cẩn thận trả lời, thậm chí một trong số đó còn phải viết đến bảy, tám trăm ký tự, chi tiết như đang làm bài thi.

Sau khi trả lời xong hai câu hỏi và load lại, cô lập tức cảm thấy choáng váng, bởi vì có đến hơn hai mươi câu hỏi mới xuất hiện, đều không liên quan đến chỉnh nha, hoặc thậm chí là chẳng liên quan đến khoang miệng.

“Bác sĩ Lương. Tôi có thể hỏi một chút được không! Anh chàng cao ráo đẹp trai trong tập phát sóng trực tiếp lần trước đã có bạn gái chưa?”

“Bác sĩ Lương, nhìn tôi, nhìn tôi này, rốt cuộc là anh đẹp trai đó đã có bạn gái hay chưa?”

Có vô số những câu hỏi tương tự như vậy phía dưới.

Lương Trản cau mày, cuối cùng còn không thèm để ý đến việc tương tác marketing, sau đó dứt khoát trả lời một câu rằng cô không thể tiết lộ thông tin cá nhân của bệnh nhân.

“Cũng hy vọng mọi người đừng làm phiền tới anh ấy.”

Đẹp trai thực sự không phải lỗi của anh ấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.