Ba Em Kêu Anh Về Nước Kết Hôn

Chương 4: Khi anh ấy cười, quả thật rất đẹp



Trong căn hộ cho thuê, trước sau chỉ rộng hơn ba mươi mét vuông, cả hai thực sự có chút ngượng ngùng. Dù đã quen biết nhau hơn hai mươi năm, nhưng ít nhất đã có hơn mười năm không tiếp xúc qua lại được vài lần.

Có lẽ để giảm bớt sự bối rối này, sau khi vào nhà, Kỷ Đồng Quang đã chủ động nói muốn xuống lầu mua đồ vệ sinh cá nhân cho cô.

Lương Trản: “Để tôi tự đi được rồi.”

Sau khi học về Nha khoa, cô có một số yêu cầu cơ bản về bàn chải và kem đánh răng, vì vậy cô không muốn làm phiền Kỷ Đồng Quang tìm chúng giúp mình.

Kỷ Đồng Quang liếc nhìn cô một cái, nói: “Cửa hàng tiện lợi nằm ở khu vực trong cùng của khu chung cư, cậu chưa từng đến đó, có thể sẽ lạc đường, tôi đi cùng cậu.”

“Hơn nữa, cũng đã muộn rồi, một mình cậu xuống dưới không an toàn.”

Đã nói đến vậy, Lương Trản chỉ có thể gật đầu đồng ý. Thế là cả hai cùng nhau xuống lầu. Cửa hàng tiện lợi lúc nửa đêm rất vắng vẻ, chỉ có tiếng phim truyền hình phát ra từ chiếc máy tính bảng tại quầy thu ngân.

Lương Trản nhanh chóng cầm lấy đồ mình cần rồi đi đến thanh toán, Kỷ Đồng Quang không tranh giành trả tiền với cô, chỉ là khi cô lấy tiền, anh đã chủ động xếp từng món từng món một vào túi rồi xách trên tay.

Trên đường về, đột nhiên anh hỏi: “Sao chú với dì lại vội vàng giới thiệu đối tượng xem mắt cho cậu vậy?”

Lương Trản: “…Chắc là lo tôi không kết hôn và hai người họ cũng luôn hy vọng rằng sau khi tốt nghiệp tôi sẽ về nhà.”

Trong kỳ nghỉ hè năm ba đại học, thỉnh thoảng ba Lương cũng hỏi cô đã có bạn trai chưa, cô nói chưa, hiện tại bản thân không quan tâm đến chuyện yêu đương.

Ba Lương cảm thấy rất kỳ quái, hỏi: “Tại sao?”

Nếu như khi đó cô không cười ha ha một tiếng để cắt đứt chủ đề này, thì có lẽ ba Lương sẽ không kiên trì tìm đối tượng cho cô như vậy. Thật đáng tiếc là khi đó cô lại nói ra sự thật, cô nói rằng mình cảm thấy việc yêu đương và kết hôn chẳng có ý nghĩa gì cả, thời gian đó thà rằng để ra làm thêm bài thí nghiệm hay viết thêm vài bài luận văn còn hơn.

Nói ra thì cũng thật buồn cười, khi còn học cấp hai, ba Lương lúc nào cũng chê bai cô không chăm chỉ học hành, suốt ngày dành thời gian làm những việc khác. Hiện tại, cô bắt đầu nỗ lực học tập, thậm chí đã đứng nhất khoa trong ba năm liên tiếp, thì ba Lương lại chê bai cô chỉ biết cắm mặt vào sách vở, mà không cân nhắc đến việc cá nhân.

Lương Trản: “…”

Nói nửa ngày chẳng xong, cô cũng đau đầu. Cuối cùng cô bảo ông không cần phí công, cứ cho là cô có yêu đương cũng sẽ không kết hôn.

“Tính cách ba tôi cậu cũng biết rồi đó, làm sao ông ấy có thể chấp nhận được chứ.” Lương Trản nói với Kỷ Đồng Quang: “Hơn nữa trước đây tôi cũng đã nói với ông ấy rằng, có thể sau khi học xong Thạc sĩ, tôi sẽ tiếp tục học lên tiếp, sau đó sẽ mở một phòng khám với sư huynh của mình.”

“Cái này không phải là rất tốt hay sao?” Kỷ Đồng Quang cảm thấy khó hiểu.

“Nhưng ông ấy lại cảm thấy không tốt.” Khi Lương Trản nói đến câu này, giọng điệu của cô đầy bất lực: “Sư huynh kia của tôi là gay, ông ấy quá cổ hủ nên không thể chấp nhận chuyện này.”

Kỷ Đồng Quang: “…”

Lương Trản tiếp tục: “Hơn nữa ông ấy thấy tôi còn chưa tới chỗ sư huynh tôi mà quan hệ giữa tôi và anh ấy đã tốt như vậy, nên nghi ngờ xu hướng giới tính của tôi có vấn đề, về việc này tôi không thể nói cho ông ấy hiểu, nên thôi bỏ đi, chẳng nói nữa.”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, thoáng chốc đã đi tới sảnh dưới của căn hộ mà Kỷ Đồng Quang thuê. Không cần đợi thang máy, chỉ ấn một cái là cửa đã mở ra.

Khi bước vào, cô nghe thấy Kỷ Đồng Quang nói: “Năm đó cậu và Lộ Thanh Dương ở trường cậu yêu đương sớm, chú không biết sao? Tại sao chú ấy lại nghi ngờ như vậy…”

Lương Trản: “…”

Lương Trản suýt chút nữa không đứng vững trong thang máy, khi mở miệng âm thanh có chút bất ổn: “Sao đến cả cậu cũng biết việc này thế?”

Khóe môi anh khẽ nhếch, nhưng trong mắt không hề có ý cười, giọng điệu bình tĩnh nói: “Cuối tuần nào tôi cũng đến đó đánh bóng, chẳng có lý gì là chưa nghe qua.”

Lúc này, Lương Trản chỉ cảm thấy xấu hổ, nên hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt của anh khi nói ra câu đó, cô ho khan một tiếng: “Ba tôi cũng nói rồi, rõ ràng năm đó yêu đương sớm bị mời phụ huynh tới trường, vậy tại sao bây giờ lại không muốn yêu.”

Giọng nói vừa dứt, thang máy cũng dừng lại. Hai người nhìn nhau, Kỷ Đồng Quang là người bước ra trước. Sau khi vào nhà, anh tiếp tục chủ đề vừa rồi, hỏi cô là tại sao?

Lương Trản nói trong vấn đề này chẳng có tại sao, không muốn là không muốn, nếu nhất định phải truy cứu nguyên nhân, thì có lẽ là do cô cảm thấy tính cách của mình không thích hợp để hẹn hò.

Mấy năm học đại học, không phải là không có người theo đuổi cô. Nhưng hầu hết mọi người sẽ dứt khoát bỏ cuộc trong vòng một tháng và nói rằng cô rất khó để lấy lòng. Quà không nhận, nhắn tin không trả lời, gọi điện thì sẽ nghe nhưng cùng lắm chỉ nói một câu mình rất bận.

“Nhưng tôi thực sự bận mà, tại sao tôi phải trì hoãn nghiên cứu của mình chỉ vì một người mà thậm chí đến tên tôi còn không nhớ chứ.” Lương Trản nói.

Trên thực tế chưa cần nói đến mấy người theo đuổi cô, ngay đến cả Lộ Thanh Dương người thực sự có quan hệ yêu đương với cô hồi học cấp ba cũng hay phàn nàn về điều này, anh ta cho rằng thời gian cô dành cho anh ta còn không nhiều bằng tiểu thuyết hay truyện tranh. Nhưng thực ra Lương Trản đã cảm thấy bản thân mình rất coi trọng anh ta rồi. Cô không phải là kiểu người dính chặt lấy người yêu, thậm chí đến cả mức độ yêu đương mà Lộ Thanh Dương muốn có cô đều không làm được, vì vậy cuối cùng anh ta đã nói chia tay với cô.

Ở một khía cạnh nào đó mà nói thì có lẽ đây là một vết xe đổ trong quá khứ. Và thời gian trôi qua, Lương Trản cũng cảm thấy có lẽ cô thực sự không thích hợp để yêu đương.

“Thay vì cố gắng chấp nhận một ai đó và cuối cùng lại khiến tất cả mọi người không hài lòng thì tốt hơn hết đừng yêu đương cho xong.” Lương Trản đã tổng kết lại như vậy: “Nhưng tiếc là ba tôi lại không chấp nhận điều đó, hiện tại vẫn nghi ngờ xu hướng giới tính của tôi, tôi muốn phát điên luôn rồi.”

Kỷ Đồng Quang là một người rất phong độ, sau khi anh nghe hết tất cả nguyên nhân và hậu quả, chỉ đưa túi đồ trên tay mình cho cô, để cô mau chóng tắm rửa nghỉ ngơi.

“Cậu cũng đừng quá lo lắng, chú nghĩ rằng chúng ta đang hẹn hò, ít nhất là trong một khoảng thời gian ngắn nữa chắc chắn sẽ không giới thiệu đối tượng cho cậu đâu.” Anh nói: “Đi tắm rồi nghỉ ngơi trước đã.”

Lương Trản cầm lấy túi đồ, lấy kem đánh răng, bàn chải và khăn mặt ra, sau đó giơ tay ra hiệu ok rồi chui tọt vào phòng tắm.

Hai phút sau, cô cầm bàn chải đánh răng của anh thò đầu ra, nghiêm mặt nói: “Tôi nói cho cậu biết, chiếc bàn chải này của cậu thay được rồi đó.”

Kỷ Đồng Quang: “?”

Lương Trản: “Loại bàn chải này, đánh răng không sạch, lần sau cậu có thể đổi thành loại tối nay tôi vừa mua, kem đánh răng cũng vậy, đừng dùng loại có tác dụng chống viêm.”

Khi nói đến vấn đề chuyên môn, biểu cảm của cô trở nên sống động hơn nhiều. Cộng thêm, Kỷ Đồng Quang cũng rất hợp tác, điều này khiến cô cảm thấy vô cùng phần khởi, bắt đầu bổ sung kiến thức cho anh, còn tiện thể dạy anh cách đánh răng Pap*.

*Phương pháp đánh răng bằng Pap, còn được gọi là phương pháp quét sulcus nướu hoặc phương pháp lắc ngang, là một phương pháp hiệu quả được Hiệp hội Nha khoa Hoa Kỳ khuyên dùng để loại bỏ mảng bám gần rìa nướu và trong sulcus nướu.

“Tôi nói cho cậu nghe, từ sau khi tôi chọn đúng bàn chải, đổi cách đánh răng và sử dụng chỉ nha khoa hàng ngày, có thể nói răng miệng hoàn toàn sạch sẽ, cơ bản là chẳng hề có cao răng.”

“Lợi hại vậy sao?” Anh cười hỏi.

“Đúng thế!” Cô gật đầu: “Không tin cậu dùng phương pháp mà tôi vừa hướng dẫn, đánh răng một lần mà xem, hiệu quả làm sạch thực sự khác biệt.”

“Được!!!” Anh đồng ý: “Nhưng cậu thực sự cần tắm rồi.”

“À, phải rồi.” Cô lại chui vào trong: “Ngày mai cậu còn phải đi làm nhỉ, tôi sẽ tắm nhanh thôi.”

Qua của phòng tắm, Lương Trản nghe thấy Kỷ Đồng Quang nói không cần, anh có thể đi làm vào chiều mai cũng được. Tuy rằng anh nói vậy, nhưng cân nhắc tới việc bản thân đang làm phiền người khác, Lương Trản vẫn tắm rửa khá nhanh. Khi cô bước ra khỏi phòng tắm, Kỷ Đồng Quang đã lấy một chiếc gối đặt trên sofa.

Căn hộ đơn có tổng diện tích khoảng ba mươi mét vuông, do có chút chật hẹp nên sofa cũng không thể to, Lương Trản liếc nhìn một cái, phát hiện chiếc sofa này có lẽ còn chưa dài tới mét rưỡi, cô nằm còn không đủ, càng không nói đến người cao tới một mét chín mươi như Kỷ Đồng Quang. Đối phương vừa mới giúp cô một việc lớn, còn có lòng cho cô ở nhờ, sao cô có thể mặt dày chiếm giường của anh để anh ngủ ngoài sofa được chứ. Vì vậy, khi anh vào phòng tắm tắm rửa, cô đã dứt khoát nằm xuống chiếc sofa dài một mét rưỡi này.

Không thể không nói, nếu nằm thẳng thực sự khó chịu, đặc biệt là thường ngày Lương Trản có yêu cầu rất cao đối với chiếc giường của mình. Khi cô tiếp tục trở mình và cố gắng tìm một tư thế ít khó chịu nhất thì Kỷ Đồng Quang cũng đã tắm xong.

Anh có chút sửng sốt khi thấy cô nằm trên sofa, sau đó lập tức đi tới, kéo cô dậy: “Cậu vào giường ngủ đi.”

Lúc đó, anh vừa mới tắm xong, tóc còn ướt sũng, những giọt nước chảy xuống cổ chiếc áo choàng ngủ khiến nó ướt một mảng nhỏ. Lương Trản bị anh kéo dậy, vừa vặn va đầu vào đó, chiếc bịt mắt của cô cũng vì thế mà ướt theo.

Cô tháo bịt mắt xuống và lắc đầu với anh, nói: “Cậu ngủ trên giường đi.”

Thực ra chiếc giường cũng khá lớn, nên hai người có thể ngủ cùng mà không hề chạm vào đối phương. Nhưng Lương Trản không tự tin vào dáng vẻ khi ngủ của mình, nên vẫn lắc đầu khi Kỷ Đồng Quang đề nghị rằng nếu cô tin tưởng anh thì có thể cùng ngủ trên giường.

“Không phải là tôi không tin tưởng cậu, mà là khi ngủ tôi hay xoay người lung tung.”

“Vậy thì cậu lại càng không nên ngủ trên sofa.” Anh nói: “Không sợ nửa đêm lăn xuống đất à?”

“……”

“Ngủ trong giường đi.” Anh đưa ra quyết định cuối cùng: “Dù sao thì cũng có hai chiếc chăn.”

Bởi vì đã quá muộn, nếu còn đùn đẩy nhau nữa thì e là cả hai người đều không cần ngủ nữa rồi. Hơn nữa, hai người đến giả vờ là người yêu của nhau cũng đã làm rồi, hiện tại nằm trên cùng một chiếc giường, ai đắp chăn người đó, hình như cũng không có gì là quá khó xử. Nghĩ đến đây, Lương Trản cuối cùng cũng di chuyển đến bên giường. Không giống như sofa, giường của Kỷ Đồng Quang có mùi thơm rất nhẹ, giống với hương thơm trên người anh, có lẽ là mùi nước hoa anh thường dùng. Lương Trản rất thích hương thơm này, sau khi lên giường cô đã ôm chăn đưa lên mũi ngửi hai lần. Hành động này đã lọt vào mắt Kỷ Đồng Quang, khiến anh nhướng mày hỏi có phải là cô chê hay không.

Lương Trản nói không phải, chỉ là cảm thấy trên giường có mùi thơm rất giống của anh.

Anh mỉm cười, xem ra rất vui vẻ: “Vậy sao?”

Quen biết đã hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên Lương Trản thấy anh cười như vậy. Hoặc nói cách khác, trong ấn tượng của Lương Trản, anh không phải là một người thích cười, thỉnh thoảng chỉ khẽ nhếch khóe môi cũng đã là cực hạn đối với anh. Cũng giống như khi anh được Cốc Tâm bắt chuyện hồi còn học cấp ba, hầu hết mọi lúc Kỷ Đồng Quang đều là người giữ phép lịch sự tối thiểu với người khác, nhưng rất hiếm khi thấy anh thể hiện quá nhiều cảm xúc. Anh không phải là người trầm mặc kín đáo, cũng không phải là người giữ khoảng cách hàng nghìn dặm với mọi người, khi ai đó cần sự giúp đỡ, chỉ cần anh có thể làm được thì chắc chắn anh sẽ sẵn sàng giúp đỡ. Anh tốt với tất cả mọi người, nhưng không đối xử đặc biệt với ai. Như thể chẳng có bất kỳ ai là đặc biệt với anh vậy.

Đương nhiên Lương Trản cũng sẽ không hoang tưởng mà cảm thấy rằng mình là ngoại lệ, nhưng giờ phút này, thấy anh cười như vậy, trong lòng cô đột nhiên muốn quay về sáu năm về trước để sửa lại câu nói “miễn nhiễm với gương mặt này của anh” mà cô đã từng nói.

Khi anh cười trông thực sự đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.