Ba Giây Yêu Anh

Chương 2: Xin chào, gian tình



“= = sao anh lại ở trên giường tôi!!” Sáng sớm tiếng thét của tôi vang vọng cả phòng, người đàn ông xa lạ nằm trên giường tôi đang dụi mắt còn ngái ngủ, một tay anh ta chống dậy thân trên trần trụi, tay kia thì nhấc cằm tôi lên, cười quyến rũ.

“Em yêu, em thực sự còn đúng giờ hơn đồng hồ báo thức…” Tôi trợn mắt há mồm nhìn người đàn ông kia khoả thân đi vào phòng tắm. = = anh ta làm ra vẻ như là rất quen thuộc với tôi? Anh ta cho rằng như vậy tôi sẽ không tố cáo anh ta tự ý xông vào nhà dân sao?! Nhưng nói trở lại, căn phòng này nhìn không quen mắt, hình như không phải nhà tôi… -_-||| lẽ nào, tự ý xông vào nhà dân chính là tôi mà không phải anh ta?

“Này, tiên sinh, xin hỏi đây là đâu thế?” Tôi mở chăn ra, xấu hổ phát hiện, trên người tôi cũng không có mảnh vải… Mẹ kiếp, quần áo tôi đâu… Chẳng lẽ tối qua tôi và anh ta đã xảy ra chuyện gì sao? Nhưng vì sao tôi chẳng có một chút ấn tượng nào cả?!

“Em yêu, đây là nhà em.” Người đàn ông xa lạ kia tắm xong, bọc một chiếc khăn tắm đi ra ngoài, hơi nước vẫn còn đọng lại ở nửa thân trên.

“Thế anh là ai?!” Ở dưới sàng tôi tìm thấy một chiếc váy ngủ màu hồng nhạt đáng yêu, tôi nghĩ, đây là của tôi, thế là vội vàng mặc lên người.

“Anh tên là Đường Vụ.” Đường Vụ cười đưa khăn tắm cho tôi, thuận tiện vào phòng tắm giúp tôi điều chỉnh nước ấm, rồi xả đầy nước vào bồn tắm.

“Chẳng lẽ, anh là quản gia của tôi.” Tôi tò mò nhìn anh ta từ trên xuống dưới, cái xác tốt như vậy làm quản gia thật sự là lãng phí à, nếu như đến hộp đêm tiếp khách nhất định có thể kiếm được một khoản lớn…

“Em yêu, anh là chồng em.” Đường Vụ cười đến mức thuần khiết không ai sánh bằng, nhưng lại làm chuyện không thuần khiết, anh ta đang giúp tôi cởi đồ. Tôi trở tay cho anh ta một cú Như Lai thần chưởng, lại bị anh ta né được.

“Mẹ kiếp, đừng động tay động chân, cẩn thận tôi phế anh đấy!” Đường Vụ nhún vai bất đắc dĩ, rồi lui ra ngoài. Tôi vừa quay đầu lại cẩn thận nhìn xung quanh, vừa cởi đồ, cái gì phá phòng tắm, ngay cả cửa cũng không lắp!

***

Ăn xong bữa sáng thịnh soạn, Đường Vụ cùng tôi ngồi trên sofa xem tivi. Tôi rất hiếu kỳ, rõ ràng tôi không quen người này, nhưng tại sao lại không chán ghét anh ta chút nào? Chương trình tivi vào buổi sáng quả thật không có gì hay, bấm qua kênh thế giới động vật, bấm qua kênh tin tức thế giới, bấm qua kênh văn nghệ. Cuối cùng dừng tại tiết mục du lịch, đang giới thiệu Great Barrier Reef, cảnh sắc xinh đẹp khiến lòng tôi ngứa ngáy, có phần muốn đi.

“Đường tiên sinh, anh đã từng đến Great Barrier Reef chưa?”

“Rồi, mấy năm trước đã đi một chuyến.” Đường Vụ đang đọc báo, nghe thấy âm thanh của tôi, anh ta bỏ báo xuống, liếc nhìn tôi một cái, rồi lại nhìn màn hình tivi, sau đó nói thêm một câu.

“Nơi đó rất xinh đẹp.” Nghe Đường Vụ nói thế, lòng tôi càng ngứa ngáy hơn, ở trong tivi quay đẹp như vậy, cảnh thật nhất định hấp dẫn hơn nhiều!

“Đường tiên sinh, dẫn tôi đi chơi nhé…” Tôi lấy tay chọc chọc Đường Vụ, động tác đó có thể hiểu là nịnh bợ, lấy lòng.

“…” Đường Vụ nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp, trong lòng tôi tràn đầy mong đợi chờ anh ta đồng ý với tôi.

“Được không?” Anh ta dường như không bằng lòng dẫn tôi đi, tôi biết anh ta rất có tiền, chắc là không thèm quan tâm đến việc một chút tiền mời tôi đi Great Barrier Reef, hình như có bí ẩn gì đó khó nói.

“Được.” Đường Vụ suy nghĩ một chút, mỉm cười gật đầu với tôi, tôi hưng phấn nhảy xuống sofa hoan hô vài tiếng, rồi chạy lên lầu thu dọn đồ đạc. Tuy rằng Đường Vụ nói quần áo trong tủ đều là của tôi, nhưng sao tôi lại không có chút ấn tượng nào? Song, tôi đều thích những kiểu dáng này, nếu anh ta nói là của tôi thì tôi gắng gượng nhận vậy.

***

Tôi không biết vì sao Đường Vụ muốn đi gấp gáp như thế, nửa tiếng sau khi tôi nói muốn đi Great Barrier Reef, thì một tiếng sau tôi đã ngồi trên chuyến bay chuẩn bị bay đến Great Barrier Reef, thật là thần tốc. = =

“Đường tiên sinh, thực ra anh rất giàu phải không?” Tôi ngồi trên máy bay, ở trong ấn tượng của tôi hình như là lần đầu tiên tôi ngồi máy bay, nhưng tôi tuyệt đối không có cảm giác khẩn trương, ngược lại rất hưng phấn. Đường Vụ đặt khoang hạng nhất, không gian rất lớn. Cô gái tiếp viên hàng không xinh đẹp rất có lễ độ, hơn nữa trên máy bay có rất nhiều đồ ăn nha…

“Em yêu, đó là tài sản chung của chúng ta.” Đường Vụ cười, dùng khăn giấy lau bơ dính ở khoé miệng tôi. Tôi cười ngượng ngùng. Dụ dỗ, quả nhiên dụ dỗ thành công…

***

“Wow…” Tôi há to miệng, nhìn phong cảnh xinh đẹp tại Great Barrier Reef như dân quê, san hô đủ loại màu sắc hình dạng, cát mịn màu bạc, mọi loài chim tôi không biết tên đang bay lượn trên bầu trời. Đúng rồi, cùng đi theo chúng tôi còn có một người đàn ông nhã nhặn, Đường Vụ nói, anh ta là bác sĩ gia đình, tên Tề Bân, anh ta đeo kính mắt, trong tay còn xách một chiếc hộp nhỏ. Lúc nói chuyện với Đường Vụ, anh ta luôn rỉ tai thì thầm, giống như sợ bị tôi nghe được. Tôi cười trộm trong lòng, có phải những kẻ có tiền đều sợ chết như Đường Vụ hay không? Đến Great Barrier Reef chơi vài ngày thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?

Chúng tôi ở tại một khách sạn trông giống như pháo đài, phía dưới đại sảnh còn cho thuê máy quay phim, là loại không thấm nước. Tôi mặt dày mày dạn đòi Đường Vụ thuê một cái cho tôi chơi. Đường Vụ là một người rất sảng khoái, anh ta ngoài gương mặt quá yêu nghiệt kia thì đều khiến người ta thích.

“Sao tôi với anh cùng ở chung một phòng…” Tôi nằm ngay đơ trên giường, trừng mắt bất mãn với Đường Vụ.

“Em yêu, anh lo lắng cho em mà.” Đường Vụ ngồi trên giường, xoa tóc tôi như bày tỏ sự yêu mến. Tôi tránh né, anh ta lại dựa vào gần hơn. Cuối cùng khiến tôi phải thoả hiệp.

Bởi vì lúc đến Great Barrier Reef đã vào ban đêm, vì nghĩ cho sự an toàn, Đường Vụ không cho tôi ra ngoài chơi, tôi đành phải ngoan ngoãn ở bên trong khách sạn. Bởi vì không có việc gì, tôi mở máy quay phim bắt đầu nhàm chán mà quay lung tung.

“Đây là Đường Vụ tiên sinh, anh ấy đang đọc báo. Đường tiên sinh, nhìn ống kính cười một cái đi.” Đường Vụ đang đọc báo nghe được tiếng tôi, anh ta mỉm cười với ống kính, sau đó lại bắt đầu chuyên chú đọc báo. Tôi xoay máy quay đối diện với mình.

“Khụ khụ, bây giờ tôi đang ở Great Barrier Reef, rất mong chờ ngày mai cùng Đường tiên sinh dạo chơi ở đây, hiện tại tôi muốn đi ngủ, bồi dưỡng đủ tinh thần. Ngủ ngon nhé.” Sau khi lưu lại đoạn phim vừa rồi, tôi tắt máy quay. Tiện tay đặt máy ở cạnh đầu giường, rồi xốc chăn lên trốn trong ổ chăn.

“Đường tiên sinh, ngủ ngon nhé.”

“Em yêu, ngủ ngon.” Đường Vụ buông tờ báo, đi đến cạnh giường, cúi xuống đặt một nụ hôn ngủ ngon lên trán tôi, rồi tắt đèn, mở cửa như là muốn đi ra ngoài.

“Đường tiên sinh, anh muốn đi đâu?” Tuy rằng tôi không còn nhớ trước kia quen biết Đường Vụ, nhưng lúc anh ta ở bên cạnh tôi, luôn luôn có một cảm giác an toàn khiến cho người ta yên lòng, anh ta vừa rời khỏi, tôi liền hoảng hốt mà chẳng biết tại sao.

“Anh và Tề Bân bàn chút chuyện, lát nữa sẽ trở lại.”

“Ừm.” Có lẽ hôm nay ngồi máy bay quá mệt mỏi, tôi mê man lên tiếng, rồi ngủ thiếp đi.

***

“A!!! Anh là ai!!!” Sáng sớm, ánh mặt trời loá mắt xuyên qua tấm màn lụa trắng mà chiếu rọi trên mặt tôi, làm tôi tỉnh giấc. Tôi kinh hãi nhìn người đàn ông xa lạ ngủ cùng giường với tôi.

“Em yêu, sự chênh lệch thời gian của em điều chỉnh rất mau.” Một tay anh ta chống dậy thân trên, tay kia thì nhấc cằm tôi lên, cười quyến rũ.

(Bánh Bao: >_

Đường Vụ *mỉm cười*: thì ra động tác mỗi sáng của tôi mười năm như một thôi nhỉ.

Một cái bánh bao nào đó bị điện giật hôn mê đưa vào bệnh viện cấp cứu…)

“…” Tiên sinh, hình như tôi không biết anh, vì sao anh có thể bình tĩnh tắm rửa trước mặt một người xa lạ như thế chứ… -_-|||

“Em yêu, anh tên là Đường Vụ.” Đường Vụ tự báo tên họ, vào phòng tắm rửa, tôi buồn bực ngồi trên giường, trông thấy máy quay phim đặt ở đầu giường, tôi lấy qua xem. Trong máy quay chỉ có một đoạn phim, tôi tò mò mở xem.

“Đây là Đường Vụ tiên sinh, anh ấy đang đọc báo. Đường tiên sinh, nhìn ống kính cười một cái đi.” Ống kính quay về phía Đường Vụ, lòng tôi khó hiểu mà ngẩn người, âm thanh này sao lại quen thuộc thế nhỉ? Xem tiếp, màn hình run lên, tôi thấy bộ dạng của “tôi” xuất hiện trong màn hình. Mà tôi chẳng có chút ấn tượng nào đối với chuyện này, đây có phải là chuyện rất quỷ dị không? Thừa dịp Đường Vụ còn chưa đi ra, tôi tắt máy quay đặt lại chỗ cũ, giống như tôi chưa bao giờ chạm đến nó.

Chỉ chốc lát sau, Đường Vụ tắm xong đi ra, anh ta dùng khăn lau tóc ướt, tôi cố gắng khiến vẻ mặt mình không quá cứng ngắc.

“Sao vậy? Em khó chịu?” = = quả nhiên quá cứng nhắc đã bị nhìn ra… Tôi ngượng ngùng gãi gãi đầu.

“Có chút.” Tôi làm bộ không thoải mái ho khan hai tiếng, Đường Vụ rất khẩn trương gọi một cú điện thoại, chưa đến ba phút, lại một người đàn ông xa lạ xuất hiện trước mặt tôi.

“Phu nhân, cô khó chịu chỗ nào?” Người đàn ông xa lạ không tự giới thiệu, anh ta dùng ống nghe khám người tôi.

“Đường tiên sinh, anh có thể ra ngoài một lát không?” Trực giác nói cho tôi biết, anh chàng bác sĩ này có thể giải đáp nghi vấn trong lòng tôi.

“Vì sao?” Đường Vụ lộ ra một tia khó hiểu, cứ ngồi trên giường không chịu đi. Tôi bắt đầu suy nghĩ nên lấy cớ gì mới có thể mời Đường Vụ ra ngoài…

“Anh ở đây tôi ngại nói…”

“Đường tiên sinh, anh ra ngoài trước đi, không sao đâu.” Anh chàng bác sĩ thấy vẻ mặt ngượng ngùng của tôi, cho rằng tôi vì bệnh riêng của phụ nữ nên ngại nói trước mặt Đường Vụ. Tôi để ý thấy, anh chàng bác sĩ nói xong còn ra hiệu bằng mắt, Đường Vụ lại nhìn tôi một cái.

“Có chuyện gì thì gọi anh, anh ở ngay bên ngoài.” Đường Vụ nói xong mới bằng lòng đi ra ngoài. Sau khi anh ta rời khỏi, tôi vội xuống giường khoá trái cửa phòng, tôi dán lổ tai trên cánh cửa, không nghe thấy chút âm thanh nào, tôi mới thở dài nhẹ nhõm. Tay trái cầm máy quay, tay phải kéo anh chàng bác sĩ không rõ chân tướng trốn vào nhà vệ sinh.

“Phu nhân cô…” Anh chàng bác sĩ nhìn tôi, thật kinh ngạc. Tôi không nói nhiều lời thừa thải, trực tiếp mở máy quay cho anh ta xem, sau khi xem xong anh ta không nói gì.

“Anh thành thật nói cho tôi biết, tôi mắc bệnh gì?” Tôi cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, kỳ thật tôi sắp phát điên, tôi không phải còn trẻ mà đã mắc bệnh si ngốc của người già chứ! Bệnh si ngốc của người già cũng không khiến tôi quên sạch bách nha!!

“…” Anh chàng bác sĩ vẫn im lặng, giống như không bằng lòng nói sự thật với tôi. Mềm không được, tôi bắt đầu dùng ám chiêu.

“Tôi và Đường Vụ là vợ chồng thực sự phải không… Tôi nhất định mắc bệnh kỳ lạ nào đó, nếu thế, tôi dứt khoát chết cho rồi…” Tôi ném máy quay cho anh ta, giả vờ muốn đâm đầu vào tường. Anh ta vội vàng giữ chặt tôi, không cho tôi làm việc ngốc nghếch. Trầm mặc hồi lâu, tôi thấy trong lòng anh ta đang đấu tranh dữ dội. Cuối cùng anh ta hé miệng.

“Ba năm trước cô đã xảy ra một vụ tai nạn xe cộ, những mảnh vỡ thuỷ tinh đâm vào bộ phận hồi hải mã trong não bộ, làm phẫu thuật vì bảo đảm sự an toàn của cô, bác sĩ đã cắt bỏ phần lớn của bộ phận hồi hải mã. Tuy rằng bảo vệ tính mạng của cô, nhưng đã để lại di chứng. Trí nhớ của cô chỉ có thể duy trì hai mươi bốn giờ, sau hai mươi bốn giờ, trí nhớ tự động mất đi.”

“Như vậy, có cách chữa trị không?” Tôi mệt mỏi tựa đầu trên vách tường lạnh băng, ba năm nay vẫn thế này, Đường Vụ rốt cuộc làm sao chịu đựng được mỗi ngày tôi tỉnh lại đều coi anh là một người xa lạ chứ?

“Không có.” Anh chàng bác sĩ trả lời rất dứt khoát, thậm chí không nhìn tôi một cái, tuy rằng tôi không có ký ức, nhưng tôi không ngu ngốc.

“Anh nói dối.” Tôi hung hăng đá anh ta một cước. Anh ta cũng như tôi tựa đầu trên tường. Anh ta cười khổ một tiếng, đá ngược lại tôi.

“Cô có thể ngốc một chút, dù sao ngày mai cô cũng không còn nhớ.” Anh chàng bác sĩ đứng lên, đi ra ngoài cầm hai chai nước có ga đi vào. Tôi uống một ngụm to, cảm giác mát lạnh khiến tôi tỉnh táo không lý do.

“Nói đi, dù sao ngày mai tôi cũng không nhớ gì.”

“Chúng tôi đã từng cùng chuyên gia nước ngoài nghiên cứu bệnh trạng của cô, đặt một con chíp thông minh vào não của cô, có khả năng thay thế bộ phận hồi hải mã, nhưng mà loại giải phẫu này cho dù là trong nước hay ngoài nước đều chưa có tiền lệ, chúng tôi không thể loại trừ khả năng thất bại.” Anh chàng bác sĩ nói xong, ánh mắt tự nhiên dừng trên người tôi, trong lời nói của anh ta tôi dường như tìm được trọng điểm chưa nói rõ ràng.

“Thất bại sẽ thế nào?”

“Bởi vì não bộ và con chíp bài xích lẫn nhau mà làm cho chức năng não nhanh chóng suy kiệt, máu ngừng chảy mà tử vong.”

“…” Tôi rất bình tĩnh tiếp thu tất cả lời nói của anh chàng bác sĩ, dù cho tôi có thể lựa chọn cứ thế trải qua nửa sống nửa chết, hoặc là dùng tính mạng của mình đánh cuộc với số phận, thắng, tôi cười một cách kiêu ngạo, thua, tôi rời đi một cách kiêu ngạo. Nhưng như vậy không công bằng với Đường Vụ.

“Những lời này cô hãy quên đi, Đường Vụ sẽ không cho phép cô dùng tính mạng để đánh cuộc trận này.”

“Anh tên gì?” Tôi ngửa đầu uống hết chai nước, rồi lau khoé miệng nhìn anh ta cười.

“Tề Bân.” Anh chàng bác sĩ rất sảng khoái nói tên mình cho tôi biết, tôi và anh ta bắt tay nhau.

“Tề Bân, đây là bí mật giữa tôi và anh.” Tôi nhặt máy quay trên mặt đất lên, nhìn lướt qua, vừa rồi ném mạnh như vậy, nhất thiết đừng bị rớt hỏng.

“Đương nhiên.” Tề Bân cười gật đầu, anh ta đứng lên, phủi nếp nhăn trên quần áo.

Tiễn Tề Bân đi rồi, tôi lừa Đường Vụ nói bụng mình không thoải mái, bảo anh đừng đến quấy rầy tôi, tôi ngủ một lúc là ổn thôi. Sau khi Đường Vụ đi rồi, tôi lấy ra máy quay đã giấu lúc nãy, trốn vào nhà vệ sinh. Tôi mở máy xoay về phía mình, cố gắng nhớ lại lời nói của Tề Bân, rồi lặp lại một lần nguyên vẹn, còn có suy nghĩ hiện tại trong lòng tôi. Còn có Đường Vụ, tôi nghĩ, tuy rằng tôi của hôm nay không biết phải đưa ra lựa chọn nào. Nhưng tôi của ngày mai khi nhìn thấy đoạn phim này, hẳn là biết nên chọn thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.