Bà hoàng cute lang vương tổng tịch

Chương 1: Con Mồi Của Lang Vương



“Cha, có thể không đi được không?” Bạch Tuyết cầu xin nói.

“Phải đi, cha nuôi con nhiều năm như vậy, hiện tại cũng là lúc con phải báo đáp cha, mau nhanh lên xe!” Bạch Hàn thúc giục nói.

Bạch Tuyết bất đắc dĩ lên xe.

Nửa giờ sau, xe dừng lại ở trước cửa tòa biệt thự xa hoa.

“Xuống xe đi, chính là nơi này, nhớ kỹ lời cha nói, cả nhà chúng ta, còn có công ty phải nhờ con đó?” Bạch Hàn nói xong đem Bạch Tuyết kéo xuống xe, sau đó lái xe rời đi.

Bạch Tuyết mắt rưng rưng nước nhìn theo cha rời đi, đây là cha của cô, ông thực nhẫn tâm......!

Bất lực nhìn tòa biệt thự này, không biết người đàn ông ở bên trong là người như thế nào?

Tay nhỏ bé nhéo góc áo, nước mắt không tiếng động rơi xuống. Cha từng nói qua: Nếu không hoàn thành nhiệm vụ sẽ không được về nhà của ông!

Bất đắc dĩ!

Đành phải đi vào biệt thự, kỳ quái là, không cần ấn chuông cửa, mà tất cả cửa đều đã được mở ra, cô nhìn chung quanh xem xét, để xem có người nào đang ở đây hay không.

“Em đến muộn!” Thanh âm lạnh lùng từ phía sau truyền đến.

“Xin, xin lỗi, trên đường bị kẹt xe!” Bạch Tuyết cẩn thận đáp, bởi vì vừa rồi không có người, cô mới dám nhìn xem một chút, nay lại có một người đàn ông xuất hiện, cô không dám ngẩng đầu liếc mắt một cái, mà chỉ hoảng sợ cúi đầu.

Lãnh Dạ tuy rằng nhìn không thấy mặt của Bạch Tuyết, nhưng vẫn nhìn thấy một hàng lông mi dài mê người như vậy. Khóe miệng anh hơi mỉm cười, cô cùng trong tưởng tượng đề giống nhau.

Trong hai năm, anh vẫn không tìm được người nào giống cô—— Bạch Tuyết, người cũng như tên.

Nhưng mà, nhìn cô lớn lên vẫn thật nhỏ bé!

“Thời giờ của tôi rất quý giá, theo tôi lên lầu!” Lãnh Dạ tiến lên từng bước bắt lấy cách tay Bạch Tuyết, đi lên trên lầu.

Bạch Tuyết sợ hãi bắt đầu run sợ, cô không dám phản kháng, bị Lãnh Dạ lôi kéo đi lên trên lầu. Chăm chú nhìn vào bóng lưng anh, cũng may là một người trẻ tuổi, bằng không cô càng không thể chấp nhận!

Người đàn ông này chính là tổng giám đốc Lãnh Dạ mà cha đã nói, anh có thể làm mưa gọi gió trên thương trường

Sợ, cô rất sợ!

Sợ hãi đến, cô muốn lập tức xoay người chạy trốn, nhưng mà, làm sao có thể nói với cha đây!

Cô cắn lấy môi, than nhẹ một tiếng, yên lặng theo Lãnh Dạ lên lầu!

Phòng ngủ.

“Cạch——” cửa phòng bị Lãnh Dạ dùng sức đóng lại, Bạch Tuyết nghe tiếng đóng cửa, sợ tới mức cả người run lên.

“Có người từng nói qua với em là em rất xinh đẹp như yêu tinh hay không?”

Bạch Tuyết càng thêm sợ hãi, chẳng lẽ lúc này đã muốn bắt đầu?

Cô cả người suy nghĩ làm sao có thể kéo dài thời gian, hoặc có thể cầu anh giúp đỡ cha vượt qua nguy cơ. Nhưng mà cô còn chưa kịp nghĩ ngợi gì, người Lãnh Dạ toả ra khí lạnh làm cho cô sợ hãi.

Cả người cô càng run lên, cô gắt gao nhắm đôi mắt lại, không dám nhìn tất cả chuyện sảy ra kế tiếp.

Lãnh Dạ nhìn cô gái trước mắt đang run rẩy, cô là đang sợ hãi? Quả nhiên là người rất đáng yêu.

Cảm giác được anh dừng lại động tác, Bạch Tuyết bắt đầu có chút lo lắng, nếu cô làm không tốt chuyện này, công ty của cha sẽ đóng cửa, về đến nhà nhất định sẽ bị đánh!

Từ nhỏ đến lớn, mỗi ngày có chuyện là thường bị đánh. Nhưng, mẹ kế nói, lần này làm không tốt, sẽ đuổi cô ra khỏi nhà!

Ngay lúc Bạch Tuyết mải suy nghĩ không để ý.

Cô bị đẩy sát vào cửa phòng, bởi vì va chạm mạnh đến ván cửa thân thể còn rất đau!

Anh giống như dã thú hung hãn, cô thì run rẩy đứng đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.