Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi

Quyển 1 - Chương 16: Đau lòng



Dục Tuyết cung.

"Nương nương, van xin người đứng lên dùng bữa đi!"

"Nương nương, người đã nhịn đói suốt ba ngày rồi. Nếu không ăn chút gì, sẽ có hại cho sức khẻo của người!"

...

Hai cung nữ quỳ trước giường Tống Vãn Ca, không ngừng cầu khẩn, dùng những lời thật tốt để khuyên, đến khô cả miệng, nhưng lại như trước không chiếm được đáp lại nào.

"Lộng Ảnh, tỷ nói nương nương có phải đã bị chết đói rồi ko?!" Trong đó một tiểu cung nữ mặc trang phục cung nữ màu vàng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía đồng bạn đang quỳ bên cạnh, giọng run rẩy nói nhỏ.

"Lộng Hoa, đừng nói bậy, làm gì có người ba ngày không ăn cơm bị chết đói!" Lộng Ảnh mặc trang phục cung nữ màu hồng phấn nghe gọi mình vội nhanh chóng nhìn lướt qua Tống Vãn Ca đang nằm trên giường, lập tức hạ giọng khiển trách.

"Nhưng đã một canh giờ rồi, nương nương không hề có chút động tĩnh, sợ là... “ Lộng Hoa nói tới đây, bị Lộng Ảnh trừng mắt liếc, không khỏi ngậm miệng. Chỉ chốc lát, hình như có chút không phục vội giải thích, "Lộng Ảnh, cũng không phải muội nói bậy, hai ngày trước lúc chúng ta đến đưa đồ ăn, nương nương có hừ lạnh vài tiếng, nếu không thì cũng xoay người đi đưa lưng về phía chúng ta. Nhưng hôm nay, nương nương cả một tiếng vang cũng không có, chẳng lẽ muội không nên nghi hoặc sao?"

"Nghĩ đến điều muội vừa nói, hình như khi đưa đồ ăn sáng, đã không thấy nương nương phát ra tiếng nào. “ Lộng Ảnh vừa nói, cũng bắt đầu lo lắng. Hoàng thượng phái hai người đến Dục Tuyết cung này hầu hạ Luyến phi nương nương mới vừa được phong thưởng, nói không muốn có sơ suất gì.

Nhưng vị nương nương này từ khi Hoàng thượng đi rồi thì tuyệt thực, sợ Hoàng thượng trách tội, hai nàng vẫn gạt không dám bẩm báo. Nhưng bây giờ nên làm gì đây? Luyến phi nương nương nếu thật sự chết đói, các nàng cũng đừng mong còn mạng.

Lộng Ảnh càng nghĩ càng sợ hãi, hít sâu một hơi, sau đó đứng dậy, từng bước một đi tới phía giường.

"Lộng Ảnh tỷ muốn làm gì?" Lộng Hoa nghi hoặc hỏi, sau đó cũng từ trên mặt đất đứng lên.

"Tỷ muốn dò xét hơi thở của nương nương, xem còn hô hấp không. “

Lộng Ảnh vừa nói vừa vươn tay ra, tay còn chưa tới được dưới mũi Tống Vãn Ca, đã bị một tiếng quát lớn lạnh băng thấu xương, sợ đến lập tức rụt trở về. Động tác mạnh đến suýt té ngã.

"Lấy tay ngươi ra! Ta còn chưa chết đâu!"

Tống Vãn Ca cố nén đau đớn tận tâm từ lưng truyền đến, mạnh ngồi dậy, ánh mắt lạnh như băng tựa như hai thanh kiếm sắc bén, thẳng tắp bắn về phía Lộng Hoa và Lộng Ảnh, hai nàng bị đông lạnh nhịn không được run run.

"Ra ngoài! Đừng để ta nói lần thứ hai!" Tống Vãn Ca suy yếu quát, dứt lời, nhắm mắt lại. Nàng chán ghét tất cả trong cung này, mặc kệ là người hay vật, bởi vì tất cả tất cả đều là của tên bạo quân ác ma kia.

"Vâng...Nương nương, nô tỳ cáo lui!" Lộng Hoa và Lộng Ảnh cũng không dám nói nhiều nữa, cung kính thi lễ, hoảng loạn lui xuống. Nương nương không chết đói, đã vốn là vạn hạnh của các nàng, còn lại chính là cầu thần bái phật hy vọng nương nương đừng tuyệt thực tiếp.

Nghe bên trong phòng không có bất cứ tiếng vang gì, Tống Vãn Ca mới mở mắt, đứng dậy đi tới bên cạnh bàn.

"Không ăn là không ăn sao?!" Tống Vãn Ca lạnh giọng nói thầm một câu, tiện tay cầm lấy chén canh tổ yến múc một muỗng đưa vào trong miệng. Cảm giác mùi cũng không tệ lắm, lại ăn tiếp vài muỗng. Sau đó uống vài chén canh, lúc này mới mang theo bụng đã ăn no ba phần bò lại trên giường nằm cho tốt.

Ba ngày trước, nàng từ trong miệng bạo quân biết được Trần nhi của nàng còn sống, nàng lúc ấy không biết mừng bao nhiêu. Nhưng bạo quân kia lại hết lần này tới lần khác không cho nàng gặp Trần nhi, còn muốn nhốt nàng ở Dục Tuyết cung này, hơn nữa hạ chỉ phong nàng thành Luyến phi.

Khuất nhục cùng hành hạ hắn cho nàng có thể không cần, chỉ cần có thể làm cho nàng và Trần nhi ở cùng một chỗ là được.

Cho nên, vì nhìn thấy Trần nhi, nàng chỉ có thể lần nữa dùng tuyệt thực để tỏ vẻ kháng nghị. Bạo quân kia nếu không giết nàng, hắn khẳng định sẽ thỏa hiệp, tuyệt không để cho nàng bị chết đói.

Nhưng Tống Vãn Ca lại không dám tự đoán lòng của bạo quân ác ma kia, sợ chính mình đánh giá cao bản thân, sợ chính mình thật sự chết đói, hắn cũng không thỏa hiệp. Cho nên, nàng biểu hiện ra tuyệt thực nhưng sau lưng đều len lén ăn một chút. Mặc dù không có chuyện gì, nhưng cũng thấy đói, chung quy vẫn tốt hơn không ăn gì.

"Long Ngự Tà, một ngày nào đó ta sẽ giết ngươi! Để bù lại tất cả tổn thương và khuất nhục ta phải chịu!"

Tống Vãn Ca dưới đáy lòng âm thầm phát thề, trong mắt hiện ra ngọn lửa hận ý cùng phẫn nộ.

"Ngươi trừ tuyệt thực ra thì không có gì khác sao?" Thanh âm châm chọc khinh thường giễu cợt bỗng dưng từ bên trong phòng vang lên, sau một khắc, bóng dáng cao ngất màu vàng của Long Ngự Tà đã từ trên cao bao phủ giường trên của Tống Vãn Ca.

"Ta muốn gặp Trần nhi!" Tống Vãn Ca ngồi dậy, tương tự châm chọc khinh thường trừng mắt nhìn hắn, trong mắt còn có dày đặc chán ghét cùng hèn mọn.

"Đem thức ăn trên bàn ăn hết, trẫm sẽ cho ngươi đi gặp nó. “ Long Ngự Tà hí mắt, trong con ngươi hiện lên chút tà ác. “Chỉ cần ngươi như thế này đừng quá kích động là được!"

Trong nhà lao âm u ẩm ướt, từ những cửa sổ rỉ sét và lưới sắt không ngừng có gió lạnh lùa vào, trong không trung tràn ngập đầy mùi thối nát, xuyên vào hơi thở của người. Trên mặt đất rơm cỏ ẩm ướt mốc meo nằm tán loạn,những con gián và chuột đã thành đoàn thỉnh thoảng từ dưới rơm cỏ chui lên chạy trốn, phát ra tiếng kêu ‘Chi chi’.

Thân thể nho nhỏ của Nguyệt Vãn Trần bị nhốt trong một cái lồng sắt, cái lồng sắt vẫn chưa cao tới nửa người nó cho nên nó chỉ có thể nằm trong lồng chứ không đứng thẳng dậy được.

Cách lồng sắt không xa, đặt hai cái chén bị bể miệng, trong một chén có hai cái bánh bao to đen tuyền, một chén khác chứa thứ nước đục ngầu tanh hôi.

Nguyệt Vãn Trần vươn cánh tay nhỏ bé, liều mạng vươn tới phía trước, lại xui xẻo thiếu một chút mới có thể đến được cái chén bể đựng bánh bao. Nhưng nó cũng không nhụt chí, quệt cái miệng nhỏ nhắn, rồi lại đem thân thể nho nhỏ cố vươn về phía trước, tay phải dùng hết sức duỗi ra.

Ha ha, đủ tới rồi, rốt cục đủ tới rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn xanh xao vàng vọt của Nguyệt Vãn Trần hàm chưa đầy ý cười.

Nhưng, ngay lúc nó vừa định đem chén kéo đến trước mặt mình thì có hai con chuột lủi mạnh lại, đánh đổ cái chén bể, hai cái bánh bao to cũng bị văng ra xa hơn.

Sau một khắc, những con gián đã thành đàn nhanh chóng bò đầy lên hai cái bánh bao.

"Con chuột thối, con gián thối, ngày nào cũng cướp bánh bao của ta, ta chán ghét các ngươi!"

Tay nhỏ bé của Nguyệt Vãn Trần vuốt cái bụng đang kêu ục ục, mắt to trừng trừng những con gián và chuột đã cướp bánh bao của nó, nước mắt ủy khuất lưng tròng, nhưng lại quật cường không làm cho chúng rơi xuống.

Nó thật sự rất đói, rất đói rất đói, người xấu này vẫn đem nó nhốt ở chỗ này, mỗi ngày chỉ cho nó bánh bao đen to và nước phát ra mùi thối, hơn nữa càng ngày lại đặt ở nơi càng xa, làm cho nó càng ngày càng khó lấy được.

Nó rất sợ hãi, chỉ muốn lên tiếng khóc lớn, nhưng nó liều mạng nhịn xuống.

Bởi vì tỷ tỷ thường xuyên nói với nó, bé trai phải kiên cường, động bất động, khóc sẽ bị người ta chê cười.

Cho nên nó nghe tỷ tỷ nói, bất kể sợ hãi cùng khổ sở cỡ nào cũng không cho chính mình khóc.

"Tỷ tỷ, tỷ ở đâu? Trần nhi rất nhớ tỷ, tỷ tỷ... “

Khi Tống Vãn Ca bị Long Ngự Tà đưa đến đại lao, đã chứng kiến hết tình cảnh này.

Trần nhi của nàng đang lui thân thể nho nhỏ vào phía trong lồng sắt rỉ sét, trên người dính đầy bùn đất cùng rỉ sét, khuôn mặt mượt mà trắng nõn đã bị gầy đi rất nhiều, hơn nữa lại vàng vọt không khỏe mạnh, môi béo mập vì thiếu nước cũng trở nên khô ráp nứt nẻ. Duy nhất không biến đổi chính là đôi mắt to sáng trong suốt, nhưng giờ phút này lại mang theo khát vọng tràn đầy, nhìn chằm chằm chỗ cách lồng sắt không xa, hai cái bánh bao sớm đã bị những con gián và chuột gặm chỉ còn lại cặn.

Tống Vãn Ca trong lòng tràn đầy đau đớn và chua xót, nước mắt trong nháy mắt như hồng thủy mãnh liệt trào ra, tràn lan ở trên mặt không thể che đi.

"Trần nhi... “ Tống Vãn Ca lảo đảo chạy đến trước lồng sắt, tay xuyên qua lồng sắt sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn xanh xao vàng vọt của Nguyệt Vãn Trần, nước mắt đau lòng rơi xuống "Trần nhi, tỷ tỷ tới rồi... “

Nguyệt Vãn Trần nghe được thanh âm ôn nhu quen thuộc của Tống Vãn Ca, đột nhiên ‘Oa’ một tiếng khóc rống lên, giống như muốn khóc ra tất cả ủy khuất, khổ sở cùng sợ hãi mà mấy ngày qua cố nén trong lòng.

"Tỷ tỷ, Trần nhi rất nhớ tỷ, Trần nhi cũng rất sợ hãi... “ Nguyệt Vãn Trần nắm chặt tay áo Tống Vãn Ca, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng dính đầy nước mắt. "Tỷ tỷ, ở đây thật tối, cũng thật dọa người, còn có rất nhiều gián và chuột, chúng luôn cướp bánh bao của đệ, lại còn đánh đổ nước của đệ... Tỷ tỷ, Trần nhi rất đói, cũng rất khát... “

"Trần nhi ngoan, đừng sợ, tỷ tỷ lập tức đưa đệ rời khỏi nơi này!" Tống Vãn Ca cho tới bây giờ không cảm giác được lòng mình đã từng đau đớn như vậy, Trần nhi của nàng mới nhỏ như vậy thôi, đã bị người ta ngược đãi như thế, điều này làm cho hận ý của nàng đối với Long Ngự Tà trong nháy mắt lại sâu sắc thêm vài phần.

"Mở lồng sắt ra!" Tống Vãn Ca hít sâu một hơi, quay đầu lạnh lùng nhìn về phía vẻ mặt hứng thú cùng cười lạnh của Long Ngự Tà, hai tròng mắt phẫn nộ giống như muốn phát ra lửa.

"Ngươi đây là ra lệnh cho Trẫm sao?" Long Ngự Tà không để ý đến sự phẫn nộ hận không thể giết người của Tống Vãn Ca, tà tà khẽ híp mắt, lập tức biến sắc, thanh âm mang theo âm hàn tà lạnh, quát lên, "Đừng quên, ngươi bất quá cũng chỉ là vật chơi đùa của Trẫm! Sau này nói chuyện với Trẫm, trước tiên nên chú ý thân phận và giọng điệu của mình!"

Nghe vậy, Tống Vãn Ca cắn chặt môi, sau một hồi lâu, mới dùng thanh âm mềm nhẹ mà nói.

"Hoàng thượng, van xin ngài, thả Trần nhi ra!"

"Ha ha ha!" Long Ngự Tà đột nhiên điên cuồng cười ha ha, dùng tay giữ chặt cằm của nàng, khiến cho nàng nhìn hắn, "Cầu Trẫm cũng vô dụng! Ngươi cả người trên dưới không có chút tác dụng đáng giá cho Trẫm đồng ý với yêu cầu của ngươi! Thân thể của ngươi Trẫm cũng chỉ miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng ngươi lại như con cá chết không có một chút mãnh liệt, làm cho Trẫm mất hết hứng thú! Ngươi ngay cả thị tẩm cũng không chịu, đối với Trẫm mà nói, thân thể của ngươi tác dụng duy nhất cũng không có, trẫm dựa vào cái gì đồng ý với ngươi?!"

"Nếu ta có thể lấy lòng ngươi, vậy ngươi sẽ thả Trần nhi chứ?" Tống Vãn Ca nắm tay thành đấm thật chặt, móng tay lần nữa thật sâu đâm vào lòng bàn tay, máu tươi từng giọt từng giọt chảy xuống mặt đất, tan ra trong đất. Nhưng nàng vẫn như cũ không hề biết, a, trái tim cũng đã chảy máu, vết thương nhỏ trên tay này thì đáng là gì?

"Ồ? Lấy lòng Trẫm?" Long Ngự Tà vẻ mặt hứng thú hí mắt, ánh mắt tà ác làm càn nhìn Tống Vãn Ca từ trên xuống dưới, bạc môi lạnh như băng phun ra lời nói mập mờ, "Vậy còn phải xem Trẫm hài lòng cỡ nào!"

Vừa dứt lời, Long Ngự Tà lập tức kéo Tống Vãn Ca đi ra địa lao, chỉ còn lại tiếng khóc kêu khiến người ta tan nát cõi lòng của Tống Vãn Ca và Nguyệt Vãn Trần.

"Trần nhi..."

"Tỷ tỷ..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.