Sáng sớm, một vòng ánh sáng mặt trời, tràn ra đỏ rực khuôn mặt tươi cười, từ từ dâng lên từ phương đông. Ánh vàng rực rỡ sáng ngời, xuyên qua những đám mây nhạt đang trôi, sương mù dày bị xua tan, ấm áp tan ra tan ra trải đều khắp mặt đất. Không khí rất tươi mát, phảng phất có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt của hoa cỏ.
Đây là một buổi sáng sớm rất mỹ lệ và yên tĩnh, xinh đẹp đến nỗi làm cho tâm tình người ta khoái trá tinh thần tốt đẹp, yên tĩnh đến nỗi làm cho trái tim người ta cũng không tự chủ được an tĩnh bình thản.
Tống Vãn Ca ‘ưm’một tiếng, theo thói quen muốn duỗi lưng, nhưng lại cảm thấy mình giống như bị vật gì vững vàng giam cầm. Mở đôi mắt buồn ngủ có chút mông lung ra, chỉ thấy khuôn mặt của bạo quân ác ma kia phóng đại ở trước mắt mình, không khỏi ngây ngẩn cả người, hồi lâu cũng không rõ đây là tình trạng gì.
Á? Nàng từ lúc nào lại nằm trong lòng bạo quân ác ma? Hơn nữa, đây lại là lần đầu tiên nàng mở mắt đã thấy được bạo quân ác ma này nằm ở bên người mình. Nàng thị tẩm cũng có vài lần, nhưng mỗi lần tỉnh lại, hắn cũng vào triều từ sớm rồi. Bây giờ chứng kiến hắn nằm bên cạnh, thật đúng là làm cho nàng có chút kinh hãi, lại có chút khó có thể thích ứng.
Bạo quân này hôm nay sao lại không đi vào triều sớm? Hay là tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?
Tống Vãn Ca vuốt vuốt đầu có chút đau xót, đối với tất cả chuyện phát sinh tối hôm qua, nàng sớm đã không nhớ rõ lắm, chỉ loáng thoáng có chút ấn tượng dường như. Nàng nhớ kỹ ác ma này tối hôm qua mặt rồng giận dữ, sau đó kéo mình trở về tẩm cung của hắn, sau đó lại rít gào thét hỏi với nàng... Sau đó nữa, thần trí nàng hình như bắt đầu trở nên dường như, trước mắt dường như xuất hiện một người đàn ông rất dịu dàng rất thâm tình, hắn ta ôm chặt nàng, đối với nàng dịu dàng nói ra lời yêu, yêu say đắm và thương tiếc trong mắt hắn ta vốn rất chân thành, còn có nhu tình cùng sủng nịch trên trán, đầy đến nỗi dường như muốn tràn ra, làm cho nàng nhịn không được run sợ, nhưng cũng không hiểu sao lại đau lòng.
Người đàn ông dịu dàng đến cực điểm kia rốt cuộc là ai đây? Tại sao vừa cảm giác tỉnh lại, nàng hình như đã quên rất nhiều chuyện?
Tống Vãn Ca nhíu chặt đôi chân mày tú lệ, ngưng mắt nhìn về bạo quân ác ma trước mắt, tâm tư lại trở nên phức tạp hơn. Ác ma kia đang ngủ say, diện mạo khi ngủ của hắn giờ phút này thật yên lặng và ôn hòa, giống như bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích, nho nhã tuấn dật, tao nhã nhu hòa. Ánh nắng mặt trời cứ như vậy, chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ được chạm trổ tinh xảo, xoay tròn trên gương mặt tuấn tú không tỳ vết của hắn, toát ra, lông mi thật dài như cánh bướm nhẹ nhàng bay về phía trước, mí mắt im lặng nằm, khóe miệng có chút giương lên, cười đến hạnh phúc ngọt ngào, trái tim an bình thỏa mãn, xinh đẹp tựa như thiên sứ.
Thiên sứ?
Tống Vãn Ca nghĩ đến từ này, không khỏi âm thầm cười lạnh giễu cợt một tiếng, nàng lại cảm thấy bạo quân ác ma trước mắt này như thiên sứ nữa chứ, đầu óc nàng khẳng định là bị cháy hỏng rồi, mới có thể sinh ra loại ảo giác này.
Nhưng nàng không thừa nhận cũng không được, diện mạo của bạo quân ác ma trước mắt thật sự rất tuấn tú, giống như thần tiên trên tiên giới vậy. Đôi mày kiếm nghiêng nghiêng kia, đôi con ngươi sắc bén thâm u, chiếc mũi cao thẳng, môi mỏng óng ánh trơn bóng như vậy, không có chỗ nào mà không phải là kiệt tác hoàn mỹ nhất của trời cao. Nhất là khí phách và quý khí của hắn, ở trên thân thể, toàn vẹn tự nhiên, làm cho người ta không tự chủ được muốn thần phục hắn.
Người đàn ông như vậy, là nên hoàn mỹ. Chỉ tiếc, hắn không có trái tim. Bề ngoài như thiên sứ, nhưng trong lòng lại như ác ma Tu La. Vừa nghĩ đến sự tà ác lạnh lùng âm hàn của hắn, điên cuồng cùng tàn bạo của hắn, cùng với sự lãnh khốc khát máu của hắn, nàng như đang ở trong hầm băng, cả người cũng cảm thấy ý lạnh thấm vào tận xương tủy.
"Ta và ngươi rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì đây?"
Tống Vãn Ca nỉ non tự hỏi một câu, nhìn gương mặt tinh xảo hoàn mỹ giống như tinh điêu tế mài[1] của hắn, bàn tay mềm kìm lòng không được duỗi tới phía trước, rồi lại bỗng nhiên dừng ở giữa không trung, không biết là do không nên xoa hai gò má tuấn tú của hắn hay sao. Chỉ chốc lát, khóe miệng nở ra một nụ cười lạnh tự giễu, cuối cùng rụt tay trở về.
Kỳ thật nàng cũng có thể đoán được, Long Ngự Tà hành hạ nhục nhã nàng như thế, nhất định là đối với chủ nhân thật sự của thân hình này, cũng chính là Công chúa Khuynh Thành Nguyệt Vãn Ca có thâm cừu đại hận không đội trời chung gì đó, hoặc là nói cụ thể một chút, hắn hẳn là có cừu oán với phụ hoàng của Nguyệt Vãn Ca. Cho nên, hắn mới có thể trong một đêm diệt Tuyết Lân quốc, giết phụ hoàng của Nguyệt Vãn Ca, đốt thủ đô của Tuyết Lân quốc, sau đó bắt nàng và Trần nhi làm tù binh.
Tống Vãn Ca biết, hắn không giết Nguyệt Vãn Ca, cũng không phải bởi vì hắn có tấm lòng lương thiện, mà là muốn giữ lại Nguyệt Vãn Ca để chậm rãi hành hạ cùng ngược đãi. Hắn đem tất cả cừu hận gia tăng đặt ở trên người Nguyệt Vãn Ca, con gái của hoàng đế Tuyết Lân quốc, hắn giết phụ hoàng của Nguyệt Vãn Ca lại còn ngại không giết nàng, là vì còn muốn điên cuồng trả thù nàng, để phát tiết cừu hận mãnh liệt thâm trầm trong lòng hắn, chỉ là không biết cuộc trả thù tàn khốc và ngoan tuyệt này rốt cuộc khi nào mới kết thúc.
Tống Vãn Ca chưa từng có lúc nào oán hận ông trời như hiện giờ! Nàng vô tội, dựa vào cái gì muốn cho nàng xuyên qua trên người Công chúa Khuynh Thành này, thay thế nàng ấy nhận tất cả hành hạ cùng nhục nhã không thuộc về mình? Nàng bất quá chỉ là một người ngoài mà thôi, ân oán khúc mắc giữa bọn họ đâu có quan hệ gì với nàng?
Nếu như có thể lựa chọn, nàng tình nguyện chết cũng không muốn xuyên qua sống lại, lại càng không nguyện sống lại trên người Công chúa Khuynh Thành mất nước này. Nhưng, tất cả cũng chỉ là nếu như, nàng căn bản không thể lựa chọn, cũng không được lựa chọn. Mà bây giờ, nàng cũng không còn là cô độc một mình, cũng không còn... đúng rồi không có thắc mắc, nàng có nút thắt và trói buộc, đó là Trần nhi của nàng.
Vì Trần nhi, nàng không thể không tạm nhân nhượng bạo quân ác ma này để bảo toàn, thậm chí là đang trằn trọc hầu hạ dưới thân hắn, dù là trong lòng oán hận cùng chán ghét càng dày càng thâm, nàng cũng không thể có chút phản kháng. Nhưng, nàng không cam lòng, mệnh của nàng là do nàng quyết định chứ không phải do trời, vận mệnh của nàng từ trước đến giờ đều do chính nàng định đoạt. Nàng có được linh hồn của thế kỷ 21, há có thể bị một tên đế vương cổ đại nhốt ở thâm cung hậu viện cả đời?!
Long Ngự Tà, mặc kệ ngươi và phụ hoàng của Nguyệt Vãn Ca có thâm cừu đại hận gì, nhưng tất cả sự trả thù của ngươi đều do ta đến thừa nhận, tổn thương ngươi gây ra cho ta căn bản không cách nào vãn hồi. Chỉ cần ta không chết, cuối cùng có một ngày, tất cả hành hạ cùng nhục nhã này, ta đều sẽ đòi lại từng cái một!
Tống Vãn Ca mắt lạnh liếc Long Ngự Tà, đáy lòng âm thầm thề.
Một hồi lâu, Tống Vãn Ca mới giấu đi tất cả suy nghĩ, chuẩn bị xoay người rời giường. Nhưng một bàn tay to của Long Ngự Tà chặt chẽ ôm nàng lại, một chân cũng liều chết đặt trên thân thể của nàng, tựa như quỷ đè người, làm cho nàng không di chuyển được chút nào.
Ác ma đáng chết này!
Tống Vãn Ca nhíu chặt mày, chán ghét chửi thầm một tiếng. Ngay cả ngủ thiếp đi cũng không quên giữ lấy và giam cầm nàng! Thật đúng là làm cho người ta tức giận!
Quơ quơ nắm tay trước mặt hắn, Tống Vãn Ca âm lãnh hé ra mặt cười trừng mắt nhìn hắn, thật hận không thể hung hăng đánh hắn một trận, đánh đến mặt mũi hắn bầm dập, diện mạo đều bị biến đổi, ngay cả cha mẹ hắn cũng nhận không ra. Bất quá suy nghĩ dù đẹp cỡ nào, cũng chỉ là nghĩ, nàng còn chưa có can đảm một mình đấu với bạo quân ác ma này, vậy không phải muốn chết sao.
Tống Vãn Ca buồn giận bĩu môi, lập tức cẩn thận đem bàn tay to đang ôm hông của mình từng chút từng chút lấy ra. Thở phào nhẹ nhõm, sau đó đang muốn đem bắp đùi đang để ở trên người mình lấy ra thì, tiếng nói của bạo quân ác ma khiến nàng chán ghét đến cực điểm bỗng dưng vang lên bên tai nàng.
"Ca Nhi, sao mà mới sáng sớm đã hé ra gương mặt xấu? Có phải tối hôm qua không ngủ ngon không?"
Lời còn chưa dứt, Long Ngự Tà đã mở hai mắt ra, trong mắt trong suốt rõ ràng, cũng không có nửa điểm nhập nhèm mông lung, hoàn toàn không giống với dáng vẻ vừa mới tỉnh ngủ.
"Ngài giả bộ ngủ?" Tống Vãn Ca bật thốt lên hỏi, sắc mặt tương đối không tốt. Vừa nghĩ đến động tác nhỏ cùng với lầm bầm lầu bầu của mình bị hắn hiểu rõ trong lòng, nhưng lại nhắm mắt xem kịch vui giả bộ không biết, nàng lập tức có một bụng hỏa.
Bạo quân này quả nhiên chính là ác ma biến thành!
"Trẫm vốn là đang ngủ, đâu có giả bộ!" Long Ngự Tà chớp chớp mắt phượng tuấn tú, khóe miệng giương thành ý cười thật sâu. "Hơn nữa, cũng đâu có ai quy định, người nhắm mắt nhất định là phải ngủ thiếp đi.”
"Ngài... “ Tống Vãn Ca nhất thời không nói gì, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn hắn.
"Ca Nhi, đừng hé ra mặt lạnh như vậy, trẫm không thích nhìn thấy dáng vẻ này của nàng.” Long Ngự Tà vừa nói, bàn tay to duỗi một cái, đem Tống Vãn Ca chặt chẽ ôm vào lòng, lập tức xoay người, đem nàng đè dưới thân mình, cúi đầu bám vào bên tai nàng đùa với vành tai trắng nõn trong suốt của nàng một chút, tiếng nói gợi cảm trầm thấp mị hoặc mà mập mờ, "Ca Nhi, tối hôm qua nàng rất nhiệt tình, rất quyến rũ, hơn nữa hấp dẫn động lòng người nói không nên lời, trẫm rất thích.”
"Ngài... Không biết ngài đang nói cái gì!" Tống Vãn Ca tức giận nói loạn, giọng điệu mặc dù lạnh, nhưng hai gò má vẫn là rất không chịu thua kém đỏ lên. Nàng mặc dù không nhớ rõ tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cũng không rõ ràng ý của ác ma này, nhưng nhìn thân thể trần như nhộng của hai người lúc này, nghĩ cũng biết nàng tối hôm qua nhất định là lại bị ác ma này ăn sạch sẽ rồi.
Khó trách từ khi nàng tỉnh lại đã cảm giác cả người bủn rủn đau đớn, giống như rời rạc, cũng không biết hắn tối hôm qua hắn chà đạp mình thế nào. Ác ma này, chỉ cần bị hắn kéo lên giường rồi, thì đừng hy vọng hắn sẽ bỏ qua cho mình, lần nào cũng khiến cho toàn thân nàng mềm nhũn vô lực. Dục vọng của hắn sao lại cường đại như thế? Thật hoài nghi hắn bị t*ng trùng tẩy não rồi!
"Ca Nhi, dáng vẻ mây đỏ bay đầy trời của nàng thật xinh đẹp, lại làm cho Trẫm không tự kìm hãm được rồi.”
Long Ngự Tà chặt chẽ dừng ở hai gò má đầy đặn kiều diễm như hoa đào của Tống Vãn Ca, con ngươi trong nháy mắt âm u lại âm u, đáy mắt không tự giác nổi lên tình dục, cả người cũng bắt đầu trở nên khô nóng. Nhưng hắn liều mạng ẩn nhẫn, vốn là đem dục vọng đang la hét trong cơ thể mạnh mẽ đè ép xuống.
Cũng không phải hắn không muốn nàng một lần nữa, trời biết hắn có bao nhiêu quyến luyến thân thể thơm mát mềm mại của Ca Nhi, nhưng hắn không thể để mình tham hoan quá độ, không hề khống chế, hắn sợ Ca Nhi không chịu được dục vọng mãnh liệt nóng cháy của mình. Thở hổn hển dừng lại cách hai gò má tuyệt mỹ mê người của Ca Nhi trong gang tấc, nhìn dáng vẻ uể oải vô lực của nàng, chắc là tối hôm qua mệt chết nàng rồi.
Cũng khó trách, tối hôm qua, cô gái nhỏ quyến rũ dưới thân này nhiệt tình như lửa, mị hoặc vô cùng, giống như hóa thân thành yêu tinh câu hồn phách người ta, đúng là chủ động quấn quít lấy hắn muốn một lần lại một lần, thiếu chút nữa đem tinh lực toàn thân của hắn tiêu hết. Theo như đủ loại phản ứng của Ca Nhi mà thấy, hắn biết đó là bởi vì nàng trúng xuân dược, nếu không, nàng tuyệt đối sẽ không nhiệt tình chủ động lớn mật như vậy.
Nghĩ đến xuân dược, Long Ngự Tà cảm thấy chuyện này dường như không đơn giản như vậy. Buổi tiệc tối qua, Ca Nhi trừ uống qua một ly rượu nhỏ do Vũ phi kính, cũng không ăn qua bất cứ đồ vật gì. Cho nên, nếu Ca Nhi thật sự bị người ta hạ xuân dược, vậy thì người hạ xuân dược cũng chỉ có thể là Vũ phi.
Nhưng Long Ngự Tà tin Vũ phi kia dù có lá gan lớn đấy mấy, cũng không có dũng khí làm trò hạ dược trước mặt hắn. Hơn nữa, lui một vạn bước để nói, nếu nàng ta thật sự muốn hạ dược, vậy nên hạ độc dược mới phải, hoàn toàn không có khả năng hạ xuân dược, vậy chẳng phải là đem Ca Nhi trực tiếp tống lên long sàn của hắn sao?
Xem ra, hắn nên truyền thái y đến vì Ca Nhi kiểm tra một phen rồi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Tinh điêu tế mài: điêu khắc tinh tế mài dũa tinh vi