Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi

Quyển 1 - Chương 52: Cùng tắm 3



Trong phòng tắm, khí nóng dày đặc lượn lờ dâng lên, tràn ngập trong không khí, giống như mây mù, tung bay mù mịt, như thật như ảo.

Nhẹ nhàng bỏ quần áo trên người xuống, Tống Vãn Ca ngồi trong bồn tắm lớn nóng hôi hổi, toàn thân bị nước ấm áp vây quanh, cả người mệt mỏi cùng chua xót đau nhức nhất thời giảm bớt không ít. Tựa đầu lên cạnh thùng gỗ, mệt mỏi khẽ nhắm hai tròng mắt, thân thể ngâm ở trong nước ấm, hai tay đưa lên đưa xuống gảy làn nước ấm áp thoải mái.

Tống Vãn Ca vừa hưởng thụ sự thoải mái và dễ chịu mà làn nước ấm mang lại cho mình, vừa suy nghĩ sâu xa đến đủ loại hành vi khác thường của bạo quân ác ma hôm nay.

Hôm nay hắn giống như hoàn toàn thay đổi, bạo ngược cùng tàn nhẫn nên có, âm hàn cùng tà nịnh nên có, ở trong con ngươi sắc bén sâu thẳm lạnh lẽo của hắn đều biến mất không thấy. Mà dịu dàng cùng thâm tình không nên có, sủng nịch cùng thương tiếc không nên có, lại biểu lộ ra hết không che giấu chút nào trên trán của hắn.

Hắn hôm nay, quả thật làm cho nàng thấy khó hiểu, cũng đoán không ra. Vẻ mặt và ánh mắt của hắn thiên biến vạn hóa, hư hư thật thực, giống như giận nhưng lại cười, nàng căn bản không phân rõ được biểu tình nào mới là thật, loại ánh mắt nào là giả, càng không biết mặt nào mới là hắn thật sự.

"Ca Nhi, nàng chừng nào thì mới có thể nghĩ sao nói vậy với Trẫm đây? Giống như tối hôm qua vậy, đem thân thể và trái tim mình hoàn toàn giao cho Trẫm. Ca Nhi, trẫm thật sự rất nhớ nàng đêm qua. Nàng lúc đó rất nhiệt tình, rất kiều mị, cũng rất chân thật, rút đi lạnh giá toàn thân, cũng thu hồi phòng bị toàn thân, khiến cho Trẫm động tâm lưu luyến không thôi.”

Tống Vãn Ca lại nhớ đến mấy câu đó hắn nói với mình, ấn đường không khỏi chặt chẽ rối rắm lên. Nàng thật sự nghĩ mãi không ra mấy câu đó đến cùng là có ý gì, tại sao bạo quân kia nói tối hôm qua mình rất nhiệt tình, rất kiều mị, cũng rất chân thật, lại còn đem hết toàn bộ thân thể và trái tim của mình giao cho hắn?

Tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao mình lại không có một chút ấn tượng? Chẳng lẽ ngoại trừ mình bị ác ma kia ăn sạch sẽ, còn xảy ra biến cố khác sao? Mà ác ma kia chính là vì biến cố này, mới đột nhiên tính tình thay đổi lớn, đối với mình vẻ mặt dịu dàng?

"Ôi, đau đầu.” Tống Vãn Ca xoa xoa cái đầu phình to, thì thào nói nhỏ. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là không tìm ra chút đầu mối nào, nàng quyết định không tiêu phí tế bào não cho việc kia nữa.

Lúc này, nàng thật ra có một việc gấp rất khiến nàng hao tâm tổn trí. Trần nhi đã năm tuổi rồi, đúng là thời kỳ tuyệt hảo để luyện tập võ nghệ, nhưng nàng nên đi đâu tìm một sư phụ võ nghệ cao thâm đến dạy nó đây? Hơn nữa, quan trọng nhất là, chuyện này tuyệt đối không thể để cho bạo quân ác ma kia biết.

Trần nhi có tướng đế vương, tuyệt đối không thể ở lại Long Đằng quốc trôi qua cả đời một cách tầm thường. Cho nên bắt đầu từ bây giờ, nàng sẽ bắt tay vào giáo dục bồi dưỡng nó, luyện cả văn lẫn võ. Đạo làm vua và phương diện thống trị quốc gia nàng có thể tự mình dạy, nhưng phương diện võ nghệ nàng không biết gì cả.

Khổ não đây!

Tống Vãn Ca vẫn đang buồn bực rối rắm, bỗng dưng cảm thấy có một đôi tay đang vuốt ve tóc mình, không khỏi âm thầm hoảng sợ. Đem hai vai trắng nõn trần trụi không dấu vết chìm xuống nước, lúc này mới nhanh chóng quay đầu lại nhìn về phía người tới.

"Trần nhi, sao lại là đệ? Thiếu chút nữa hù chết tỷ tỷ.” Tống Vãn Ca thấy đứa bé ở phía sau vuốt tóc nàng thì ra là Nguyệt Vãn Trần, không khỏi thở dài một hơi, nàng còn tưởng là bạo quân ác ma kia tới đây. "Trần nhi, không phải bảo đệ ngoan ngoãn ở trong đại sảnh ăn nhu thước cao sao? Sao lại không nghe lời, chạy đến trong phòng tắm với tỷ tỷ?"

"Tỷ tỷ, Trần nhi cũng đợi tỷ lâu rồi đó! Nhu thước cao đã sớm ăn xong rồi, nhưng tỷ tỷ còn không thấy ra, cho nên Trần nhi chạy đến tìm tỷ tỷ.” Nguyệt Vãn Trần có chút ủy khuất dẹt cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt to sáng trong suốt luôn luôn chớp vài cái, nhấp nháy nhấp nháy, thập phần chọc người thương. "Tỷ tỷ, Trần nhi cũng muốn tắm rửa! Trần nhi muốn tắm với tỷ tỷ, có được không?"

Nguyệt Vãn Trần vừa nói xong, lập tức buông đám tóc đen trong tay, nhảy về phía trước đi tới trước mặt Tống Vãn Ca. Thân thể nho nhỏ của nó chỉ cao hơn nửa cái đầu so với bồn tắm, bây giờ nói chuyện với Tống Vãn Ca còn phải nhón chân nhỏ, ngửa đầu nhỏ.

"Trần nhi, chờ tỷ tỷ tắm xong hết rồi sẽ giúp đệ tắm có được không?" Tống Vãn Ca có chút không được tự nhiên, tuy nói Trần nhi mới năm tuổi, nhưng dù sao cũng là một đứa bé trai mà, nàng thế nào đi nữa cũng có chút thẹn thùng.

"Hu hu hu, Trần nhi không muốn... Trần nhi muốn tắm với tỷ tỷ... “ Nguyệt Vãn Trần vừa nói đã khóc lên, từng khối từng khối nước mắt lớn không ngừng rơi xuống. "Hu hu hu... Tỷ tỷ không muốn tắm với Trần nhi, có phải không thương Trần nhi rồi hay không? Hu hu hu... Tỷ tỷ không thích Trần nhi rồi... “

"Trần nhi, đừng nói càn, tỷ tỷ sao lại không thương đệ chứ?" Khoé miệng Tống Vãn Ca nhẹ rút lại, thật sự là không có cách tóm đứa bé này. Âm thầm thở dài, lập tức lấy cái yếm màu hống bên cạnh mặc vào người, lúc này mới đứng dậy đem Trần nhi - gương mặt đầy nước mắt ôm vào thùng tắm. Vừa giúp nó cởi quần áo đầy người ra, vừa dịu dàng nói, "Được rồi, Trần nhi ngoan, đừng khóc, tỷ tỷ cùng tắm với đệ có được hay không?"

"Ha ha, chỉ biết tỷ tỷ hiểu rõ Trần nhi nhất.” Nguyệt Vãn Trần nín khóc mỉm cười, vỗ tay nhỏ bé rất vui vẻ, làm cho Tống Vãn Ca bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Đứa bé chính là biểu tình trong sáng, nói khóc là khóc, nói cười là cười, nước mắt kia thật đúng là thu phóng tự nhiên.

"Trần nhi, đệ có muốn học võ công không?" Tống Vãn Ca vừa hỏi, vừa đánh tan búi tóc của nó, rồi sau đó bỏ lên dầu tẩy tóc, động tác mềm nhẹ giúp nó gội đầu.

"Trần nhi, sao lại không nói lời nào vậy?" Hồi lâu Tống Vãn Ca không có nghe thấy hồi âm, bất giác có chút nghi hoặc, cúi đầu, đã thấy Trần nhi thở hổn hển nhìn chằm chằm chỗ cổ của nàng, cái miệng nhỏ nhắn cũng vểnh lên cao cao. “Trần nhi, đệ làm sao vậy? Sao lại nhìn chằm chằm vào cổ tỷ tỷ?"

"Tỷ tỷ, khắp trên cổ tỷ đều có chỗ hồng chỗ xanh, có phải bị người ta khi dễ hay không?" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyệt Vãn Trần tràn đầy mất hứng, vừa nói, lại vươn hai tay ôm cổ Tống Vãn Ca, cái miệng nhỏ nhắn thật cẩn thận tiếp cận lên đó. "Tỷ tỷ, cổ còn đau hay không?"

"À... Không đau, không đau... “ Tống Vãn Ca có chút xấu hổ ho khan hai tiếng, trên hai gò má thanh lệ nổi lên một tầng đỏ ửng hơi mỏng. Trầm ngâm trong chốc lát, mới nói dối, "Trần nhi, tỷ tỷ không có bị người ta khi dễ, cái này đều là bị muỗi cắn. Tối hôm qua tỷ tỷ ngủ quên buông màn giường xuống, cho nên bị muỗi cắn.”

Tống Vãn Ca giương môi miễn cưỡng cười cười, đáy lòng lại đem ác ma kia nguyền rủa một lần lại một lần.

Bạo quân đáng chết! Sau mỗi lần thị tẩm, trên người nàng đều bị hắn để lại vô số vết hôn, lớn nhỏ, sâu cạn không giống nhau. Mặc dù không đau, nhưng nàng nhìn lại phá lệ chói mắt. Trước kia nàng chỉ trực tiếp coi thường, không ngờ bây giờ bị Trần nhi nhìn thấy rồi, thật đúng là làm cho nàng xấu hổ. May là Trần nhi còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, dễ dàng lừa gạt.

"Tỷ tỷ gạt người!" Nguyệt Vãn Trần mạnh ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn thẳng tắp nhìn về phía Tống Vãn Ca, mắt to sáng trong suốt nhanh chóng hiện lên vẻ không hiểu, nhanh đến nỗi làm cho người ta không kịp nắm bắt. "Rõ ràng là bị trứng thối (nôm na là người xấu) kia cắn! Hừ!"

"Trần nhi, đệ... đệ làm sao biết là... “ Tống Vãn Ca nghe vậy kinh ngạc không thôi, nàng đương nhiên biết trứng thối trong miệng Trần nhi chính là bạo quân ác ma kia, chỉ là không thể tin được Trần nhi tuổi còn nhỏ đã hiểu được không ít.

"Đệ đương nhiên biết! Tỷ tỷ đi thị tẩm cho trứng thối kia, sau đó đã bị hắn cắn!" Tay nhỏ bé của Nguyệt Vãn Trần nắm chặt thành quyền, khi cúi đầu, trong mắt hiện lên tia sáng yêu dị, thâm sâu quỷ quyệt, khó lường khó phân biệt. Khi ngẩng đầu lần nữa, lại khôi phục thành dáng vẻ ngây thơ vô tà, chỉ là sự tức giận trên khuôn mặt nhỏ nhắn chưa giảm chút nào.

"Trần nhi, ai nói với đệ tỷ tỷ đi thị tẩm?" Tống Vãn Ca có chút bực mình, loại chuyện này sao có thể nói với đứa bé được? Rốt cuộc là ai nhiều chuyện như vậy, không biết cố kỵ? "Có phải là Lộng Hoa và Lộng Ảnh nói với đệ không?"

"Không phải, là Trần nhi tự mình biết.” Nguyệt Vãn Trần vểnh rồi vểnh miệng, chống lại ánh mắt khó hiểu của Tống Vãn Ca, tiếp tục nói, "Trước kia phụ hoàng để cho mẫu hậu bồi ông ấy ngủ, ngày hôm sau Trần nhi chung quy sẽ thấy dấu vết như vậy trên gáy mẫu hậu. Trần nhi cũng từng hỏi mẫu hậu, tại sao phụ hoàng luôn cắn bà. Bất quá mẫu hậu chưa từng nói gì cả, chỉ nói với Trần nhi như vậy không phải bồi ngủ, mà gọi là thị tẩm.”

"... “ Nghe xong một phen của Trần nhi, Tống Vãn Ca trực tiếp không nói gì. Phụ hoàng và mẫu hậu trên danh nghĩa này của nàng, trước kia đến cùng là đã dạy Trần nhi như thế nào đây? Sao chuyện gì cũng để cho Trần nhi nhìn thấy? Cũng không biết cố kỵ một chút.

"Tỷ tỷ, Trần nhi muốn học võ công!" Nguyệt Vãn Trần chợt lôi kéo cánh tay trắng như tuyết của Tống Vãn Ca, giọng nói kiên quyết. "Tỷ tỷ, Trần nhi nhất định phải học được võ công lợi hại nhất, sau đó đánh bại trứng thối kia, cho hắn không dám khi dễ tỷ tỷ nữa! Trần nhi muốn học võ công thật giỏi để bảo vệ tỷ tỷ, không cho tỷ tỷ bị bất cứ ai khi dễ!" 

"Trần nhi..." Tống Vãn Ca nghe vậy, mạnh đem thân thể nho nhỏ của Nguyệt Vãn Trần ôm vào trong lòng. Giờ phút này, cái mũi của nàng ê ẩm, đáy lòng cảm động không hiểu. "Trần nhi, tỷ tỷ nhất định sẽ nghĩ cách tìm được sư phụ lợi hại nhất đến dạy võ công cho đệ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.