Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi

Quyển 1 - Chương 65: Tình loạn (2)



"Luyến phi nương nương," Phong Thanh Dương kinh hô một tiếng, cùng lúc đó cũng muốn đi qua đón lấy Tống Vãn Ca, nhưng Long Ngự Tà nhanh hơn nhiều so với tốc độ của hắn, Phong Thanh Dương không thể làm gì khác hơn là cứng rắn thu hồi bước chân cùng hai tay của mình.

"Ca Nhi nàng làm sao vậy? Nàng mau tỉnh lại, đừng làm ta sợ! Ta không cho nàng có việc, không cho nàng có việc!""

Long Ngự Tà ôm chặt Tống Vãn Ca đang hôn mê bất tỉnh vào trong ngực tựa như đang ôm bảo bối trân quý nhất trên thế gian. Nhìn gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc của Tống Vãn Ca, trái tim của hắn cũng sắp bởi vì kinh hoàng sợ hãi mà ngừng nhảy lên.

Sửng sốt bi thương, hắn cuống quít quay đầu lại phân phó với Tần Phi Vũ: "Phi Vũ, đệ lập tức ôm Tuyết Nhi về Linh Tuyết cung của nàng ấy, sau đó cẩn thận chẩn mạch cho Tuyết Nhi một phen. Chiếu cố nàng ấy thật tốt, đừng nàng ấy xảy ra bất cứ tình huống gì.”

Lời nói của Long Ngự Tà vừa ra, chỉ nghe thấy giọng nói oán giận bất mãn của Tần Phi Vũ vang lên.

"Này, biểu huynh, hoàng phi này là nữ tử của huynh sao lần nào cũng cột cho đệ hả?" Kỳ thật, Tần Phi Vũ muốn hỏi nhất chính là: sao huynh không đưa biểu tẩu nhỏ nhắn kia cho đệ ôm một cái? Bất quá hắn cũng không có lá gan kia, hắn sợ mình có mạng hỏi ra, nhưng lại không có mạng nghe được đáp án. Hắn tin tưởng, nếu hắn thật sự hỏi ra miệng như vậy, biểu huynh ác ma kia chắc chắn sẽ một chưởng bổ lại đây, không chết cũng bị thương.

"Bảo đệ đi, đệ phải đi, đệ còn dông dài nữa, có tin ngày mai ta lập tức đem đệ ném tới biên giới luyện binh bảo vệ quốc gia hay không!!" Long Ngự Tà trừng mắt nhìn Tần Phi Vũ một cái, một đôi mày kiếm nhíu chặt lại, lời nói lạnh như băng gần như không có chút độ ấm.

"Nhưng biểu huynh, đệ là thần y y thuật tuyệt vời, biểu tẩu cũng ngất huynh không cần đệ bắt mạch xem bệnh cho biểu tẩu sao?" Tần Phi Vũ bĩu môi nói, đối với việc biểu huynh nói ném hắn tới biên cảnh đi luyện binh bảo vệ quốc gia, đó là tương đối bất mãn cùng với nghẹn khuất. Lời nói nghiêm trọng lại có tính chất uy hiếp như vậy biểu huynh cũng nói ra miệng, thật đúng là một chút tình nghĩa của anh em họ cũng không có, không hổ là biểu huynh ác ma trong mắt hắn, haiz, trái tim hắn bị thương. Biểu huynh khác thường lại vô nhân tính, có phụ nữ đã quên tay chân. "Biểu huynh, ngự y lão luyện trong cung còn rất nhiều, tùy tiện hạ chỉ phái vài người đi xem bệnh cho Hoàng phi nương nương cũng được rồi, để đệ xem bệnh cho biểu tẩu đi?"

Nghe vậy, Long Ngự Tà híp con ngươi lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, đang định mở miệng, lại bị Phong Thanh Dương giành trước.

"Phi Vũ đệ từ lúc nào thì trở nên dài dòng như vậy rồi? Còn không mau đi" Phong Thanh Dương cũng trừng hắn một cái, trong giọng nói dường như để lộ ra kinh hoảng cùng nôn nóng. Lập tức tiến lên hai bước, đem Phong Linh Tuyết ôm lấy giao vào trong tay hắn, lại còn đẩy hắn một cái, ý bảo hắn mau mau rời đi. "Giúp ta chăm sóc tốt Tuyết Nhi, Luyến phi nương nương sẽ không cần đệ làm ơn đâu. Đừng quên y thuật của ta không kém đệ, chúng ta cùng học một thầy, ta còn là sư huynh của đệ đấy!”

"Tướng phụ theo nhanh! Đến Long Ngự cung của ta", thần sắc Long Ngự Tà phức tạp nhìn Phong Thanh Dương một chút, y thuật của tướng phụ quả thật cao hơn một bậc so với Phi Vũ cho nên mình mới có thể để tướng phụ xem bệnh cho Ca Nhi. Bất kể là cái gì chỉ cần là tốt nhất, hắn đều phải ưu tiên cho Ca Nhi của hắn. Mặc dù hắn sớm đã phát giác ra tâm tư của tướng phụ đối với Ca Nhi không quá bình thường nhưng lúc này hắn cũng không trông được nhiều như vậy, cái gì cũng không quan trọng bằng mạng của Ca Nhi. Hắn đã có chút hối hận rồi, hối hận mới vừa rồi không đi cứu Ca Nhi trước.

"Phi Vũ đệ ngây ngốc gì nữa? Còn không mau cút đi?" Long Ngự Tà táo bạo nổi giận gầm lên một tiếng chẳng muốn lãng phí thời gian nữa, ôm lấy Tống Vãn Ca, điểm mũi chân một cái, một đường bằng tốc độ nhanh nhất bay về phía tẩm cung của mình.

Phong Thanh Dương nhìn Tần Phi Vũ hé ra gương mặt tuấn tú, miệng không ngừng run rẩy vứt cho hắn một ánh mắt đáng đời, xoay người chạy vội đuổi theo Long Ngự Tà.

"Này hai tên đàn ông đáng chết, đều điên rồi, điên hết rồi, hai con sói đuôi to trọng sắc khinh bạn" Hôm nay hắn đã trêu chọc ai nào. Một người hai người đều trừng hắn hung hắn, còn không cho hắn xem sắc mặt tốt!

Tần Phi Vũ nhìn chằm chằm hai bóng dáng đi xa, tức giận đến mặt cũng đen. Cúi đầu nhìn Phong Linh Tuyết trong lòng, không khỏi nhíu mày. Nói thật, hắn thật sự không quá thích loại nữ tử dịu dàng yếu đuối như Phong Linh Tuyết, mỗi bước đi đều thở gấp, còn phải có nha hoàn dìu đỡ, động chưa động đã bất tỉnh ngất đi, thường thường lại nước mắt trong suốt.

Á, hình như hắn nói quá một chút, Phong Linh Tuyết dường như còn chưa có kém cỏi như hắn nói. Ha ha, hình như hắn có chút không đạo đức, Phong Linh Tuyết nhu nhược và nhiều bệnh vốn là trời sinh, hắn không có lòng đồng tình hay thương tiếc thì thôi, lại còn nói nàng ấy như thế. May là, sư huynh đáng bị người khinh bỉ đánh giá tồi tệ cùng với biểu huynh ác ma ở đáy lòng hắn cũng không biết, nếu không lại muốn theo hắn không dứt rồi. Lắc đầu, Tần Phi Vũ nhận mệnh ôm Phong Linh Tuyết về Linh Tuyết cung của nàng ấy. Haiz, hắn lúc nào mới có thể có cơ hội nhìn biểu tẩu nhỏ nhắn của hắn một cái đây. Vừa rồi khi nàng té xỉu, lơ đãng thoáng nhìn qua, thật sự nhìn thoáng thôi đã thấy kinh hãi, khiến hắn giật nảy mình! Biểu tẩu nhỏ của hắn là tiên nga trên Quế cung xuống, hay là Dao Trì tiên tử hạ phàm đây, đẹp đến nỗi khiến hắn tìm không ra từ để hình dung. Cái gì chim sa cá lặn, cái gì hoa nhường nguyệt thẹn, dùng ở trên người biểu tẩu, cũng chỉ có vẻ thấp tục. Biểu huynh quả thật là rất diễm phúc, nữ tử khuynh thành tuyệt thế như vậy đều bị huynh ấy có được, thật đúng là khiến người bên ngoài ao ước chết mà!

Nghĩ tới đây, Tần Phi Vũ bất giác lại nghẹn đầy bụng buồn bực. Biểu huynh của hắn cũng quá hẹp hòi rồi, tự nhiên đem biểu tẩu nhỏ xinh che kín như vậy, khiến cho hắn muốn nhìn rõ ràng hơn một cái cũng không được. Hừ biểu huynh đáng chết, huynh chờ đấy, biểu đệ ta đêm nay sẽ dò xét Long Ngự cung của huynh, đem biểu tẩu nhỏ xinh xem đủ một lần, tức chết huynh! Tức chết huynh!

Trong Long Ngự cung.

Phong Thanh Dương ngồi ở bên cạnh long sàn, cách một tấm rèm nghiêm túc cẩn thận bắt mạch cho Tống Vãn Ca. Cẩn thận từng ly từng tí xem xét, không biết là chẩn đoán được cái gì, ánh mắt vốn dĩ lạnh nhạt bình tĩnh chợt biến một chút, nhưng rất nhanh đã lại khôi phục bình tĩnh vốn có, một lần nữa trở nên bất động thanh sắc, giống như vẻ mặt ngưng trọng vắt mày hoảng sợ mới vừa rồi của hắn, chỉ là người khác bị hoa mắt.

"Tướng phụ Ca Nhi nàng ấy thế nào rồi?" Long Ngự Tà vừa thấy Phong Thanh Dương dừng lại, lập tức nắm cánh tay hắn nôn nóng vạn phần lại lo lắng không thôi hỏi, một đôi mắt lạnh lùng chặt chẽ đối mặt với hai tròng mắt của Phong Thanh Dương.

"Hoàng thượng không cần lo lắng quá mức, Luyến phi nương nương chỉ là vì rơi xuống nước mà bị chút phong hàn, chỉ cần uống nhiều thuộc bổ cùng ăn nhiều đồ bổ, tĩnh dưỡng thật tốt, năm ngày, tin là rất nhanh sẽ có thể phục hồi như cũ" Phong Thanh Dương ngầm thở dài, tiếng nói lạnh nhạt vừa dứt, tâm tình phiền chán có chút trầm trọng chuyển tầm mắt.

"Chỉ có vậy sao? Ca Nhi thật sự chỉ là bị chút phong hàn đơn giản như vậy thôi?" Giọng điệu của Long Ngự Tà trong nháy mắt âm lãnh xuống, hắn không tin Ca Nhi chỉ bị phong hàn, khẳng định còn có gì khác. Mới vừa rồi khi Phong Thanh Dương xem mạch đột nhiên biến sắc giấu giếm qua được người khác, nhưng lại không thể gạt được hắn. Chuyện có thể khiến cho tướng phụ biến sắc tuyệt đối sẽ không phải chuyện nhỏ, chẳng lẽ Ca Nhi mắc chứng bệnh trị không được gì?

"Tướng phụ, huynh mau nói cho Trẫm biết, huynh rốt cuộc có chẩn đoán ra cái gì khác không?” Vừa nghĩ đến Ca Nhi có khả năng thật sự bị chứng bệnh trị không được gì, hắn lập tức khủng hoảng không thôi, trống ngực và hô hấp cũng rối loạn tiết tấu, vẻ bi thống trên trán đột nhiên hiện lên. "Tướng phụ huynh mau nói cho Trẫm biết đi, trẫm không hy vọng huynh lừa gạt Trẫm bất cứ chuyện gì!”

Thấy Phong Thanh Dương một hồi lâu không mở miệng, giọng điệu của Long Ngự Tà vì nôn nóng sợ hãi mà trở nên điên cuồng tàn bạo tà nịnh, tâm tình hoàn toàn mất khống chế, hướng về phía hắn ta thấp giọng rít gào: "Tướng phụ, trẫm bảo huynh nói với Trẫm sự thật! Đây là lệnh, huynh muốn kháng chỉ sao?" Sắc mặt Long Ngự Tà âm trầm đáng sợ, đã không thể dùng trời u ám hay khó coi đến cực điểm để hình dung rồi, đây là lần đầu tiên hắn dùng giọng điệu lạnh đến không mang theo chút độ ấm nói chuyện với tướng phụ mà hắn kính yêu nhất.

"Hoàng thượng.” Phong Thanh Dương có chút bất mãn gọi một tiếng, hắn so với Hoàng thượng lớn hơn mười tuổi, Hoàng thượng có thể nói là do hắn từ nhỏ nhìn lớn lên. Từ nhỏ đến lớn, Hoàng thượng có khi nào mất khống chế vượt xa bình thường như bây giờ, nhưng vì Luyến phi, hôm nay hắn ta lại liên tiếp hai lần bộc phát giống như nổi cơn điên. Hoàng thượng càng như thế này, hắn lại càng không khỏi lo lắng phiền chán.

Trước kia, khi Hoàng thượng vô tâm vô tình, khiến hắn luôn không tự chủ được vì hắn ta đau lòng, hơn nữa luôn hy vọng hắn ta có thể tìm được nữ tử mình yêu. Vốn dĩ tưởng rằng Hoàng thượng sẽ yêu Tuyết Nhi, dù sao hắn ta đối đãi với Tuyết Nhi cũng khác so với bất cứ nữ tử nào, hắn ta đối với Tuyết Nhi tràn ngập thương tiếc cùng sủng ái, hơn nữa cũng bảo vệ tốt lắm. Nhưng bây giờ mới phát hiện mình sai lầm rồi, Hoàng thượng đối với Tuyết Nhi có lẽ có rất nhiều loại tình ý, nhưng độc không có tình yêu giữa nam nữ.

Haiz, bây giờ hắn lại hy vọng Hoàng thượng có thể biến trở về như trước kia – một người vô tâm vô tình, Phong Thanh Dương biết mình có ý nghĩ như vậy rất ích kỷ nhưng trong lòng hắn thật sự là nghĩ như vậy. Tình yêu, đến cuối cùng là gì vậy chứ? Sao khiến kẻ khác mất hồn lạc phách như thế, bất bình thường như thế. Có lẽ hắn không nên về nước, cả đời dạo chơi bên ngoài, như vậy hắn sẽ không gặp phải Luyến phi rồi, cũng sẽ không thể không tự kìm hãm được cùng bị áp lực như thế.

Gặp gỡ Luyến phi, hắn không biết đó là duyên của mình, hay kiếp của mình. Hắn chỉ biết, từ lúc bắt đầu ở một khắc gặp gỡ nàng, từ khi nàng nhào vào lòng mình ôm chặt thắt lưng mình, trong nháy mắt đó, từ gương mặt đẹp khuynh quốc khuynh thành mà lại nước mắt đầy mặt của nàng, khiến cho người ta hít thở không thông, khiến cho người ta đau lòng, ánh vào mắt hắn, hắn cũng không thể quay về đạm nhã xuất trần như trước kia, cũng không thể quay về không tranh với đời như trước kia, ‘Trở về không được, thật sự là trở về không được.’

"Hoàng thượng Luyến phi nương nương nàng ấy đã có thai một tháng rồi.” Phong Thanh Dương trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng sâu kín nói ra... Hắn biết có thể lừa gạt được nhất thời, nhưng lừa không được một đời, Hoàng thượng sớm muộn sẽ biết chuyện Luyến phi mang thai.

Trước đó khi Luyến phi mới vừa được Hoàng thượng cứu ra khỏi ao, hắn bắt mạch cho nàng dường như đã cảm giác ra hỉ mạch, nhưng bởi vì thời gian bắt mạch quá ngắn, mà hơi thở của Luyến phi ngay lúc đó lại yếu, cho nên hắn không quá xác định rốt cuộc có phải hỉ mạch hay không. Mà vừa rồi một phen tỉ mỉ cẩn thận xem bệnh kiểm tra, Luyến phi thật sự là mang thai rồi. Mới vừa rồi vội vàng đuổi Phi Vũ đi như vậy, chính là vì sợ đệ ấy cũng tra ra Luyến phi đã hoài thai mà lanh mồm lanh miệng nói lung tung.. Nhưng không nghĩ tới, mình cuối cùng cũng không thể giấu giếm Hoàng thượng, haizzzz.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.