Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi

Quyển 1 - Chương 67: Tình dục (1)



Trời chiều tan mất, hoàng hôn phủ xuống. Gió mát êm ái ghẹo người, những ngôi sao chiếu sáng đầy trời, hương thơm hun người theo gió phiêu tán chung quanh.

Đêm nay vốn là một đêm yên tĩnh và an bình, giống như tâm tình của người nào đó ngay lúc này.

Trong phòng buông xuống ba ngọn đèn thuỷ tinh, ngọn đèn nhàn nhạt nhu hòa như nước, ấm áp, lụa mỏng lượn lờ, ngăn cách ánh sáng, tầm mắt trong phòng mông lung, không khí ấm áp an hòa lẳng lặng tràn ngập, giống như dòng suối nhỏ chảy xuôi từng giọt, nhẹ nhàng tràn đầy cả phòng.

Tống Vãn Ca yếu ớt tỉnh dậy, tất cả đập vào mắt đều là những tấm màn màu vàng, nhất thời bừng tỉnh mắt nàng, không rõ ràng lắm bây giờ là tình trạng gì. Nâng thử bóp bóp cái đầu có chút choáng váng phát đau, đang muốn đứng lên, một bàn tay to lập tức vươn tới đây.

"Ca Nhi, nàng tỉnh rồi? Đúng lúc, thuốc vừa mới đưa tới không bao lâu, bây giờ đã bớt nóng rồi, Ca Nhi mau thừa dịp còn nóng một chút uống đi.” Long Ngự Tà thấy Tống Vãn Ca muốn đứng lên, vội vàng nâng nàng dậy đến dựa vào ngồi ở trên giường, lại lót một cái đệm mềm sau lưng nàng, rồi sau đó tự mình đưa chén thuốc qua, múc một muỗng nhỏ, động tác có chút không lưu loát mà đặt ở bên môi thổi thổi, mới cẩn thận đưa tới bên miệng Tống Vãn Ca. "Có chỗ nào không thoải mái không? Nếu có, nhất định phải nói cho ta biết.” Long Ngự Tà lại nhu thuận nói, giống như sợ thanh âm lớn một chút sẽ hù dọa đến nàng. Khoé miệng của hắn vẫn giương lên, trên gương mặt tuấn tú tràn đầy tươi cười rực rỡ sáng lạn, nhu tình hiện ra ở khoé mắt và đuôi chân mày.

Tống Vãn Ca chớp mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm Long Ngự Tà trước mặt, hồi lâu hồn vẫn chưa quay lại. Bạo quân ác ma tàn bạo lãnh khốc này cũng có lúc dịu dàng không thể dịu dàng hơn như thế, bầu trời có phải rơi mưa đỏ rồi hay không? Quả thực rất khiến cho người ta khó tin! Mà khiến cho nàng khó tin chính là, hắn ngay cả tự xưng cũng thay đổi, không hề dùng ‘Trẫm’ với nàng mà là dùng ‘Ta’....

"Thế nào, bây giờ Ca Nhi mới phát hiện ta anh tuấn tiêu sái, phong lưu không lo, tuấn tú không tì vết, sức quyến rũ khôn cùng ư?" Long Ngự Tà nhíu rồi hạ mày kiếm đẹp mắt, vẻ mặt giả vờ tự kỷ và nụ cười xấu xa xinh đẹp khiến Tống Vãn Ca giật mình ngây ngốc, trong đôi mắt đen lạnh lùng trong sáng hiện lên trêu tức nhè nhẹ, ý cười trên mặt chưa giảm chút nào, nhu tình trên trán giăng càng sâu. "Xem nàng kìa, đã nhìn đến choáng váng, nhanh chóng hồi hồn uống thuốc đi, uống xong rồi, ta lại để cho Ca Nhi xem đủ một lần nữa.”

Nghe vậy, đầu Tống Vãn Ca bốc lên đường đen, âm thầm bĩu môi. Ác ma này hôm nay uống sai thuốc rồi, hay là đầu sốt lên rồi? Sao đột nhiên lại từ ác ma biến thành vô lại, nhưng lại là một vô lại thu đi bạo ngược còn tràn đầy dịu dàng, đây rốt cuộc là làm sao? Di chứng của hắn không có nghiêm trọng như vậy chứ, từ buổi sáng ngày hôm qua vẫn duy trì liên tục đến bây giờ?

"Ngươi rốt cuộc có âm mưu gì, hay là lại muốn vui đùa thủ đoạn gì? Nếu không, sao đột nhiên dịu dàng với ta như vậy?", Tống Vãn Ca không tự giác nhíu nhíu mày, dùng ánh mắt hoài nghi thẳng tắp nhìn Long Ngự Tà. Tục ngữ nói rất đúng, vô sự hiến ân cần, không phải gian tức là cướp. Loại ác ma tà nịnh tàn khốc lại bạo ngược âm hiểm như hắn, Tống Vãn Ca sẽ không cho rằng hắn đột nhiên lương tâm phát hiện, muốn thay đổi triệt để làm người lương thiện đâu.

"Thế nào, ta đối xử tốt với nàng còn cần lý do sao? Chẳng lẽ trong lòng của nàng, ta thật sự xấu xa như vậy, không chịu nổi như vậy?", Long Ngự Tà thu tươi cười nổi lên, khuôn mặt tuấn tú hơi lộ ra vẻ giận dỗi.

Tống Vãn Ca từ chối cho ý kiến khẽ “hừ” một tiếng, cũng không nói chuyện, khóe miệng lại hiện ra một nụ cười lạnh trào phúng khinh thường, câu hỏi của ác ma này không phải nói nhảm sao? Chẳng lẽ hắn còn tưởng rằng hắn ở trong lòng của mình là thiên sứ sao?

" Nàng?!" Thấy Tống Vãn Ca thật lâu không nói, Long Ngự Tà biết nàng bình tĩnh vốn là cam chịu lời nói của hắn, không khỏi nguy hiển nheo hai mắt lại, sắc mặt trong nháy mắt lạnh xuống, tiếng nói âm hàn gằn từng chữ, "Trẫm muốn sủng ái nàng, muốn đối xử tốt với nàng một chút, chẳng lẽ còn sai lầm sao? Hay là nàng trời sinh đầu óc bất bình thường, cứ thích chịu khổ Trẫm ngược đãi".

"Ngươi mới trời sinh đầu óc có bệnh đấy!" Tống Vãn Ca thở hỗn hển trừng mắt nhìn Long Ngự Tà, thoắt cái cãi lại một câu. Bạo quân đáng chết, lại mắng nàng là kẻ ngu. Bất quá, bây giờ hắn cuối cùng khôi phục bình thường rồi, dáng vẻ bạo lệ âm tà như vậy mới giống hắn. Nghĩ đến đây, Tống Vãn Ca bất giác có chút buồn cười lắc đầu. Lay động di chuyển này lại khiến đầu của nàng choáng váng, đau xót không thôi, không khỏi nhíu mày hô nhỏ một tiếng.

"Làm sao vậy, chỗ nào không thoải mái?", Long Ngự Tà thấy thế, cuống quít lo lắng quan tâm hỏi.

"Chỗ nào cũng không thoải mái!" Tống Vãn Ca lạnh lùng quay đầu đi chỗ khác.

“Tốt lắm, tốt lắm, nếu biết thân thể không thoải mái, như vậy nhanh chóng uống thuốc đi”. Long Ngự Tà vươn tay quay mặt của Tống Vãn Ca qua, lại lần nữa múc một muỗng thuốc đưa tới bên miệng nàng. "Mau uống đi, thuốc đã hết nóng rồi. Ngoan, nghe lời, uống thuốc thân thể sẽ không còn không thoải mái nữa.”

"Không muốn uống!" Tống Vãn Ca lần nữa lạnh nghiêm mặt quay đầu đi chỗ khác, không thèm bạo quân ác ma kia giả lòng tốt.

"Không uống cũng được, vậy cần phải dùng miệng đến đút cho nàng rồi!" Long Ngự Tà lần nữa vươn tay chuyển mặt của Tống Vãn Ca qua, môi mỏng gợi cảm khẽ mở, phun ra lời nói ám muội mà lại không chính đáng.

"Xem như ngươi lợi hại!" Tống Vãn Ca nghiến răng nghiến lợi từ hàm răng phun ra mấy chữ, thở hỗn hển đem chén thuốc hắn đưa tới bên miệng mình một muỗng một muỗng uống sạch. Cả chén thuốc xuống bụng, thuốc đắng đến nỗi khiến nàng líu lưỡi, mặt nhăn đến không thể nhăn thêm nửa phần.

"Đến đây, nhanh chóng ăn bánh hoa quế, áp chế vị đắng trong miệng.” Long Ngự Tà vừa nói, từ trên bàn đưa qua bánh hoa quế, nhanh chóng cầm lên một cái đưa tới bên miệng Tống Vãn Ca.

Lúc này Tống Vãn Ca không có cự tuyệt, vẻn vẹn là hồ nghi nhìn Long Ngự Tà một cái lập tức há mồm ăn điểm tâm xuống. Sau khi ăn xong, không nói một câu nhìn cái đĩa trong tay hắn.

“Muốn ăn thì mở miệng, cần gì mang ánh mắt này!" Long Ngự Tà trừng mắt nhìn, khẽ cười một tiếng, liên tiếp lấy thêm vài cái đưa cho nàng.

"Đủ rồi, không ăn nữa.” Nửa cái đĩa bánh quế hoa xuống bụng, Tống Vãn Ca lắc đầu, miễn cưỡng lên tiếng ngăn cản tay đưa qua điểm tâm của hắn.

"Bánh hoa quế ăn ngon không? Trẫm cũng nếm thử.” Long Ngự Tà vừa nói, tay hắn đột nhiên duỗi về phía mặt Tống Vãn Ca, ngón tay nhẹ nhàng lấy lên vụn bánh nhỏ dính ở bên miệng nàng để vào trong miệng mình, "Mùi cũng không tệ lắm, Ca Nhi ăn xong gì đó đều là không giống người thường!” Hắn mị hoặc cười, ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng vuốt ve môi Tống Vãn Ca, trong mắt loé ra ánh sáng mập mờ tăm tối.

Tươi cười không chính đáng ám muội của hắn, lúc này ở trong mắt Tống Vãn Ca thoạt nhìn hết sức chói mắt. Thẹn quá thành giận, Tống Vãn Ca mở miệng, lập tức đem tay hắn đưa vào trong miệng cắn, cắn thật mạnh. Thẳng đến khi một mùi tanh từ trong miệng lan tràn ra, Tống Vãn Ca mới phẫn hận bỏ qua tay hắn, lấy tay áo dao động dùng sức lau đi vết máu trên môi.

"Nàng cứ như thế chán ghét Trẫm?", Long Ngự Tà không để ý tới ngón tay bị Tống Vãn Ca cắn đến vết máu loang lổ, mặt âm trầm, không chút thay đổi nhìn chằm chằm nàng hỏi.

"Không, ta không chán ghét ngươi, ta hận ngươi!"

"Tại sao?", ánh mắt Long Ngự Tà tối rồi tối, trong con ngươi nhanh chóng hiện lên vẻ đau đớn cùng bị thương sâu đậm, nhanh đến nỗi khiến người ta khó có thể nắm bắt.

"Tại sao?", Tống Vãn Ca cười lạnh một tiếng, ẩn nhẫn tức giận trào phúng nói, "Ngươi diệt quốc gia của ta, khiến cho Trần nhi của ta thành nô lệ mất nước, nhưng lại mạnh mẽ chiếm lấy trong sạch của ta, tổn thương ngươi tạo thành cho ta vốn là vĩnh viễn cũng không thể xóa nhòa. Ngươi nói xem, ngươi đối đãi với ta như thế, ta không hận ngươi, chẳng lẽ còn trông cậy vào ta cảm kích ngươi sao?"

"Ha ha, như vậy xem ra, trẫm ở trong lòng Ca Nhi đã trở thành một tên đại gian đại ác tội ác tày trời rồi!" Long Ngự Tà nở ra khóe môi, tự giễu cười, mang theo dày đặc khổ chát cùng cô đơn.

"Ngươi tự mình biết mình là tốt rồi.” Không nhìn vẻ mặt khác thường của hắn, Tống Vãn Ca tiếp tục lạnh như băng nói, "Thả ta và Trần nhi đi, như vậy trái tim ta có lẽ còn có thể tồn tại chút cảm kích đối với ngươi, nếu không sẽ chỉ khiến ta càng thêm hận ngươi thôi.”

"Ha ha ha!" Long Ngự Tà thu hồi khổ chát cùng cô đơn trong mắt đột nhiên cất tiếng cười to lên, chỉ là trong tiếng cười vang dội này dường như hỗn loạn bi thương cùng đau xót. Cười to trôi qua, hắn bỗng dưng biến sắc, trong nháy mắt trở nên không chính đáng mà bá đạo, "Muốn Trẫm thả nàng, tuyệt đối không thể! Cho dù nàng hận Trẫm cả đời cũng không sao cả! Ở trong mắt Trẫm, chỉ có ngọc vỡ, không có ngói lành! Nhớ kỹ, nàng là Luyến phi của Trẫm, bất kể sống chết, cũng chỉ có thể đứng ở bên cạnh Trẫm! Nếu muốn chạy trốn, trẫm sẽ tự tay tiễn nàng xuống địa ngục!!”

Nghe vậy, Tống Vãn Ca cười lạnh ba tiếng, qua một hồi lâu mới dùng giọng nói lạnh như băng đến không mang theo chút độ ấm châm chọc nói: "Nơi có ngươi ở, chính là mười tám tầng địa ngục!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.