Một ly trà thơm, một quyển sách, tranh thủ được nửa ngày nhàn tản,
Một ánh chiều, một đám mây, độc hưởng nửa thế giới tiêu dao.
Bây giờ Tống Vãn Ca trôi qua cuộc sống, bình tĩnh, nhàn nhã, muốn làm gì thì làm, mỗi ngày nghênh đón ánh bình minh, chiều tối đưa ánh nắng chiều, ngắm hoa, ngắm cảnh, đánh đàn, vẽ tranh, bất kể làm chuyện gì đều có Liên Mặc ở một bên làm bạn, điều này khiến cho nàng cảm thấy rất vui vẻ, rất hạnh phúc, tâm tình cũng an hoà, vui vẻ chưa bao giờ có.
Từ lần trước nàng được giải độc tỉnh lại, đến giờ đã qua mười ngày. Trong mấy ngày này, Tống Vãn Ca đã đi qua cả toà Liên Ca lâu mấy lần. Không thể không cảm thán, nơi Liên Mặc chọn tựa như một thế giới thần tiên, đẹp như vườn tiên cảnh.
Cả tòa Liên Ca lâu ở giữa Phượng thành, tường trắng ngói lớn, cột và xà nhà đỏ thắm, mái hiên vểnh lên, cửa sổ để trống tường hoa, phong cách điển hình của Giang Nam lầu các. Trong viện cây cổ thũ lâu năm, hoa tươi nở rộ, hồ đá làm đẹp, đường mòn thăm thẳm, hoàn cảnh đẹp tĩnh mịch, cảnh sắc hợp lòng người, tạo hình cổ xưa, tao nhã, khéo léo hài hòa. Ở bên trong phố xá sầm uất phồn hoa ồn ào náo động, ở giữa hồ nước xanh, có vẻ cực kỳ nhẹ nhàng điềm tĩnh, phong cách cổ xưa tao nhã, thật có thể nói là đạt yên lặng trong náo loạn, khiến người lưu luyến nghỉ chân, quên đường trở lại.
Mà mấu chốt nhất chính là, ngoài lầu không biết bị Liên Mặc thiết lập thủ thuật che mắt gì, từ bên ngoài lại nhìn không thấy có Liên Ca lâu này tồn tại. Cho nên, ở bên trong lâu rất an toàn, không cần lo lắng có ai tới nhà tìm phiền toái.
Mà Tống Vãn Ca căn bản cũng không muốn đi ra ngoài, hoàn toàn trải qua cuộc sống của nữ tử trong nhà. Dựa theo lời Liên Mặc nói, bây giờ nàng không cần nghĩ gì cả, cũng không cần lo lắng gì hết, chỉ cần an tâm dưỡng thai đợi sinh là được. Đúng vậy, bây giờ nàng không phải một người, trừ Liên Mặc ra, nàng còn có đứa nhỏ trong bụng. Chưa từng nghĩ tới, đứa nhỏ trong bụng nàng lại kiên cường như thế, xảy ra nhiều chuyện như vậy, nó còn có thể phát triển khỏe mạnh, khiến cho nàng không thể không sợ hãi than cho sự ương ngạnh của sinh mạng nhỏ này.
Có lẽ đây cũng là một loại ý trời, đời này đứa nhỏ trong bụng nhất định có duyên với nàng, cho nên nó mới có thể trong lúc nguy hiểm một lần lại một lần bình yên vô sự bảo lưu lại. Nghĩ đến nhẫn tâm lúc trước của mình, kỳ thật Tống Vãn Ca còn cực kỳ hối hận cực kỳ tự trách. May là sức sống của đứa nhỏ ương ngạnh, không bị nàng bỏ rơi. Nàng thề, ngày sau đợi cho đứa nhỏ sinh ra, nàng nhất định phải tận hết trách nhiệm của một người mẹ, toàn tâm yêu nó thương nó, không cho đứa nhỏ của nàng chịu một chút ủy khuất nào. Nàng sẽ đem đứa nhỏ ở trong lòng bàn tay che chở, tựa như thương yêu Trần nhi của nàng.
Nghĩ đến Trần nhi, Tống Vãn Ca lại bắt đầu nhớ thằng bé rồi. Tách ra với Trần nhi cũng đã gần một tháng, lâu như vậy không gặp, cũng không biết bây giờ Trần nhi của nàng thế nào rồi. Còn nhớ lần trước lúc nàng vừa mới tỉnh lại kiên trì muốn đến hoàng cung tìm Trần nhi, sau đó vẫn cứ bị Liên Mặc ngăn lại.
Cũng không biết là Liên Mặc dùng cách gì, dù sao sang ngày thứ hai hắn nói với nàng, rằng Trần nhi đã được người ta đưa ra khỏi hoàng cung. Chỉ là bị ai mang đi thì hắn không biết, nhưng hắn có thể cam đoan người mang Trần nhi đi không có bất cứ ác ý gì, cho nên giờ phút này Trần nhi rất an toàn. Trừ lần đó ra, Liên Mặc còn nói với nàng, nói là hắn có thể cảm ứng được khí tức của Trần nhi ở Phượng thành, nói cách khác, người mang Trần nhi đi cũng đã tới Phượng thành. Bất quá, Phượng thành nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, muốn tìm được Trần nhi, cũng có thể khiến người ta vất vả như mò kim đáy biển.
May mà người mang Trần nhi đi không có ác ý, cho nên nàng cũng không lo lắng quá mức, nghĩ đợi sau khi sinh con ra, nàng lại ra cửa tìm Trần nhi.
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân mang thai, gần đây Tống Vãn Ca trở nên càng ngày càng thích ngủ, thường xuyên ngủ cả buổi chiều. Mà Liên Mặc thường nhân khoảng thời gian nàng ngủ, mỗi ngày đều đi ra ngoài hai canh giờ, thứ nhất là vì kiếm tiền, thứ hai là vì tìm hiểu tin tức của Trần nhi. Liên Mặc nói cho nàng biết, nói mình ở trong một thanh lâu lớn nhất Phượng thành... Đảm nhiệm thầy dạy đàn cho một mỹ nhân, mỗi ngày dạy một khúc được 1200, hắn nói hắn muốn kiếm đủ tiền để nàng trải qua cuộc sống giàu có sung túc nhất, muốn cho nửa đời sau của nàng áo cơm không lo.
Tống Vãn Ca không biết vì sao Liên Mặc nhiều khi đều phải đem nửa đời sau của mình tính toán tốt, tựa như bây giờ hắn cứ một mực cố gắng kiếm tiền, nói là để chuẩn bị cho cuộc sống tương lai của nàng. Kỳ thật nàng rất không thích Liên Mặc như vậy, điều này khiến nàng chung quy sinh ra một loại cảm giác bất an, cứ giống như Liên Mặc rất nhanh sẽ rời khỏi nàng mà đi, không thể làm bạn với nàng cả đời.
Nàng thật sự rất chán ghét loại cảm giác lo sợ bất an này, nàng không muốn để cho Liên Mặc rời khỏi nàng lần nữa. Cùng với Liên Mặc sớm chiều đối mặt nhau hơn mười ngày tới nay, khiến cho nàng đối với Liên Mặc càng ngày càng không muốn xa rời, đã dường như có loại cảm giác không rời khỏi hắn được. Nàng không biết mình có phải đã yêu Liên Mặc hay không, nhưng nàng có thể khẳng định càm giác của mình đối với Liên Mặc không chỉ là thích. Nàng không bài xích bất cứ hành động thân mật nào của Liên Mặc đối với mình, thậm chí còn rất thích, cảm giác như đó là đương nhiên.
Hơn nữa nàng vẫn thỉnh thoảng nằm mơ, trong mộng tất cả đều là Liên Mặc cùng với nữ tử có diện mạo giống mình, chuyện nhìn thấy trong mộng cũng càng ngày càng khiến cho nàng cảm thấy chân thật. Nàng nghĩ, nữ tử trong mộng có lẽ chính là kiếp trước của mình, kiếp trước mình và Liên Mặc chắc là một đôi tình nhân thắm thiết. Mà kiếp trước chính mình cũng đem đời đời kiếp kiếp của mình hứa cho Liên Mặc, nói là bất kể luân hồi bao nhiêu lần cũng sẽ không quên hắn, bất kể chuyển thế bao nhiêu lần cũng muốn cùng hắn tiếp tục duyên phận kiếp trước.
Nhưng mình không làm được, mình đã quên Liên Mặc, bỏ một mình hắn giữ trí nhớ của hai người, ngây ngốc chờ, si ngốc ngóng trông, một đời lại một đời, một người lại một người luân hồi, làm bạn với chính mình, lấy tịch mịch làm bạn, đợi mình ba ngàn năm.
Mỗi lần nghĩ tới đây, Tống Vãn Ca luôn cảm động đến muốn khóc, thế gian lại có người đàn ông si tình như thế, có được người chồng như hắn, còn có gì đòi hỏi? Cho nên, nàng thề, cả đời này đều phải cùng Liên Mặc ở một chỗ, thương hắn, đền bù hắn, không bao giờ tách ra với hắn nữa.
Chỉ là, trước khi nàng sáng tỏ lòng mình cuối cùng hướng về nơi nào, thì nàng ngẫu nhiên vẫn nhớ tới bạo quân ác ma kia. Mỗi lần vừa nghĩ đến hắn, suy nghĩ của nàng luôn sẽ trở nên phức tạp lên. Hận ý đối với hắn, đã không còn thâm dày như trước nữa, có lẽ theo thời gian trôi qua, sau này sẽ trở nên càng ngày càng lạnh nhạt. Dù sao, hận một người cũng rất mệt, phải hao phí rất lớn tinh lực của nàng. Nếu có thể, nàng thật sự rất muốn quên tất cả hành hạ cùng tổn thương mà Long Ngự Tà từng gây ra cho nàng.
Có đôi khi, Tống Vãn Ca sẽ hỏi mình, rốt cuộc có yêu bạo quân ác ma kia không, kỳ thật nàng muốn nói không có, nhưng lại không lừa được lòng mình, nàng biết trái tim mình từng cảm động vì Long Ngự Tà, càng từng rung động vì hắn. Là từ lúc nào đây? Có lẽ từ lúc hắn bất chấp tính mạng đến Linh U cốc tìm Linh Chi Thảo cho mình, có lẽ là trong yến tiệc lớn ngày lập nước hắn nói chỉ cần mỹ nhân không cần giang sơn, cũng có lẽ là từ trước đây lòng của nàng cũng đã chậm rãi vì hắn mà luân hãm.
Tóm lại, nàng thừa nhận mình từng động tâm vì Long Ngự Tà, hơn nữa đã dần dần tiếp nhận tình yêu của hắn. Nếu không phải vì lần tổn thương cuối cùng, nàng nghĩ, giờ phút này nàng và Long Ngự Tà có lẽ đã rất vui vẻ rất hạnh phúc ở chung một chỗ rồi, chứ không phải ‘Âm dương xa cách’ như hiện nay, oán hận nhau.
Haiz, chuyện cũ trước kia đã là chuyện hôm qua, hôm nay nghĩ đến nhiều thì cũng có tác dụng gì? Long Ngự Tà đã thành quá khứ, không có mình, hắn vẫn là một cửu ngũ chí tôn, hắn có tam cung lục viện của mình, hắn có vô số phi tử giai lệ, không bao lâu hắn sẽ đem mình quên mất ngàn ngàn sạch sạch, triệt triệt để để. A, nói không chừng bây giờ hắn cũng đã không nhớ rõ mình họ gì tên gì rồi.