Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi

Quyển 2 - Chương 37: Thái tử sủng phi



Phủ thái tử Hổ Khiếu quốc.

Bên trong gian phòng hoa lệ lại không mất lịch sự tao nhã, trong trong ngoài ngoài đứng đầy ngự y. Sau khi thay nhau khám bệnh, một đám ngự y đều bó tay hết cách, không khỏi cúi đầu cúi mắt, khẽ run thân mình, trên mặt mang biểu tình kinh sợ, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở một tiếng.

Vũ Văn Huyền Băng ngồi cách giường không xa vừa thấy dáng vẻ này của bọn họ, lập tức hiểu không ai dùng được, tức giận đến nỗi lật ngược cả bàn gỗ đàn hương điêu khắc trước mặt. Ly sứ ngọc khắc hoa tinh mỹ danh quý trên bàn nhất thời bể nát trên đất, mọi người sợ tới mức không hẹn mà cùng quỳ xuống.

“Phế vật! Đều là một đám phế vật! Nhiều người như vậy mà cũng không thể làm cho ái phi của bản thái tử tỉnh lại, còn giữ các ngươi lại có tác dụng gì?! Người đâu, toàn bộ mang xuống chém đầu cho bản thái tử!!”

Lời này của Vũ Văn Huyền Băng vừa ra khỏi miệng, tiếng cầu xin tha thứ lập tức vang lên đầy cả phòng.

“Điện hạ tha mạng, là chính Thái Tử Phi không muốn tỉnh lại, chúng thần thật sự là bất lực!”

Vương ngự y – là người đứng đầu đám ngự ý, run rẩy nói. Ở trước mặt thái tử đang thịnh nộ, ông sợ tới mức cả người run run, mồ hôi lạnh toát ra, cũng không dám vươn tay lau mồ hôi đầy trên mặt.

“Ông nói cái gì? Là Thái Tử Phi tự mình không muốn tỉnh lại? Tại sao?” Một đôi mày kiếm của Vũ Văn Huyền Băng chau thật chặt, giọng nói âm hàn vô cùng, như muốn đem tất cả không khí trong phòng đông lại. Một đôi mắt băng hàn nguy hiểm híp lại, tầm mắt lạnh vô cùng, chặt chẽ nhìn chằm chằm Vương ngự y, lạnh giọng nói, “Nhanh chóng nói ra sự thật cho bản thái tử!”

“Dạ... dạ…dạ hồi bẩm điện hạ, thứ cho vi thần lớn mật đoán, thái Tử Phi chắc là bị chuyện gì đó kích thích cực lớn, đau đớn khổ sở quá độ, thế nên mới ngủ mãi không tỉnh, thái Tử Phi đây là đang trốn tránh sự thật, người không muốn sau khi tỉnh lại đối mặt với chuyện người không muốn nhận, cho nên trong tiềm thức không muốn tỉnh dậy... “

Nghe vậy, Vũ Văn Huyền Băng càng chau chặt đôi mày kiếm. Mắt hàn băng híp lại, phức tạp nhìn nữ tử tuyệt mỹ trên giường gấm, vừa đau lòng, vừa buồn bực, lại không thể làm gì. Thật muốn liều lĩnh hung hăng lay nàng tỉnh dậy, nếu phương pháp này hiệu quả.

Bị kích thích? Đau đớn khổ sở quá độ? A, nàng thật sự yêu Liên Mặc đến thế sao? Lại vì hắn chết đi mà ngủ không tỉnh?

Cướp nàng từ Thiên Ma giáo đến Hổ Khiếu quốc đã gần mười ngày, nàng vẫn ngủ sâu như vậy, ngày qua ngày, đêm qua đêm, không thấy một chút dấu hiệu muốn tỉnh lại nào. Nếu không phải lồng ngực nàng hơi hơi phập phồng nhịp tim đập, hắn đã nghĩ nàng không có sinh mệnh.

Hắn không biết thì ra lại là nguyên nhân này, không ngờ là chính nàng không muốn tỉnh lại. Lúc trước còn tưởng rằng thuốc mê hạ quá nặng, lại thêm bảy ngày bảy đêm ngựa không dừng vó chạy đi khiến nàng quá mức mệt nhọc, cho nên nàng mới không tỉnh lại trong thời gian hắn dự tính. Hơn nữa ngay từ đầu mời ngự y đến cũng chỉ nói sức khỏe nàng suy yếu, một đường xe mệt nhọc, chỉ cần thật tốt ngủ hai ngày sẽ tỉnh lại. Có ai nghĩ đến nàng ngủ một giấc là suốt mười ngày, hơn nữa dường như còn có thể ngủ tiếp như vậy. Ngự y thay đổi một đám lại một đám, tất cả ngự y trong hoàng cung cũng đã mời hết, nhưng ai cũng không có cách nào khiến nàng tỉnh lại.

Nếu nàng vĩnh viễn ngủ say tiếp, vậy hắn phải làm sao bây giờ? Hừ! Hắn mặc kệ nhiều như vậy, hắn nhất định phải lay tỉnh cô gái nhỏ đáng giận đến cực điểm này, hắn còn muốn cho nàng yêu mình, như vậy hắn mới có thể triệt triệt để để tổn thương Long Ngự Tà, tổn thương tâm linh và trên tinh thần mới là đau đớn nhất.

Hắn đã nói qua sẽ khiến Long Ngự Tà sống không bằng chết, hắn nhất định phải làm được! Trơ mắt nhìn nữ tử mình yêu yêu người đàn ông khác, yêu thương nhung nhớ người đàn ông khác, hắn tin tưởng không có chuyện gì so với như vậy có thể làm cho Long Ngự Tà đau đớn không chịu nổi hơn!

"Vương ngự y, trong tất cả ngự y trong cung y thuật của ông giỏi nhất, ông xác định không có bất kỳ cách nào lay tỉnh ái phi của bản thái tử sao?” Mặt Vũ Văn Huyền Băng không thay đổi nhìn Vương ngự y, sắc mặt âm trầm lạnh lùng. "Bản thái tử cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu vẫn không ai có thể lay tỉnh Thái Tử Phi, vậy các ngươi một người cũng đừng mong nhìn thấy mặt trời mọc ngày mai!”

Dứt lời, tầm mắt lạnh như băng của Vũ Văn Huyền Băng một lượt đảo qua hết mấy người trong phòng, các vị ngự y co rúm thân mình, không một ai dám ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, ngược lại càng cúi đầu thấp hơn.

Áp lực không khí bên trong trở nên trầm trọng, tất cả mọi người nín thở ngưng thần, rất sợ hô hấp nặng nề một chút, Diêm La Thái tử cuồng lệ độc ác tàn nhẫn vô tình này sẽ lập tức lấy mạng của bọn họ.

“Quả nhiên đều là một đám phế vật, chỉ biết lãng phí bổng lộc triều đình!” Vũ Văn Huyền Băng thấy sau một lúc lâu đều không có người nào nghĩ ra cách, không thể kềm được giận giữ mắng. Nhiệt độ trong phòng dường như nháy mắt giảm xuống vài độ, khiến tất cả mọi người ở đây nhịn không được đánh nhiều cái rùng mình. "Xem ra ngày thường phụ hoàng nuôi không các ngươi rồi!”

Đang muốn hạ lệnh ban chết thì Vương ngự y run run rẩy rẩy đứng lên, hít sâu một hơi, tiến lên từng bước, nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Thái tử điện hạ, vi thần có một cách có thể lay tỉnh Thái Tử Phi, chính là sử dụng thuật châm cứu kích thích thần kinh và huyệt đạo sau cổ của Thái Tử Phi, bắt buộc Thái Tử Phi tỉnh táo lại. Nhưng... “, nói tới đây, vương ngự y tạm ngừng, kinh sợ nhìn Vũ Văn Huyền Băng một cái, lại nói tiếp, “Nhưng phương pháp này cực kỳ có khả năng sẽ khiến Thái Tử Phi để lại di chứng không thể biết trước, cho nên vi thần không dám tùy tiện thử.”

“Di chứng gì? Nói!” Mày kiếm của Vũ Văn Huyền Băng nhíu chặt, thần sắc phát lạnh, thanh âm uy nghiêm lạnh lùng, lại làm cho thân hình xem như cường kiện của Vương ngự y run lẩy bẩy không thôi.

“Hồi bẩm điện hạ, chuyện này... Vi thần cũng không nói được chính xác, sau khi châm cứu, thái Tử Phi có thể sẽ mù hai mắt, có thể sẽ trở nên ngu dại, cũng có khả năng... Tứ chi tê liệt, cả đời triền miên trên giường... Hay là một ít di chứng khác.” Vương ngự y cẩn thận hồi đáp, càng về sau giọng nói càng nhỏ, đầu cũng cúi thấp hơn, không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt Vũ Văn Huyền Băng.

Sáng sớm ông đã nghĩ đến cách này, nhưng phiêu lưu quá lớn, cho nên vẫn không dám nói ra. Nhưng trước mắt nếu không lấy ra phương pháp có thể điều trị, thái tử điện hạ sẽ lập tức lấy đầu của bọn họ, vậy cũng chỉ có thể ngựa chết trở thành ngựa sống. Nói không chừng ông trời thương tình, sau khi châm, thái Tử Phi tỉnh lại không bị di chứng gì, nhưng loại khả năng này thật sự là quá nhỏ quá nhỏ. Haiz, ông cũng chỉ có thể khẩn cầu xuất hiện kỳ tích.

“Thái tử điện hạ, đây là phương pháp duy nhất có thể lay tỉnh Thái Tử Phi.”

Vũ Văn Huyền Băng nghe vậy, mặt âm trầm yên lặng một hồi lâu, lạnh giọng hỏi: “Ông khẳng định đây là phương pháp cuối cùng có thể làm?”

“Đúng vậy, thái tử điện hạ.” Vương ngự y thần sắc nghiêm nghị gật gật đầu. "Ngoại trừ cách này, chúng thần quả thật là bất lực rồi, cho dù điện hạ giết chúng thần cũng uổng công. Bất quá, có lẽ Thái Tử Phi mạng tốt, nói không chừng sẽ không để lại di chứng gì. Điện hạ cũng chỉ có thể cho vi thần thử một lần. Nếu không, chỉ sợ Thái Tử Phi sẽ vĩnh viễn ngủ say.”

“Vương ngự y, một khi đã như vậy, cứ theo ông nói làm như vậy đi.” Vũ Văn Huyền Băng thật lâu mới ra tiếng, giống như hạ quyết định trọng đại gì. Dứt lời, đứng dậy đi tới trước giường ngồi xuống, nhẹ nhàng cầm bàn tay trắng nõn của nữ tử trên giường, đưa tới bên môi thâm tình hôn hôn. Hai tròng mắt lạnh như băng nháy mắt thu lại âm hàn cùng tàn nhẫn, không tự giác trở nên dịu dàng sủng nịch, dịu dàng giống như nước mùa xuân. "Bất kể là cách gì, chỉ cần có thể lay tỉnh Thái Tử Phi là được.” Cho dù nàng thật sự trở thành ngốc nghếch hay tàn phế hắn cũng không để ý, ai bảo hắn thật sự yêu nàng!

“Nữ tử ngốc, cát nhân đều có thiên tướng, nàng nhất định không có việc gì đâu. Sau này nàng là của một mình bổn thái tử rồi, bổn điện hạ nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt, ai cũng đừng mong tổn thương nàng, càng đừng mong cướp nàng đi!”

Ánh mắt Vũ Văn Huyền Băng dịu dàng nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nữ tử đang ngủ mê man, động tác mềm nhẹ sửa sang tóc đen loạn giữa gối của nàng, lập tức lại hạ xuống trên trán của nàng một nụ hôn thâm tình, lúc này mới đứng dậy đứng ở một bên.

“Vương ngự y, bắt đầu châm đi.”

Một vài đám mây trôi ở chân trời tản ra, ánh nắng sáng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu vào bên trong gi¬an phòng, ánh vàng rực rỡ, toát ra sinh động ở trên sàn nhà bằng gỗ tốt. Trong đình viện đóa hoa kiều diễm, cỏ non xanh tươi, trên lá cây xanh mượt còn mang theo hạt sương đêm qua, không khí thật mới mẻ, phong cảnh tuyệt đẹp.

Đây là đâu? Sao xa lạ như thế?

Tống Vãn Ca chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn điêu khắc tinh mỹ trên trần giường, cùng với bài trí tinh xảo thanh lịch giá trị bất phàm khắp bốn phía, ánh mắt nghi hoặc chuyển động từng người xung quanh, cuối cùng dừng ở trên người đàn ông đang ghé vào bên mép giường ngủ say.

Á, người đàn ông này là ai? Sao hắn có thể ghé vào mép giường của mình mà ngủ?

Mình rốt cuộc làm sao vậy? Sao cảm giác giống như ngủ lâu rồi?

Lắc lắc đầu còn có chút choáng váng, Tống Vãn Ca chống đỡ muốn ngồi dậy, lại có cảm giác sau cổ bị đau nhức, chống đỡ không nối mà té ngã trên giường.

“Đau quá!” Tống Vãn Ca nhíu mày hô nhỏ một tiếng, theo bản năng dò xét ấn sau cổ đau đớn không thôi. Đang chuẩn bị đứng dậy nữa thì một giọng nói lạnh như băng, bá đạo, lại không mất nhu tình đột nhiên truyền vào trong tai.

“Nàng đã tỉnh?”

Giọng nói đột nhiên truyền tới dọa cho Tống Vãn Ca nhảy dựng lên, trong thoáng chốc nàng lấy lại bình tĩnh, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại. Lúc này mới phát hiện người đàn ông mới vừa rồi còn ghé vào mép giường ngủ say đã tỉnh lại, hai tròng mắt mở lớn ngay cả chớp mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm chính mình, trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng tràn đầy kinh hỉ và kích động, trên vầng trán đủ dịu dàng cùng sủng nịch.

“Nàng thật sự tỉnh rồi?!” Vũ Văn Huyền Băng lại hỏi một lần, trong giọng nói khó nén hưng phấn. Tối hôm qua Vương ngự y châm cho nàng xong, hắn vẫn canh giữ ở trước giường của nàng, chỉ sợ sau khi nàng tỉnh lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. "Mau nói cho ta biết, nàng có chỗ nào không thoải mái không? Tay chân cử động được không? Ánh mắt có thể thấy rõ không?” Vừa nói, vừa vươn tay quơ quơ ở trước mắt nàng.

“Ngươi nói bừa cái gì vậy, thị lực của ta rất tốt, tay chân cũng linh hoạt khỏe mạnh.” Chân mày của Tống Vãn Ca nhíu lại, vì lời của hắn mà thần sắc có chút không vui. Nàng xem ra không giống người bình thường sao? Sao hắn có thể hỏi ra vấn đề không lễ phép như vậy?

“Nàng thật sự chuyện gì cũng không có sao?” Vũ Văn Huyền Băng cao hứng không thôi đứng lên, lập tức lại kích động cầm tay Tống Vãn Ca, thẳng nhìn nàng không nháy mắt, khóe miệng gợi lên độ cong sung sướng, trên vầng trán ý cười dịu dàng. Thật tốt quá, nàng không có di chứng gì hết, thật là ông trời phù hộ. Nghĩ đến nàng đã ngủ mê hơn mười ngày, trên khuôn mặt tuấn tú lập tức che kín đau lòng và thương tiếc. "Vãn Nhi, nàng đã đói bụng phải không? Muốn ăn cái gì nói cho ta biết, ta lập tức bảo người chuẩn bị cho nàng.”

“Vãn Nhi?” Tống Vãn Ca giật mình sửng sốt một chút, có chút phản ứng không kịp. "Đây là tên ta sao?”

“Đúng vậy, sau này nàng chính là Vãn Nhi của một mình ta.” Vũ Văn Huyền Băng vừa nói vừa gật gật đầu, ‘Ca Nhi’ là Long Ngự Tà xưng hô đối với nàng, hắn không thèm gọi tên mà người đàn ông khác gọi nàng đâu. Cho nên hắn quyết định từ nay về sau gọi nàng là Vãn Nhi, Vãn Nhi của một mình hắn.

“Nhưng ta không nhớ tên này của ta gọi như vậy. “ Tống Vãn Ca nhíu chân mày suy tư trong chốc lát, đối với tên này quả thật không có chút ấn tượng nào. Ý thức được tay mình còn bị người đàn ông xa lạ trước mắt nắm thật chặt, bất giác có chút xấu hổ, thoáng dùng sức mới rút được tay về lại đưa mắt long lanh đánh giá hoàn cảnh lạ lẫm bốn phía một cái, nghi hoặc nói, “Công tử, ta muốn hỏi ngươi là ai? Nơi đây lại là đâu? Tại sao ta lại ở đây? Còn có sau cổ ta có phải bị thương hay không, tại sao lại đau như vậy?”

Một hơi hỏi ra tất cả nghi vấn trong lòng, Tống Vãn Ca nhẹ nháy mắt long lanh nhìn phía Vũ Văn Huyền Băng, chờ câu trả lời của hắn.

“Vãn Nhi, nàng không biết ta là ai?” Vũ Văn Huyền Băng có chút kinh ngạc, đây là chuyện gì? Nàng làm sao có thể không biết mình? Chẳng lẽ nàng vẫn để lại di chứng, đó chính là …mất trí nhớ?

Nghĩ như vậy, Vũ Văn Huyền Băng vội xác nhận nói: “Vậy nàng còn nhớ bản thân là ai không?”

“Ta đương nhiên biết ta là ai rồi, ta là...,...”  Tống Vãn Ca đang muốn nói ra tên của mình, trong đại não lại là trống rỗng, cái gì cũng không nhớ nổi. "Ta...,... Ta hình như không nhớ rõ ta là ai, ngươi để ta thật tốt suy nghĩ một chút.” Tống Vãn Ca nói xong, rũ mắt xuống cẩn thận suy tư. Còn chưa nhớ tới mình là ai, sau cổ lại bắt đầu đau. "Ôi, sau cổ của ta đau quá, vì sao cái gì ta cũng không nhớ nổi, ta rốt cuộc là ai?”

Thấy Tống Vãn Ca nhíu chân mày kêu đau, Vũ Văn Huyền Băng cuống quít cúi người ngồi bên giường, rồi sau đó đỡ nàng dựa vào trong lồng ngực của mình, dịu dàng nói: “Không sao, nghĩ không ra thì đừng nghĩ. Vừa rồi ta không phải đã nói với nàng ư, tên của nàng là Vãn Nhi.” Vừa nói, vừa vươn tay đến sau cổ nhẹ nhàng xoa giúp nàng.

Đối với hành động vô cùng thân thiết như vậy của hắn, Tống Vãn Ca có chút bài xích, hơi chút cách ra, lập tức nói sang chuyện khác. “Á, ngươi là ai? Nói nửa ngày, ta còn không biết ngươi tên gì?” 

“Ta gọi là Vũ Văn Huyền Băng, là thái tử Hổ Khiếu quốc này, cũng là quốc quân tương lai của Hổ Khiếu quốc. Vãn Nhi, nàng thật sự một chút ấn tượng đối với ta cũng không có? Nàng cũng thật sự không nhớ rõ tên mình sao?” Vũ Văn Huyền Băng cẩn thận hỏi, thấy Tống Vãn Ca xác định gật gật đầu, vẻ hưng phấn trên mặt không khỏi càng thêm lộ rõ.

Tốt quá, thật sự là quá tốt. Không ngờ di chứng của nàng lại là mất trí nhớ, trời xanh thật quá thương hắn rồi, lại tạo cho hắn một cơ hội tốt như vậy. Nếu nàng quả thật quên hết tất cả chuyện trước kia, như vậy muốn cho nàng yêu mình, tất nhiên là dễ dàng hơn nhiều. Hắn cũng không cần lo lắng nàng vì Liên Mặc chết đi, mà đau lòng quá độ, lại xảy ra chuyện nữa.

“Thì ra ngài là thái tử.” Tống Vãn Ca có chút kinh ngạc, không nghĩ tới thân phận của người đàn ông trước mắt lại tôn quý như thế. Trầm mặc một lát, lại nhẹ giọng hỏi, “Vậy ngài quen ta sao? Chúng ta là quan hệ gì?”

“Ha ha, Vãn Nhi ngốc, ta làm sao có thể không biết nàng!” Vũ Văn Huyền Băng khẽ cười một tiếng, bàn tay to xoa hai má Tống Vãn Ca, dịu dàng vuốt ve, sủng nịch trong mắt từng tí một hiện ra bên ngoài. "Về phần quan hệ của chúng ta, bây giờ ta sẽ nói cho nàng biết, nàng là Thái Tử Phi ta yêu nhất, cũng là hoàng hậu tương lai của Hổ Khiếu quốc này. Chuyện này nàng trăm ngàn lần phải nhớ cho kỹ, về sau cũng không thể quên mất nữa, bằng không ta sẽ đau lòng.”

“Ngài nói gì? Ta là Thái Tử Phi của ngài? Vì sao ta một chút cũng không nhớ rõ?” Đối với lời hắn nói, Tống Vãn Ca ngoại trừ kinh ngạc, nhưng khó có thể tin, còn là bài xích không hiểu, trực giác không muốn làm Thái Tử Phi của hắn.

“Bởi vì sau cổ của nàng bị thương làm cho mất trí nhớ, cho nên có rất nhiều chuyện nàng đều quên. Nàng xem, nàng không phải ngay cả ta cũng không nhớ rõ sao?” Vũ Văn Huyền Băng gằn từng tiếng làm như nói thật, vẻ mặt nghiêm túc mà trịnh trọng, thoạt nhìn một chút cũng không giống như đang nói dối.

“Thì ra sau cổ ta thật sự bị thương.” Khó trách đau như vậy. Tống Vãn Ca nhỏ giọng nói thầm một câu, bỗng kỳ quái nói, “Chưa từng nghe qua người bị thương cổ sẽ mất trí nhớ, chỉ có đầu bị thương mới có thể làm cho mất trí nhớ chứ?”

Nghe nàng nói như vậy, Vũ Văn Huyền Băng bất giác sửng sốt. Có chút che dấu cười cười, mới lại gượng ép nói: “Vãn Nhi, ta cũng ngạc nhiên tại sao nàng mất trí nhớ. Nhưng ngự y đã nói thế, ông ta nói sau khi nàng tỉnh lại rất có thể sẽ mất trí nhớ. Hiện giờ xem ra quả nhiên không giả, nàng thật sự cái gì cũng không nhớ rõ rồi, ngay cả chính mình là ai cũng quên.”

"Thật vậy sao?” Trong lòng Tống Vãn Ca ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không phải, nhưng không nói được rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề, chỉ có thể bán tín bán nghi nhìn hắn. "Ta đây làm sao bị thương?”

“Chuyện này... Vũ Văn Huyền Băng nghĩ một lát, bỗng nhiên vẻ mặt day dứt nói, “Vãn Nhi, thực xin lỗi, là ta không bảo vệ nàng tốt. Đêm qua có mấy thích khách tập kích phủ thái tử, sau đó lại bắt cóc nàng, trong lúc đánh nhau nàng bị ám khí của bọn họ đánh trúng sau cổ. Trên ám khí kia có tẩm kịch độc, tuy rằng ngự y đúng lúc giải độc cho nàng, nhưng để lại di chứng mất trí nhớ. Bất quá, Vãn Nhi yên tâm, cho dù nàng không nhớ nổi chuyện trước kia cũng không sao, nàng chỉ cần nhớ kỹ nàng là Thái Tử Phi ta sủng ái nhất là được. Về sau ta nhất định sẽ thật tốt bảo vệ nàng, sẽ không để nàng bị bất cứ tổn thương gì.”

“Ta thật sự là Thái Tử Phi của ngài? Ngài không có gạt ta?” Tống Vãn Ca nhìn chằm chằm vào Vũ Văn Huyền Băng, vẫn không quá tin tưởng lời nói của hắn. Người đàn ông xa lạ trước mắt này thật sự là tướng công của mình sao? Vì sao mình đối với hắn một chút ấn tượng cũng không có? Mình lại là ai? Giống như lời hắn, là Thái Tử Phi của Hổ Khiếu quốc này sao?

“Đương nhiên là thật, nàng là sủng phi ta yêu nhất, ta làm sao ta có thể lừa gạt nàng!” Vũ Văn Huyền Băng cười đến vẻ mặt nhu tình, nghĩ đến bé cưng đã cướp về cùng, trong mắt không khỏi hiện lên chút ánh sáng kỳ lạ. "Vãn Nhi, chúng ta ngay cả con cũng có rồi, đây chính là chứng minh tốt nhất! Không tin, ta lập tức bảo người đưa tiểu bảo bối của chúng ta bế đến cho nàng nhìn xem!”

Dứt lời, Vũ Văn Huyền Băng quay đầu, lớn tiếng phân phó nói: “Người đâu, lập tức đi bế tiểu điện hạ tới đây! Cẩn thận chút, xuất hiện bất kỳ sơ xuất gì cẩn thận đầu của các ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.