Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi

Quyển 2 - Chương 38: Thái tử sủng phi (2)





Tại phòng nghị sự của Thiên Ma Cung.
Trong đại sảnh, trước bàn gỗ tử đàn điêu khắc tinh mỹ, Long Ngự Tà và Hàn Kỳ Hiên ngồi đối diện nhau, trầm mặc không nói. Thần sắc Long Ngự Tà lạnh lùng, mặt không chút thay đổi. Mà Hàn Kỳ Hiên thì vẻ mặt cười tà, sắc mặt nhàn tản ngạo mạn, còn thanh thản nếm trà thơm.
Hai người nhìn như bất động thanh sắc, nhưng khoảnh khắc bốn mắt ngẫu nhiên gi¬ao nhau, sấm sét vang dội, tia lửa va chạm bắn ra kịch liệt.
Trong không khí tràn ngập hơi thở bất thường.
Thời gi¬an từng giây từng phút trôi qua, Long Ngự Tà và Hàn Kỳ Hiên cứ như vậy mắt băng đối mắt phượng đấu tranh kịch liệt.
Thật lâu, cho đến khi tứ đại hộ pháp ma giáo Thanh Trạch, Bạch Thi, Chu Triệt và Huyền Tân bước vào đại sảnh, Long Ngự Tà và Hàn Kỳ Hiên mới cùng nhau thu hồi ánh mắt ngầm đấu nãy giờ, đồng thời cùng nhìn về phía Thanh Trạch, vội vàng hỏi: “Thế nào, có tìm được Ca Nhi (vật nhỏ) không?”
“Giáo chủ, xin thứ cho thuộc hạ làm việc bất lực! Thuộc hạ đã lật tung hết toàn bộ Phượng thành rồi, nhưng vẫn chưa tìm được Nguyệt cô nương!” Thanh trạch cúi thấp đầu xuống, có chút ủ rũ trả lời. Bọn họ thật sự đã dốc hết toàn lực, hầu như là không ngủ không nghỉ tìm khắp tất cả mọi nơi trong Phượng thành, nhưng cũng không thu hoạch được gì.
Tìm không thấy Nguyệt cô nương, hắn nghĩ bão táp tàn khốc chỉ sợ rất nhanh sẽ tiến đến, giáo chủ khẳng định sẽ đại khai sát giới. Thật không biết là kẻ nào không sợ chết, lại to gan lớn mật dám cướp Nguyệt cô nương đi ngay ở Thiên Ma giáo bọn họ, nhất định là chán sống!
“Ba người các ngươi thì sao? Có tìm được vật nhỏ không?” Hàn Kỳ Hiên lại đem tầm mắt chuyển hướng ba người Chu Triệt, thấy một đám bọn họ đều là trầm mặc lắc lắc đầu, sắc mặt không khỏi trở nên âm hàn cuồng lệ, mắt phượng sắc bén dần dần tụ lên hàn quang lạnh lùng vô cùng, lửa mạnh như địa ngục nhanh chóng dấy lên, dùng lực một chút, chén trà trong tay bị nắm dập nát.
“Giáo chủ... “
Trong thanh âm Thanh Trạch nói ra ẩn ẩn mang theo vẻ run rẩy, liếc mắt sang ba người khác, hắn cũng nhận thấy được trong mắt bọn họ cũng đã chứa đựng vẻ sợ hãi không dễ dàng phát giác. Cũng không thể trách bọn họ sợ, thật sự đây là lần đầu tiên từ trước tới nay bọn họ thấy giáo chủ toát ra ánh mắt khủng bố làm cho người ta sợ hãi như thế.
Chém giết sắp bắt đầu! Bốn người đồng thời thầm nghĩ trong lòng.
Quả nhiên, mắt phượng của Hàn Kỳ Hiên nheo lại, quanh thân tản mát ra sát khí khiếp người hơn, trên mặt u ám, rất giống gió thổi mưa giông trước cơn bão, khóe miệng gợi lên tươi cười tàn nhẫn mà khát máu, trong mắt cuồng rực lửa giận như muốn phá hủy tất cả.
“Bốn các ngươi nghe lệnh, tức khắc vào chốn võ lâm thả ra tin tức, để tất cả võ lâm nhân sĩ toàn lực hỗ trợ tìm Ca Nhi! Nếu có kẻ không theo, giết không tha! Còn có, hôm đó phàm là môn phái tham dự tấn công giáo ta, toàn bộ diệt sạch, cho dù là chó gà cũng không được để lại!”
Lời vừa nói ra, bốn người Thanh Trạch lĩnh mệnh đồng thời lại không hẹn mà cùng rùng mình một cái. Giờ phút này giáo chủ thật sự là còn đáng sợ hơn so với Địa Ngục Diêm La, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Đúng lúc này, tứ đường chủ Ám đường Minh Phong, Minh Vũ, Minh Lôi và Minh Điện phong trần mệt mỏi tiến vào.
Long Ngự Tà nhìn thấy bốn người bọn họ, lập tức đứng dậy tràn ngập hy vọng hỏi: “Thế nào, tìm được Ca Nhi không?”
Minh Phong gi¬an nan nuốt một ngụm nước miếng, rất không muốn nhìn đến vẻ mặt thất vọng của hoàng thượng, lại không thể không chi tiết bẩm báo nói: “Hoàng thượng, chúng nô tài đã tìm khắp toàn bộ Phượng thành, thậm chí tất cả địa phương trong vòng năm mươi dặm xung quanh Phượng thành cũng đều tỉ mỉ tìm qua, nhưng vẫn không tìm được Luyến phi nương nương! Nô tài làm việc bất lực, thỉnh hoàng thượng giáng tội!”
Nói xong, bốn người đồng loạt quỳ xuống. Bọn họ thật sự rất lo lắng cho hoàng thượng, hoàng thượng vừa mới gặp lại Luyến phi nương nương, còn chưa gặp nhau một lát, Luyến phi nương nương lại bị người ta cướp đi. Bọn họ đã đem hết toàn lực tìm hơn mười ngày, vẫn như cũ tìm không thấy nửa điểm tin tức của Luyến phi nương nương.
Nói thật, bốn người bọn họ cho tới bây giờ vẫn còn chưa biết đến cùng là sao lại thế này! Ngày đó bọn họ đuổi tới Thiên Ma giáo thì ở phía sau núi Thiên Ma giáo đã phát hiện hoàng thượng, thiên Ma Giáo Chủ, thiên Ma tứ đại hộ pháp trúng thuốc mê mà bất tỉnh cùng với máu tanh và thi thể đầy đất.
Kinh hãi qua đi, mấy người bọn họ và vài Thiên Ma giáo chúng theo sau tới hiệp trợ, đưa hoàng thượng, thiên Ma Giáo Chủ cùng với tứ đại hộ pháp nâng trở về Thiên Ma Cung, rồi sau đó đợi hoàng thượng tỉnh lại.
Ai biết hoàng thượng và đám người của Thiên Ma giáo chủ hôn mê suốt bảy ngày bảy đêm mới tỉnh lại, hơn nữa vừa tỉnh lại cái gì cũng không kịp nói, thiên Ma Giáo Chủ đã trực tiếp hạ lệnh, bảo bốn người bọn họ cùng với mọi người trong Thiên Ma giáo tìm toàn bộ Phượng thành, tìm Luyến phi nương nương trở về.
Mấy người bọn họ thật đúng là nghĩ không ra, rốt cuộc là ai lớn gan như vậy, dám cướp đi Luyến phi nương nương? Là ngại mạng quá dài rồi, hay là cho rằng hoàng thượng của bọn họ rất nhân từ?
“Hoàng thượng, sắc mặt ngài thoạt nhìn không phải tốt lắm, muốn về phòng nghỉ ngơi trước hay không?” Minh Phong nhìn sắc mặt hoàng thượng không chút huyết sắc, lòng tràn đầy lo lắng nói. Hắn không biết hoàng thượng ở Thiên Ma giáo đã xảy ra chuyện gì, tóm lại sau khi hoàng thượng hôn mê tỉnh lại, sức khỏe vẫn rất suy yếu. "Hoàng thượng, hay là người trước tiên trở về phòng nghỉ ngơi một chút đi. Nô tài và ba người Minh Vũ lại đi tìm, hoàng thượng yên tâm, bất kể như thế nào chúng nô tài đều nhất định sẽ đem Luyến phi nương nương tìm trở về!”
Nghe vậy, Long Ngự Tà mặt không chút thay đổi nhìn Minh Phong một cái, rồi bỗng nhiên đi nhanh đến trước mặt Hàn Kỳ Hiên, một phen nắm cổ áo của hắn ta, tức giận quát: “Thiên Ma Giáo Chủ, ngươi không phải tự xưng là võ công đệ nhất thiên hạ sao? Làm sao ngươi ngay trên địa bàn của mình lại để cho Ca Nhi của trẫm bị người ta cướp đi rồi? Ngươi phế vật vô dụng này, mau đem Ca Nhi của trẫm trả lại cho trẫm! Trả lại cho trẫm!”
Mắt phượng của Hàn Kỳ Hiên nguy hiểm híp híp, lập tức dùng sức đẩy Long Ngự Tà ra, làm như không nghe được lời của hắn, âm thanh lạnh lùng nói: “Long Ngự Tà, ngươi có thể cút, bổn tọa không nuôi người ăn chùa! Còn có, nơi này cũng không phải là hoàng cung Long Đằng của ngươi, mong ngươi lúc nói chuyện chú ý giọng điệu cùng thái độ của mình một chút!”
“Trả Ca Nhi lại cho trẫm!!” Long Ngự Tà không để ý tới lời Hàn Kỳ Hiên nói, mắt băng sâu thẳm lạnh run chặt chẽ trừng mắt nhìn Hàn Kỳ Hiên, ánh mắt hung ác nham hiểm khủng bố giống như muốn ăn thịt người.
Đáy lòng hắn thật ra là đang có vẻ hoài nghi, hắn hoài nghi Ca Nhi có lẽ cũng không phải bị người ta cướp đi, mà là bị Hàn Kỳ Hiên giấu đi. Từ việc người này để ý Ca Nhi cũng có thể thấy được Thiên Ma Giáo Chủ này đích thị là yêu Ca Nhi sâu đậm giống hắn. Cho nên nói không chừng là hắn ta muốn độc chiếm Ca Nhi, cho nên mới cố ý bố trí âm mưu này, cố ý lừa gạt mình nói Ca Nhi bị người ta cướp đi.
“Long Ngự Tà, ngươi hoài nghi là bổn tọa đem vật nhỏ giấu đi?” Hàn Kỳ Hiên nghe ra nghi ngờ trong giọng nói của Long Ngự Tà, không khỏi tức giận đến sắc mặt xanh mét. "Bổn tọa bỉ ổi như vậy sao? Bổn tọa cho dù muốn một mình giữ lấy vật nhỏ, cũng tuyệt đối sẽ không dùng loại thủ đoạn không quang minh này! Ngươi quả thực là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!”
Nghe hắn nói như vậy, Long Ngự Tà trầm ngâm một lát, ánh mắt sắc bén như trước thẳng tắp trừng mắt nhìn Hàn Kỳ Hiên, cuối cùng chất vấn: “Ngươi thật sự không có?”
“Tin hay không tùy ngươi!” Hàn Kỳ Hiên cười lạnh một tiếng, còn nói thêm, “Long Ngự Tà, ngươi vẫn nên nhanh chóng quay về hoàng cung của ngươi đi, bổn tọa cũng không có thời gi¬an rỗi tiếp tục chiêu đãi ngươi!”
“Không cần ngươi vô nghĩa, trẫm tự biết đi!” Hàn quang trên mặt Long Ngự Tà chậm rãi tích tụ muốn phát tác nhưng lại nhịn xuống.
“Vậy tốt lắm!” Hàn Kỳ Hiên liếc xéo Long Ngự Tà một cái, lại ngoài cười nhưng trong không cười phun ra vài lời, “Đi thong thả, không tiễn!”
“Hừ! Minh Phong, chúng ta hồi cung!” Long Ngự Tà hừ lạnh một tiếng, xoay người muốn đi, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì lập tức quay đầu lại, cười lạnh nói, “Thiên Ma Giáo Chủ, trẫm thiếu chút nữa đã quên cảnh cáo ngươi, Ca Nhi là hoàng hậu trẫm ngự phong, ngươi hẳn nên tôn xưng nàng là hoàng hậu nương nương, chứ không phải là vật nhỏ. Về sau hy vọng ngươi có thể chú ý xưng hô của mình một chút, hiểu chưa?”
“Bổn tọa muốn gọi nàng là vật nhỏ, ngươi có thể làm gì? Vật nhỏ cũng không có ý kiến, ngươi dựa vào cái gì trông nom bổn tọa?” Hàn Kỳ Hiên nhíu mày kiếm, hoàn toàn không đem lời nói của Long Ngự Tà đặt ở trong tai.
“Ngươi!” Long Ngự Tà tức giận, suýt nữa vung qua một đấm. Nhưng nghĩ đến người đàn ông trước mắt có hai lần ra ân cứu mạng với mình, vẫn còn cực lực đè xuống thịnh nộ đầy bụng. Tuy là thế, giọng điệu kế tiếp cũng là lạnh như băng không thể lạnh hơn nữa. "Thiên Ma Giáo Chủ, ngươi đừng quá kiêu ngạo! Nếu không phải niệm tình ngươi từng cứu tính mạng trẫm, trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi đâu!”
“Thật không? Vậy bổn tọa có nên cảm tạ hoàng thượng tri ân đồ báo hay không?” Hàn Kỳ Hiên cười lạnh một tiếng, trong giọng nói có dày đặc châm chọc cùng khinh thường. "Long Ngự Tà, bổn tọa nói cho ngươi biết, ngươi ở trong mắt người khác là cửu ngũ chí tôn, là vua của một nước cao cao tại thượng. Nhưng ở trong mắt bổn toạ, ngươi bất quá chỉ là một người đàn ông âm tàn bá đạo lại không phân rõ phải trái, hơn nữa đang ở trong phúc lại không biết phúc mà thôi.”
“Lớn mật, dám chửi bới hoàng thượng như thế!” Thấy Hàn Kỳ Hiên vô lễ như thế đối với chủ tử của mình như thế, Minh Phong và Minh Vũ cũng nhịn không được nữa, không khỏi lớn tiếng quát, lập tức rút ra nhuyễn kiếm bên hông, nhưng lại bị Long Ngự Tà vẫy tay dừng lại.
“Lui ra!” Mắt lạnh của Long Ngự Tà đảo qua Minh Phong và Minh Vũ, lại nhìn về phía Hàn Kỳ Hiên, lạnh giọng hỏi, “Thiên Ma Giáo Chủ, ngươi và Ca Nhi của trẫm rốt cuộc có quan hệ gì? Sao các người lại quen biết?”
Hừ, Ca Nhi là nữ tử của một mình hắn, mấy gã đàn ông khác đều không có tư cách quan tâm nàng, Ca Nhi có một mình hắn che chở cùng yêu thương là đủ rồi!
Hàn Kỳ Hiên nhún vai, lập tức không chút để ý ngồi xuống, miễn cưỡng ngẩng đầu liếc Long Ngự Tà một cái, môi mỏng khẽ mở, không ấm không nóng phun ra bốn chữ: “Không thể trả lời!”
“Làm càn!”
Long Ngự Tà gầm lên một tiếng, đang muốn bão nổi, Minh Vũ đột nhiên lấy ra một tờ giấy nhỏ, tiến lên từng bước đưa cho Long Ngự Tà, nói, “Hoàng thượng, đây là thư nửa canh giờ trước nô tài thu được, Tần ngự y dùng bồ câu đưa thư, xin hoàng thượng xem qua.” Vừa rồi bởi vì bẩm báo chuyện Luyến phi nương nương, hắn nhất thời đem chuyện này quên đi, giờ mới nhớ tới.
Phi Vũ truyền tin có chuyện gì sao? Long Ngự Tà nghi ngờ trong lòng, nhíu nhíu mày, lập tức nhận tờ giấy nhỏ, đợi thấy rõ nội dung viết trên mặt thì trong lúc nhất thời nỗi lòng trở nên phức tạp khó hiểu, thật sự không biết là nên vui, nên lo, hay là nên tức. Tướng phụ lại hồi cung...
Đích thị là Phi Vũ dùng bồ câu đưa tin cho tướng phụ biết tin tức Ca Nhi còn sống... Không muốn vì tướng phụ và Ca Nhi mà nổi lên xung đột đến nỗi lại gây thành sai lầm lớn không thể tha thứ...
Một lát, Long Ngự Tà che dấu suy nghĩ, quả quyết hạ mệnh lệnh: “Minh Lôi, Minh Điện, hai người các ngươi cùng với năm mươi ám vệ đi theo ở lại Thiên Ma Cung, tiếp tục hiệp trợ Thiên Ma Giáo Chủ tìm kiếm Ca Nhi, có tin tức gì, lập tức quay về truyền báo, không được chậm trễ!”
“Minh Phong, Minh Vũ, chúng ta tức khắc hồi cung!”
“Dạ!” Bốn người đồng thời lĩnh mệnh, lập tức đứng dậy.
Hàn Kỳ Hiên lạnh lùng nhìn Long Ngự Tà, cũng không nói gì, cũng cười trào phúng an bài dụng tâm kín đáo của Long Ngự Tà, nhưng khóe miệng như cũ không tự giác gợi lên một chút cười trào phúng thật sâu.
A, Long Ngự Tà vẫn chưa tin mình không có đem vật nhỏ giấu đi, hay là sợ hắn tìm được vật nhỏ trước, mà không báo cho hắn ta biết? Thật sự là lòng dạ tiểu nhân!
Long Ngự Tà liếc xéo nụ cười trào phúng trên mặt Hàn Kỳ Hiên, mới mặc kệ trong lòng hắn ta nghĩ như thế nào. "Thiên Ma Giáo Chủ, xin ngươi nhớ kỹ một chút, Ca Nhi vĩnh viễn đều là của một mình trẫm, ngươi vĩnh viễn cũng đừng mong có được nàng, cho dù là một chút ít!” Cuồng tứ bá đạo dứt lời, cuối cùng là sắc mặt lo lắng nhìn Hàn Kỳ Hiên một cái, xoay người phẩy tay áo bỏ đi.
Tiểu nhân thì thế nào? Vì Ca Nhi, hắn không ngại làm tiểu nhân. Cho dù là làm ác nhân, hắn cũng không tiếc.
Thiên Ma Giáo Chủ, tốt nhất đừng để trẫm phát hiện ngươi đang thiết lập ván cục lừa gạt trẫm! Bằng không, trẫm chắc chắn máu rửa Thiên Ma giáo của ngươi!
Phủ thái tử Hổ Khiếu quốc.
Trong hậu hoa viên đầy màu sắc lấp lánh, hai nữ tử trang điểm hết sức hoa lệ xinh đẹp đang phẫn hận bất mãn.
“Dung phi tỷ tỷ, nghe nói điện hạ mang về một nữ tử không rõ lai lịch, chẳng những cho nàng ta vào Tình Ca trai, hơn nữa còn mọi cách che chở đối với nàng ta, sủng vô cùng. Càng đáng giận hơn là người đàn bà kia lại lập tức biến thành Thái Tử Phi, còn vô duyên vô cớ lòi ra một đứa con trai.”
"Chuyện này ta đã biết.” Dung phi nhìn Liễu phi vẻ mặt tức giận một cái, thản nhiên nói. Chuyện lớn như vậy nàng làm sao có thể không biết?
Nghe nói cô gái kia liên tục hôn mê hơn mười ngày mới tỉnh lại, điện hạ vì nàng ta thiếu chút nữa đại khai sát giới với ngự y trong cung. Không chỉ như thế, điện hạ còn hạ lệnh tất cả người hầu trong phủ thái tử đều gọi nàng ta là Thái Tử Phi, xưng con trai của nàng ta là tiểu điện hạ. Trừ việc đó ra không cho nhiều lời với nàng ta, cũng không bàn tán về bất cứ chuyện gì của nàng ta, nếu không giết không tha.
Nhưng, diện mạo cô gái kia rốt cuộc trông như thế nào, toàn bộ trong phủ thái tử ngoại trừ điện hạ cùng với ngự y xem bệnh cho nàng ta ra, ai cũng chưa từng gặp qua. Điện hạ bảo vệ cô gái kia có thể nói là rất cẩn thận, không có điện hạ cho phép, bất kỳ kẻ nào cũng không được đến gần được nàng ta.
“Nếu đã biết, sao tỷ còn có thể bình tĩnh như thế?” Liễu phi có chút bất mãn hỏi, nàng không tin Dung phi sẽ không ghen ghét. Đến phủ thái tử cũng đã nhiều năm rồi, nàng và Dung phi mặt ngoài xưng hô tỷ muội, ở chung hòa thuận, nhưng trong lòng lại hao tổn tâm cơ ngầm đấu lẫn nhau vì vị trí Thái Tử Phi này. Vốn nghĩ đến Dung phi hoặc là mình mới là người có thể trở thành Thái Tử Phi nhất, nhưng bây giờ lại bị một nữ tử không biết từ nơi nào tới chiếm mất, lại vì điện hạ sinh một đứa con trai, ngẫm lại thật khiến nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Vậy theo muội muội, ta nên biểu hiện như thế nào?” Dung phi mặt không thay đổi nhìn nàng ta, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt. Nhưng chỉ có chính nàng biết, khi nàng nghe tin tức này thì trong lòng của nàng oán hận cùng ghen tị đến cỡ nào. Phải biết rằng, Tình Ca trai này là cấm địa của cả phủ thái tử, không có điện hạ cho phép, người nào dám tự tiện xông vào thì chỉ có một kết cục, đó là chết.
Sau khi toà cung điện vốn dĩ chuẩn bị cho Thái Tử Phi đổi tên là ‘Tình ca trai’, cho dù là thị thiếp điện hạ sủng ái nhất, thí dụ như mình và Liễu phi, cũng không dám tự tiện bước vào nửa bước, càng đừng nói là có thể hy vọng xa vời được vào ở bên trong. Bây giờ, điện hạ lại tùy tiện cho một nữ tử nàng nghe cũng chưa từng nghe nói qua vào ở, lại phong nàng ta làm chính phi, điều này làm cho mình sao có thể cam tâm, sao có thể không ghen ghét?
Hừ, vị trí Thái Tử Phi chỉ có nàng mới có thể ngồi, ai dám tranh với nàng, nàng sẽ cho đẹp mặt!
“Lời này của Dung phi tỷ tỷ hỏi có chút dư thừa rồi, trong lòng tỷ có ý gì, muội muội làm sao có thể không biết?” Liễu phi rất có thâm ý liếc nàng ta một cái, đột nhiên như hiểu ra. "Kỳ thật, ý nghĩ trong lòng muội muội và tỷ tỷ là giống nhau.”
“Thật sao, vậy muội muội cho là ta kế tiếp nên làm cái gì?” Dung phi che dấu vội ho khan hai tiếng, lập tức bất động thanh sắc hỏi.
“Còn có thể làm sao, đương nhiên là cùng đến Tình Ca trai ra oai phủ đầu với người đàn bà kia! Nếu không, sau này nàng ta vẫn ỷ vào thân phận Thái Tử Phi mỗi ngày cưỡi ở trên đầu chúng ta?” Liễu phi hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt phẫn hận nói. "Bản thân muội muốn nhìn xem, người đàn bà kia rốt cuộc là ba đầu sáu tay, hay là hồ ly tinh chuyển thế, lại có thể làm cho điện hạ sủng ái nàng ta như thế!”
“Muội muội, tình Ca trai này cũng không phải là ta và muội có thể tùy tiện đi vào. Nếu để điện hạ biết, cho dù bây giờ ngài ấy đối với chúng ta có chút sủng ái, nhưng nếu xúc phạm đến ngài, chỉ sợ so với trước sẽ không tốt hơn chỗ nào.” Dung phi sâu kín thở dài một hơi, giọng điệu cũng có chút bi thương. "Nói vậy trong lòng muội muội cũng đã rõ, hai chúng ta bất quá là một quân cờ trong tay điện hạ, hay là công cụ ấm giường của ngài thôi, ngài đối với chúng ta chỉ có lợi dụng.” Điện hạ sủng ái các nàng, hoàn toàn là bởi vì thế lực của gia tộc sau lưng các nàng.
“Dung phi tỷ tỷ nói điều này, trong lòng muội muội tất nhiên hiểu rõ.” Ánh mắt Liễu phi ảm đạm, rồi sau đó không cho là đúng nói, “Dù vậy, thì tính sao? Muội cũng không hy vọng xa vời điện hạ có thể yêu muội, chỉ cần muội có thể yêu điện hạ, có thể vĩnh viễn đứng ở bên người điện hạ, vậy là đủ rồi. Hơn nữa, cha tỷ chính là Trấn Bắc đại tướng quân đương triều, cha muội chính là Thượng Thư hai bộ binh hình, lúc trước vì điện hạ tranh giành chức thái tử đã ra không ít sức lực. Ngày sau nếu điện hạ muốn ngồi yên ngôi vị hoàng đế, còn cần cha tỷ và cha muội toàn lực duy trì. Cho nên, cho dù muội và tỷ có phạm đến cấm kỵ của điện hạ, điện hạ cũng sẽ không thật sự làm gì chúng ta đâu.”
“Thật không, lời nói này của Liễu phi tỷ tỷ nếu để điện hạ nghe được, chỉ e là đến đồ ăn ngon cũng không còn.”
Một giọng nói yêu mị tận xương bỗng dưng truyền vào trong tai Dung phi và Liễu phi, hai người theo tiếng nói nhìn lại, lại là Mị Cơ ngày thường khiến cho các nàng chán ghét.
“Ngươi tới làm gì?” Liễu phi khinh thường liếc nàng ta một cái, khẩu khí tương đối không tốt. Nàng ta bất quá là một vũ cơ thân phận ti tiện, ỷ vào điện hạ sủng ái nàng ta lại ra dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, ngay cả mình là trắc phi của thái tử cũng không được nàng ta để vào mắt. Hừ, sớm muộn gì có một ngày phải thu thập nữ tử yêu mị như hồ ly tinh này!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.