Trên con đường bằng phẳng rộng lớn, một đội ngũ thật dài đang cấp tốc vội vàng đi. Xa xa nhìn lại, chỉ thấy đội ngũ này khổng lồ mà xa hoa, số người đi theo ước chừng đông ngàn người, của hồi môn trân bảo lại nhiều vô số kế. Đội ngũ đông đến mức, không ít người nghỉ chân nhìn theo, trong mắt đều là cực kỳ hâm mộ cùng sợ hãi.
Đôi ngũ xa hoa đồ sộ này đúng là đội ngũ hoà thần của Vân La công chúa Khương Di quốc, nguyên nhân mấy ngày hôm trước mưa to liên miên không dứt mà hành trình chậm trễ sáu bảy ngày, cho nên lúc này tốc độ chỉ có thể nhanh hơn người đi đường.
Trời dần dần buông xuống, đội ngũ vẫn cấp tốc đi trước. Chốc lát, một giọng nói kiều mị từ trong một chiếc xe ngựa hoa lệ rộng rãi trong đội ngũ truyền ra.
"Rốt cuộc còn cần bao lâu nữa mới có thể tới hoàng thành hả? Bổn cung sắp chết rồi đây nè.” Thanh âm mềm mại, nhu hoà, nghe ra yếu mềm câu hồn, trong giọng nói lại tràn ngập thanh cao cùng ngạo mạn, giống như mình chính là nữ vương cao cao tại thượng, không ai bì được.
Nghe được câu hỏi, Minh Phong và Minh Vũ lập tức đi đến bên xe ngựa. Minh Phong ngẩng đầu nhìn sắc trời, không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời: "Công chúa xin kiên trì trong chốc lát, khoảng một giờ nữa, chúng ta có thể tới Phượng thành rồi. Đêm nay chúng ta sẽ ở dịch quán trong Phượng thành nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai chạy đi tiếp, với tốc độ nhanh, tin rằng ba ngày sau chúng ta sẽ có thể tới hoàng thành.”
"Đúng vậy, công chúa kiên trì một hai canh giờ nữa, đợi đến Phượng thành có thể trú ngụ ở dịch quán nghỉ ngơi một đêm rồi.” Minh vũ nhìn Minh Phong một cái, cau mày phụ họa nói.
"Hừ!" Vân La công chúa trong xe ngựa cao ngạo hừ một tiếng, không thèm nhắc lại (#Ami: Cái con quỷ này từ đầu là ta đã ghét cay ghét đắng vậy mà phải đấu tranh với nó mấy chục trang >.<).
Minh Phong và Minh Vũ nhìn nhau một cái, đồng thời lắc đầu. Nói thật, hai người bọn họ đối với người chưa từng gặp mặt Vân La công chúa này không có một chút cảm tình. Hai người bọn họ vốn là phụng mệnh của hoàng thượng và Phong thừa tướng mà đến bảo vệ phượng giá của Vân La công chúa, nhưng trên đường đi, thái độ ngạo mạn vô lễ của công chúa này thật sự là khiến cho bọn họ không dám khen tặng. Dọc theo đường đi, nàng ta không phải kêu khổ thì là kêu mệt, chưa đi được hai canh giờ đã ầm ĩ la hét muốn dừng xe nghỉ ngơi. Hơn nữa ăn cơm dừng chân soi mói vô cùng, tính tình cũng kém muốn chết, hơi chút không như ý, là ấn lên cái giá công chúa lớn tiếng khiển trách mắng người hầu đi theo. Bọn họ đời này còn chưa từng thấy nữ tử nào ngang ngược cao ngạo, mà không xem nô tài là người như thế.
Từ khi tiến vào trong Long Đằng quốc, sát thủ áo đen đến đây ám sát công chúa cứ tới một đám lại một đám, nếu không phải phụng mệnh trong người, phụ nữ như vậy dù chết một trăm lần bọn họ cũng quyết định sẽ không trông nom. Chỉ là, lá gan công chúa này cũng tính là lớn, mỗi lần gặp phải ám sát đều an tĩnh trốn trong xe ngựa, cũng không có sợ hãi đến kêu to như trong tưởng tượng của bọn họ.
"Thật hy vọng tới hoàng thành sớm một chút, chúng ta đây có thể sớm giải thoát một chút.” Khóe miệng Minh Vũ nở ra một nụ cười trào phúng, lập tức tăng tốc độ của ngựa lên.
"Vẫn là cẩn thận hơn đi, đem công chúa an toàn hộ tống đến hoàng thành rồi nói sau.” Vẻ mặt Minh Phong có chút ngưng trọng, vừa giục ngựa đi nhanh, vừa đề cao cảnh giác chú ý tất cả chuyển động chung quanh. Gió lạnh từ bên tai gào thét mà qua, hắn dường như có thể nghe thấy trong không khí có một số hơi thở không tầm thường.
Trời càng ngày càng tối rồi, cũng may trong trời đêm còn có đầy sao, không bao lâu, một vầng trăng sáng cũng nhô lên cao cao. Cùng với ánh trăng sáng tỏ sáng ngời, đội ngũ đi nhanh ước chừng nửa canh giờ sau, tới một chỗ trong rừng ở phía Tây Phượng thành.
Trong chốc lát, cây cối bốn phía đột nhiên nổi lên một trận khí xơ xác tiêu điều. Hai con ngựa đi ở mặt trước đội ngũ cực lực hí kêu một tiếng, rồi đột nhiên ngừng lại, hai gã thị vệ hộ giá hàng đầu ngồi ở trên ngựa vì quán tính nguy hiểm này lập tức leo xuống. Sự cố đột nhiên này, biểu thị nguy hiểm phủ xuống lần nữa, trong đội ngũ rất nhanh gây nên xôn xao không nhỏ.
"Bảo vệ công chúa!"
Minh Phong hét lớn một tiếng, lập tức có không ít thị vệ vây quanh xe ngựa của Vân La công chúa.
"Là ai?" Minh Vũ rút nhuyễn kiếm ra, vẻ mặt nghiêm túc cùng cảnh giới, ánh mắt như đuốc đánh giá chung quanh. "Muốn chết nhanh chóng bước ra! Đừng lãng phí thời gian của chúng ta!"
"A, khẩu khí còn không nhỏ, vậy tại hạ thật muốn xem hôm nay rốt cuộc là ai đến trước diêm vương điện báo cáo rồi.’’
Theo một tiếng khinh thường cười lạnh, Hàn Kỳ Hiên mặc áo xanh trống rỗng rơi xuống, trên mặt đeo nửa chiếc mặt nạ ngọc lưu ly tự chế như trước, trong hai tròng mắt phát sáng hiện ra ánh sáng lạnh, ánh mắt sắc bén như chim ưng khóa chặt Minh Vũ lại.
"Bớt sàm ngôn đi, muốn giết công chúa, trừ phi ngươi đánh ngã chúng ta trước!" Minh Vũ hung dữ quát một tiếng, phi thân xuống ngựa.
"Thanh Trạch, Chu Triệt, Bạch Thanh, Huyền Tân, các ngươi giết hết những người xung quanh xe ngựa của nữ tử kia, hai người này để lại cho ta đến đối phó.” Hàn Kỳ Hiên ra lệnh một tiếng, phía sau lập tức xuất hiện bốn gã đàn ông mặc áo đen che mặt. Sát khí cùng với khí lạnh cả người, vừa nhìn đã biết mấy người kia không phải bèo trong ao.
Minh Phong và Minh Vũ thấy thế, tâm trạng cả kinh, biết lần này chỉ sợ là gặp đối thủ mạnh. Nhưng dù có chết, bọn họ cũng phải đem Vân La công chúa an toàn hộ tống đến hoàng thành. Nếu không, làm sao ăn nói với Hoàng thượng và Phong Thừa tướng?
"Ám vệ Long đường đều xông ra, ngăn cản đám người bọn họ cho ta!" Minh Phong lạnh giọng hạ lệnh, rất nhanh từ những chỗ khác nhau bay ra hơn ba mươi ám vệ đều mặc áo đen. Dưới ánh mắt ra hiệu của Minh Phong, trong nháy mắt đã vây kín bốn người Thanh Trạch. Còn có tám người, nhanh chóng vây quanh bên người Hàn Kỳ Hiên.
"Hừ, chỉ bằng các ngươi cũng vọng tưởng ngăn được ta?" Hàn Kỳ Hiên tà mị híp mắt, giọng điệu lạnh lùng, ánh mắt lành lạnh khiến cho hắn giờ phút này xem ra giống như là sứ giả câu hồn đến từ địa ngục, khiến cho trong lòng tám gã ám vệ vây quanh hắn dâng lên một cảm giác âm thầm sợ hãi.
"Lên!" Trong đó một người hét lớn một tiếng, lập tức vươn kiếm chém ra, ánh trắng chớp động, đâm về phía Hàn Kỳ Hiên. Mấy người khác thấy thế, cũng đều vung kiếm, cùng nhau xông lên. Hơn ba mươi ám vệ bên kia và đám người Thanh Trạch, cũng nhanh chóng kịch liệt đánh nhau.
Trong mắt của Hàn Kỳ Hiên chợt loé ánh sáng lạnh, ánh mắt âm lãnh mà tàn nhẫn, lập tức điểm nhẹ mũi chân, bóng người bay lên không, nhảy lên hai trượng cao.
Sát khí, sát khí như sương lạnh từ trên người Hàn Kỳ Hiên ùn ùn kéo đến, bao phủ cả không gian. Trên trời giống như đột nhiên biến sắc, sát ý um tùm, kẻ khác rơi xuống đất. Lúc hắn chậm rãi rớt xuống, mỗi khi gần mặt đất một phần, tám gã ám vệ vây bắt hắn lại cảm thấy mình dường như đến gần với tử vong một phần, một cảm giác khiếp ý chưa từng có đang cắn nuốt trái tim bọn họ.
Nhìn Hàn Kỳ Hiên từng bước một ép sát, tám gã ám vệ lại đều không tự chủ được lui từng bước ra sau, bọn họ đã hoàn toàn bị sát khí trên người Hàn Kỳ Hiên chấn kinh.
Dần dần, chỉ thấy Hàn Kỳ Hiên rút ra nhuyễn kiếm quấn trên lưng, nhẹ nhàng như nước, hàn quang nhấp nháy, chói mắt chói mắt, lãnh khí bức người. Một hồi lâu, mọi người rốt cục thấy rõ nhuyễn kiếm thần bí mà trí mạng của hắn, kiếm dài trắng bạc linh hoạt, phát sáng như tuyết, đuôi kiếm chỉ gắn một viên ngọc vàng, chế tạo khéo léo vô cùng. Đó là bảo kiếm Nhất Tuyết Kiếm tuỳ thân của thiên hạ đệ nhất sát thủ Tuyệt Mệnh trong truyền thuyết, xếp hàng thứ nhất trong bảng xếp hạng binh khí. Kiếm này nổi tiếng thiên hạ, nhưng không người nào nhìn thấy, bởi vì tuyết kiếm vừa ra, thấy máu cắt cổ, hễ là người gặp qua thanh kiếm này của hắn, tất cả đều mất mạng ở trên đời này.
"Thì ra các hạ là thiên hạ đệ nhất sát thủ Tuyệt Mệnh, Tuyết Kiếm quả nhiên không giống bình thường!" Minh Phong vừa sợ vừa nghi cảm thán một tiếng, lập tức lại không dám có chút qua loa, mặc dù hắn không phải người trong giang hồ, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không biết chuyện trong chốn giang hồ. Võ công của đệ nhất sát thủ rốt cuộc cao bao nhiêu, thiên hạ không có người hiểu rõ. Nhưng nhắc tới danh hào Tuyệt Mệnh của hắn ta, bao nhiêu người đều nghe tiếng sợ vỡ mật. Hắn ta giết người thật dứt khoát, âm tàn, quả quyết, một kiếm cắt cổ, khiến cho người ta còn chưa phản ứng kịp đã ở trong khoảnh khắc xuống địa ngục.
"Nhưng không giống bình thường, bởi vì nó sẽ đem toàn bộ bọn ngươi đưa xuống địa ngục!" Hàn Kỳ Hiên lạnh giọng dứt lời, khuôn mặt lành lạnh như sứ giả địa ngục đột nhiên lộ ra một nụ cười tươi tà mị, trong tươi cười âm tàn lộ ra mấy phần tàn nhẫn, trong tàn nhẫn lại mang theo vài phần điên cuồng khát máu, giống như muốn chế tạo một bữa thịnh yến giết chóc long trọng, khiến cho chính mình thể nghiệm hưng phấn cùng khoái cảm máu tươi mang đến, quên mất một ít bi thống và tuyệt vọng.
Quả nhiên, chỉ thấy nhuyễn kiếm Hàn Kỳ Hiên cầm trong tay run rẩy đến thẳng tắp, nhuyễn kiếm êm ái dưới kình lực mạnh mẽ của hắn thêm vào, lại trở nên mạnh và cứng rắn như kiếm dài bình thường.
"Chuẩn bị chịu chết đi!"
Lời còn chưa dứt, Hàn Kỳ Hiên mạnh mẽ đem nội lực chuyển vào bên trong, hào quang lạnh lẽo lóe ra trong lúc đó, vô số lóe sáng bay vọt, kiếm khí xen lẫn, dày như mưa ngân hà. Tiếp theo mũi kiếm run lên, sát khí sắc bén lộ hết, ánh kiếm chợt đại thịnh, ánh mưa tản ra như hải triều quay nhanh. Xoáy nước cuồn cuộn, giống như mặt trời phương đông mới mọc từ trong mây cuồn cuộn hiện ra, chợt nhảy lên bầu trời, ánh vàng rực rỡ chiếu khắp mặt đất. Ánh kiếm mênh mông mạnh mẽ giống như ánh phật khôn cùng, tràn ngập giữa trời, mỗi một luồng hào quang, mỗi một tấc không gian đều tràn ngập khí lạnh âm trầm, chỉ cần vừa tới gần, đã như cả người trần trụi dưới hàng vạn hàng nghìn đao phong, lạnh đến khiến ruột gan người ta vỡ nát.
Sát khí và kiếm khí sắc bén khiến người ta sợ hãi làm cho nội tâm tám gã ám vệ sợ hãi không thôi, nhưng được hoàng gia nhiều năm huấn luyện không cho phép bọn họ lùi bước, chỉ có thể hợp lại đem hết toàn lực liều chết đấu, tự biết giờ phút này không phải người khác chết, đó chính là mình vong.
"Trong vòng mười chiêu, cho các ngươi vĩnh viễn ở lại quỷ môn quan!" Sắc mặt Hàn Kỳ Hiên âm hàn, trong mắt lóe ánh sáng lãnh liệt ngoan tuyệt.
Lập tức bóng người bay lên không, nghiêng qua, kiếm trong tay hắn chợt bắn ra một luồng ánh sáng mãnh liệt mạnh mẽ khoẻ mạnh, giống như xuyên qua cầu vồng nhiều màu trên chín tầng trời, uy thế từ trên cao phá ra giống như thần linh không thể đỡ. Ánh kiếm hiện lên, chặt như tia chớp, sấm vang chớp giật, khí thế như cầu vồng, ánh mưa đầy trời lại như thẻ bạc bay tán bốn phía, múa ra ánh kiếm chợt hóa thành hằng hà ngôi sao rực rỡ. Kiếm giới sáng rực như ánh nắng chiếu rọi xuống, ánh sáng lung linh tràn đầy màu sắc, biến ra tầng tầng lớp lớp ngũ sắc mưa kiếm. Kiếm khí sắc bén khiếp người, giống như tia chớp thanh lệ trong bão táp về đêm, lại giống như tuyết mỏng tung bay đầy cánh đồng tuyết. Tức khắc mặt đất bay đầy sương, khí lạnh gắn kết, lạnh như huyền băng, chỉ cảm thấy bóng dáng màu đen lơ lửng trong vô số quầng sáng của bóng kiếm, biến hoá kỳ lạ khó lường, tinh diệu vô song.
Sau mười chiêu, sát khí bao phủ trên người Hàn Kỳ Hiên dần dần tiêu tán vô tung, chỉ thấy hắn một mình nhẹ nhàng mà xoay tròn, bồng bềnh hạ xuống trên mặt đất, trên mặt như trước sinh ra tươi cười tàn nhẫn lạnh lùng khát máu.
Lại nhìn tám gã ám vệ vây đánh Hàn Kỳ Hiên, còn chưa kịp hô đau đớn thét chói tai, đã nhất nhất ngã xuống đất mà chết, hai mắt trợn tròn, chết không nhắm mắt, làm như không thể tin được mình cứ như vậy chết đi.
"Không ngờ ngươi vừa ra tay đã giết tám gã ám vệ!" Tâm trạng Minh Vũ hoảng hốt, lạnh giọng dứt lời, quay đầu nhìn Minh Phong một cái. Thanh âm trầm thấp thoáng run rẩy, thậm chí là mang theo chút sợ hãi. Hoàng thượng và Phong Thừa tướng lần này chọn lựa ra những ám vệ bảo vệ Vân La công chúa đều là nhất đẳng cao thủ, ở trong chốn giang hồ cũng có thể một mình đảm đương một phía, nhưng không nghĩ tới Tuyệt Mệnh lại ở trong khoảnh khắc lập tức khiến cho tám người bọn họ đồng thời mất mạng, võ công của hắn ta rốt cuộc là cao thâm tới mức nào?
"Thức thời thì cút một bên, mạng hai người các ngươi ta còn chưa muốn!" Hàn Kỳ Hiên hí mắt nghiêng liếc Minh Phong và Minh Vũ vẻ mặt kinh hãi, hắn cũng không muốn giết hai người bọn họ. Không vì cái gì khác, chỉ vì bọn họ từng không màng sinh tử đi theo Long Ngự Tà đến trước Linh U cốc thay vật nhỏ hắn yêu mến tìm kiếm cây thuốc. Cho nên, hôm nay hắn sẽ bỏ qua một mạng cho hai người.
"Không có khả năng, ngươi muốn giết Vân La công chúa, nhất định phải giết chúng ta trước!" Minh Phong và Minh Vũ mặc dù kinh ngạc trước lòng tốt của thiên hạ đệ nhất sát thủ lạnh lùng tàn nhẫn này, nhưng cũng không có ý định cảm kích. A, Nhiệm vụ Hoàng thượng giao cho bọn họ, trừ phi chết, nếu không nhất định phải hoàn thành.
Minh Phong và Minh Vũ nhìn nhau một cái, trao đổi một ánh mắt, một trước một sau, đồng thời vung kiếm mà lên, ánh kiếm bay ra, khí thế như cầu vồng. Hai người đều là cao thủ trong cao thủ, một tay kiếm pháp tương tự cũng là dày công tôi luyện, đạt tới đỉnh cao. Mũi kiếm dưới vũ động của bọn họ bùng lên vô số đóa kiếm hoa, giống như bạc xà vạn đạo, ngân xà hàn quang lưu chuyển cùng phật quang giống như đánh sâu vào, kích ra vô số ánh sáng rực rỡ văng ra khắp nơi, giống như hồng thuỷ từ núi và biển dâng mà đến cuốn ra tứ phương, đồng thời đánh về phía Hàn Kỳ Hiên.
"Không biết tốt xấu!" Hàn Kỳ Hiên thấy thế hừ lạnh một tiếng, biến sắc, kiếm dài chém ra lần nữa, đón nhận kiếm quang của Minh Phong và Minh Vũ, kiếm pháp chẳng những sắc bén không giảm, ngược lại tăng thêm ba phần. Nhuyễn kiếm nhẹ nhàng ưỡn lộ như ánh trăng bạc, như một vòng trăng non từ trong tay hắn dâng lên, trên thân kiếm phát ra ánh sáng lạnh lùng khiến cho người ta không biết là ánh kiếm đòi mạng hay là ánh trăng say lòng người.