Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi

Quyển 2 - Chương 8



“Hạnh phúc đó là mỗi ngày đều có Ca Nhi ở bên cạnh ta, hạnh phúc đó là mỗi ngày tỉnh lại mở mắt ra nhìn thấy đúng là lúm đồng tiền như hoa sáng lạng như ánh mặt trời của Ca Nhi, hạnh phúc đó là ta yêu Ca Nhi, hơn nữa được Ca Nhi yêu.” Trong mắt Liên Mặc toát ra vô hạn thâm tình cùng tình yêu, mỉm cười nhìn đỏ ửng động lòng người chưa rút trên mặt Tống Vãn Ca, không đợi nàng lên tiếng lần nữa, lại cúi đầu xuống chiếm lấy đôi môi nàng, đem lời nói Tống Vãn Ca chưa kịp nói ra miệng bao phủ ở trong nụ hôn dịu dàng mà thâm tình của mình.

“Mặc, đêm nay huynh thật nhiệt tình đấy!” Tống Vãn Ca vươn tay đẩy nhẹ Liên Mặc ra, đỏ mặt oán trách nói. Nàng sắp không thể hô hấp, nghĩ đến đây, môi đỏ mọng không khỏi vểnh lên nhẹ trừng mắt nhìn Liên Mặc một cái.

"Ca Nhi, nhiệt tình của ta chỉ vì muội mà nở rộ.” Liên Mặc thâm tình chân thành nhìn Tống Vãn Ca, động tình nói. "Ca Nhi, cuộc đời này có thể có được tình yêu của muội, là may mắn nhất đời này của ta, cũng là chuyện cảm kích trời xanh nhất. Chỉ cần có thể yêu muội, ta có thể buông tha cho tất cả, hy sinh tất cả, trả giá tất cả. Có thể khô, đá có thể rạn nứt, nhưng tình yêu của ta đối với muội, là vĩnh hằng!”

“Mặc, huynh nói tình yêu thật sự rốt cuộc là cái gì đây?” Trong mắt Tống Vãn Ca lại có ẩm ướt, tình yêu của Liên Mặc sâu như vậy, khiến tâm nàng tràn đầy, cũng ấm áp, tràn đầy cảm động, lấp đầy hạnh phúc, cũng trang bị đầy đủ ngọt ngào.

"Rốt cuộc cái gì là tình yêu thật sự, cái này không thể nói rõ, dù sao nhân giả gặp nhân, trí giả gặp trí.” Liên Mặc khẽ cười một tiếng, lập tức ấn xuống một cái hôn ở giữa trán Tống Vãn Ca. "Bất quá, theo cá nhân ta thấy, tình yêu thật sự chính là từ trong năm tháng bình thản, có thể thưởng thức ra một phần tình cảm ôm ấp lãng mạn, khai thác ra một phần ngọt ngào cùng ấm áp, tình yêu thật sự chính là hai trái tim, một lòng chứa một trái tim khác, tình yêu thật sự chính là muốn chắp hai tay, một bàn tay nắm tay kia, tình yêu thật sự chính là khi ngươi đem tay mình giao cho tay kia, đồng thời có thể cảm giác được ngươi đem tim mình bỏ vào giữa một trái tim khác.”

Dứt lời, ánh mắt Liên Mặc nóng cháy nhìn Tống Vãn Ca. Nghĩ nghĩ, còn nói càng cụ thể: “Tình yêu thật sự là đồng tình cùng với yêu quý sâu đậm với người yêu, không bỏ được một chút ít. Tình yêu thật sự là một loại hoàn toàn phát ra từ nội tâm nguyện vì vui vẻ cùng hạnh phúc của đối phương trả giá tâm tính, một loại không tự chủ được muốn đem đối phương đặt dưới sự bảo vệ của mình, xúc động mãnh liệt cung cấp tình cảm cùng thân thể bảo vệ, vì vậy sủng nàng, yêu thương nàng hết khả năng, mặc kệ trên thực tế mình có mạnh mẽ hơn đối phương hay không. Tình yêu thật sự là vô điều kiện, vô tư. Tình yêu thật sự là khi người yêu khát thì đưa lên một chén nước. Tình yêu thật sự là khi ra cửa dặn dò một câu thân thiết, tình yêu thật sự là khi người yêu khóc thì giang rộng đôi tay, tình yêu thật sự là vội vàng về nhà trong đầu hiện lên ý nghĩ ‘Nếu ta không trở về nhà, nàng sẽ ngủ không yên", tình yêu thật sự là một loại tâm tình khi người yêu ốm đau hận không thể thay nàng đi đau đi thừa nhận, tình yêu thật sự là ‘chỉ cần nàng vui vẻ, ta sẽ tình nguyện làm tất cả," tình yêu thật sự là đem nàng coi như là yếu ớt nhất trên thế giới này, là người cần che chở nhất.”

“Ca Nhi, cái nhìn của muội thì sao?” Nhìn thoáng qua Tống Vãn Ca nghe đến có chút ngu ngơ, Liên Mặc giương môi cười hỏi.

“Mặc, huynh đã nói rõ ràng lại toàn diện như vậy rồi, muội còn có thể nói gì?” Trong mắt Tống Vãn Ca tràn đầy cảm động, nàng cảm thấy Liên Mặc thuyết minh nhiều như vậy về chân lý tình yêu thật sự, hắn trên cơ bản đều làm được với nàng. Được người đàn ông hoàn mỹ thâm tình yêu thương như vậy, bảo nàng làm sao có thể không hạnh phúc? “Mặc, có thể nói huynh cũng đã nói. Bất quá, muội còn có thể bổ sung vài câu. Đó chính là tình yêu thật sự vô hình, nói không rõ nói không rõ, nó tồn tại ở từng sự quan tâm rất nhỏ, mỗi một lần không hiểu sao cảm động, mỗi một lần nghịch ngợm tranh cãi ầm ĩ, từng yên tĩnh tưởng niệm, khi gió đêm rét lạnh đánh thức huynh tỉnh từ trong mộng, huynh có thể phát hiện người yêu ở bên người ngủ say sưa ngọt ngào. Tình yêu thật sự là một loại trả giá cùng hy sinh vô điều kiện, vĩnh viễn không chừng mực vĩnh viễn không mất, không cầu hồi báo, vui vẻ khi người yêu vui vẻ, hạnh phúc khi người yêu hạnh phúc.”

"Ca Nhi, muội nói còn đầy đủ hơn ta.” Ngón tay thon dài trắng nõn của Liên Mặc lưu luyến xoa gò má Tống Vãn Ca, trong hai tròng mắt lóe ra ánh sáng rực rỡ, trên vầng trán quanh quẩn gợn sóng dịu dàng, lông mi màu đen thật dài nhẹ nhàng vụt sáng, ở trên mặt phủ xuống bóng râm mờ mờ, thật giống như cánh bướm sơ sinh chuyển động trên bánh quế. Môi mỏng manh khẽ mím, hình thành một độ cong hoàn mỹ, tươi cười tuyệt mỹ thật giống như gió nhẹ lướt qua, như đoá hoa anh đào nháy mắt chấn động rớt xuống tạo ra tuyết thổi làm người ta hoa mắt. Cả người hắn dường như bị bao phủ lên một tầng ánh trăng bạc nhu hòa mà thánh khiết, tuấn tú đến mức dung nhan so sánh được với vị thần, đột nhiên mê ly mắt Tống Vãn Ca.

“Mặc, huynh là yêu tinh!” Tống Vãn Ca đem mặt vùi sâu vào trong lòng Liên Mặc, không cho hắn nhìn đến bối rối của mình. Thật sự là mất mặt, ở trước mặt Liên Mặc, nàng ra vẻ mê say thất thần không chỉ một hai lần, sắc đẹp quả nhiên mê hoăc người.

"Ca Nhi, ta là thần tiên.” Liên Mặc dịu dàng vuốt tóc đen ở tai Tống Vãn Ca, buồn cười cải chính.

“Đúng đúng, Mặc, huynh là đại tiên trên trời, muội thiếu chút nữa đã quên rồi.” Tống Vãn Ca tựa vào trong lòng Liên Mặc, cười khanh khách lên. “Mặc, sau này muội cũng gọi huynh đại tiên được không?”

“Ca Nhi, không được gọi ta là đại tiên.” Khóe miệng Liên Mặc co quắp, có chút không nói gì.

“Được, gọi huynh là bán tiên.” Tống Vãn Ca vụng trộm liếc Liên Mặc một cái, nhìn đến hắn thoáng rút khóe miệng, cười đến thắt lưng đều khom rồi, thân mình lắc đông động tây.

"Ca Nhi...”  Liên Mặc nghe vậy khóe miệng lại kéo ra, trên trán cũng nổi lên hai đường đen.

“Mặc, bán tiên huynh cũng không thích, vậy thủy tiên thế nào?” Lời còn chưa dứt, Tống Vãn Ca đã muốn cười rơi nước mắt ở trong lòng Liên Mặc. Ha ha, chọc Liên Mặc thật sự là rất thú vị. Không được không được, bụng của nàng cười đến đau quá, ngay cả nước mắt cũng bật cười. “Mặc, mau giúp muội xoa xoa, bụng cười đến đau.” Tống Vãn Ca vươn tay lau nước mắt do bật cười ở khóe mắt, lập tức lôi kéo cánh tay Liên Mặc lau nhẹ.

“Ca Nhi, trước kia ta cũng không phát hiện, thì ra muội nghịch ngợm như vậy.” Liên Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, rồi sau đó đem Tống Vãn Ca ôm và trong lòng, một tay đưa đến sau lưng vỗ nhẹ giúp nàng thuận khí, một tay bám vào trên bụng của nàng cẩn thận giúp nàng xoa. Mặc dù bất đắc dĩ, nhưng cũng là ngọt ngào bất đắc dĩ, nhìn bên miệng hắn chứa đựng tươi cười dịu dàng sủng nịch hạnh phúc kia là biết. Chốc lát, Liên Mặc lại cười nói nhẹ, “Ca Nhi, cho dù ta là yêu tinh, cũng chỉ có một mình muội, chỉ làm yêu tinh cho một mình muội.”

Nghe vậy, đáy lòng Tống Vãn Ca ngọt ngào càng sâu. Hít vào, bỗng nhiên hai mắt sáng trong suốt nhìn Liên Mặc nói: “Mặc, chúng ta cùng đi suối nước nóng tắm được không?" Sau khi lời bật thốt lên, Tống Vãn Ca lại có chút cảm thấy có lỗi, trên gương mặt nổi lên hai đốm đỏ ửng không được tự nhiên. Ngay cả chính nàng cũng không biết mình làm sao, lại nói ra lời làm cho người ta mặt đỏ thẹn thùng như vậy. Nhưng nàng thật sự muốn cùng Liên Mặc tắm suối nước nóng, ý nghĩ thực đơn thuần, cũng không có ý gì khác.

Kỳ thật mỗi tối nàng và Liên Mặc đều đi suối nước nóng tắm, bởi vì Liên Mặc nói suối nước nóng thiên nhiên trong lầu kia có tác dụng dược liệu, mỗi ngày tắm ngâm đối thân thể có chỗ tốt rất lớn. Chỉ là, mỗi lần đều là nàng tắm cho Liên Mặc trước mà thôi.

Mà Liên Mặc nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, sau đó vui vẻ gật gật đầu, dịu dàng cười nói: “Được! Bây giờ chúng ta đi!” Nói xong, kéo tay Tống Vãn Ca lập tức muốn rời khỏi vườn bách hoa, đến suối nước nóng.

“Mặc, muội muốn huynh bế muội đi.” Tống Vãn Ca rút ra tay của mình, nghịch ngợm cười, đứng ở tại chỗ bất động.

“Được!” Đôi mắt màu lam sắc bén của Liên Mặc sáng trong sáng trong, mặt mày lặng lẽ cười, trên khóe miệng giương hoàn mỹ, cong lên nhu tình tận xương tuỷ và xinh đẹp khiếp hồn người. "Ca Nhi, sau này đi đến chỗ nào cũng để cho ta bế muội nhé!”

Dứt lời, Liên Mặc yêu thương ôm lấy Tống Vãn Ca, nhẹ nhàng đi về phía suối nước nóng. Gió đêm dịu dàng nghênh diện mà đến, thổi rối loạn sợi tóc Tống Vãn Ca, thổi rối loạn tâm tình của hắn. Một luồng tóc đen nghịch ngợm lưu lại trên môi của hắn, nhẹ nhàng như tư thái cánh bướm duyên dáng đảo qua chóp mũi của hắn, mùi thơm ngát mê người từ không khí tiến vào mũi của hắn, hun đến hắn vốn dĩ thanh tỉnh có chút say, con ngươi trong suốt như suối nước nóng sớm nổi lên gợn sóng xinh đẹp, ánh sáng sương mù dường như thoáng hiện.

Liên Mặc tham lam mút lấy mùi thơm ngát như núi cốc như hoa lan thấm vào ruột gan sâu kín của Tống Vãn Ca, ngón giữa truyền đến xúc cảm mềm mại khiến cho tim của hắn không tự chủ được run run. Dáng người thướt tha lả lướt của nàng dựa sát vào trong ngực của hắn, thật phù hợp, khiến cho hắn không khỏi càng ôm chặt nữ tử mình yêu ở trong ngực.

Bả đầu Tống Vãn Ca thật sâu vùi vào trong ngực ấm áp của Liên Mặc, mặc kệ gió bên tai gào thét, bên người kinh thiên động địa, chỉ cần như vậy là tốt rồi, tham luyến ấm áp của hắn, tham luyến hơi thở của hắn, tham luyến cái ôm của hắn, tham luyến tất cả của hắn, lẳng lặng cảm thụ được phần hạnh phúc xinh đẹp như hoa ngọt ngào như mật này.

Liên Mặc ngẩng đầu nhìn trăng tròn sáng tỏ sáng ngời kia, lại cúi đầu nhìn nữ tử mình yêu chặt chẽ dựa sát vào lòng mình. Ánh sao lấp lánh đầy trời, ánh trăng như nước chiếu vào trên người của nàng, quanh quẩn ra một chút xinh đẹp kỳ dị, xinh đẹp lại trong sáng, nhiệt tình lại yên lặng trang nghiêm, quyến rũ lại nhẹ nhàng, giống như yêu tinh xinh đẹp mê hoặc chúng sinh hại nước hại dân, lại như tiên tử tốt bụng mỹ lệ thuần khiết vô hạn. Lông mi dày đậm nhỏ im lặng hạ xuống, như cánh bướm phủ xuống bóng râm mờ mờ, cánh môi tươi đẹp trơn bóng ở dưới ánh trăng lóe sáng bóng mê người, Liên Mặc nhìn thấy trong lòng mạnh mẽ run lên, kìm lòng không được cúi đầu, nhẹ nhàng hôn hôn nàng.

“Mặc...”  Tống Vãn Ca khẽ gọi Liên Mặc một tiếng, hành động hôn môi vừa rồi của hắn khiến nàng càng đỏ mặt thẹn thùng, không khỏi càng tới gần ngực của hắn.

"Ca Nhi, muội thẹn thùng như vậy, làm sao có thể cùng ta tắm suối nước nóng?” Lồng ngực Liên Mặc phập phồng lên xuống, cười đến rất vui thích.

“Mặc, huynh dám giễu cợt muội?” Tống Vãn Ca ngẩng đầu nhanh chóng trừng mắt nhìn Liên Mặc một cái, rồi sau đó lại đem gương mặt hồng hồng thật sâu vùi vào trong ngực của hắn. Bất quá một bàn tay mềm cũng lặng yên vươn, dùng sức bấu một cái ở trên cánh tay Liên Mặc.

“Ca Nhi, nhẹ một chút!” Liên Mặc thét lớn một tiếng, lập tức ngưng ý cười, không dám cười nữa.

“Hừ, xem huynh sau này còn dám giễu cợt muội không!” Tống Vãn Ca tựa vào trong lòng Liên Mặc, vụng trộm cười cong khóe mắt.

“Ca Nhi, muội thật đúng là chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn!” Liên Mặc ra vẻ ai oán cảm thán một tiếng, khóe môi cũng không tự chủ được giơ lên, cong lên một nụ cười sáng lạn như nắng, chói mắt loá mắt.

“Đó là đương nhiên, bởi vì muội là nữ vương của huynh chứ sao. Chuyện gì cũng là muội nói, huynh chỉ có thể phục tùng muội vô điều kiện. Rõ rồi chứ, Liên Mặc đại tiên?” Tống Vãn Ca đắc ý nói, tiếng cười vui sung sướng như chuông bạc phủi một đường.

"Rõ rồi, nữ vương bệ hạ thân yêu!” Khóe miệng Liên Mặc co quắp, hình như có chút dở khóc dở cười. Dứt lời không hề nhiều lời, chỉ là hạnh phúc ôm ấp lấy Tống Vãn Ca, cảm thụ được vui vẻ cùng sung sướng của nàng.

Đêm nay gió đêm thật sự thật dịu dàng, đêm nay bóng đêm thật sự rất ghẹo người, đêm nay ánh trăng thật sự rất mê hoặc

Tâm, càng động...

Tình, càng thâm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.