Bà Hoàng Giới Giải Trí Vẫn Là Tôi

Chương 1



Chóp mũi nồng nặc mùi thuốc sát trùng gay gắt, đầu óc cũng đau nhức âm ỉ. Hàng mi của Kim Mê động đậy vài lần, sau đó miễn cưỡng mở mắt ra.
Ánh sáng màu trắng trên đỉnh đầu hơi chói mắt. Khi tầm nhìn của mình đã trở nên rõ ràng, cô nhìn thấy túi truyền nước biển đang treo bên cạnh mình.
Kim Mê nhớ là trước khi bản thân mất đi ý thức, một người đàn ông xa lạ đã đột nhập vào nhà cô... Vậy nơi này là bệnh viện sao? Cô đã được cứu rồi hả?
“Tỉnh rồi à?”
Trong phòng vang lên một giọng nam trẻ tuổi vừa trầm thấp vừa quyến rũ. Kim Mê khẽ quay đầu lại, trông thấy rõ ràng dáng vẻ của người đàn ông đó.
Cô tự thừa nhận rằng mình đã từng nhìn thấy vô số anh chàng đẹp trai nhưng người đàn ông này vẫn tuấn tú đến mức khiến người ta phải sáng mắt. Vẻ đẹp sắc sảo như mũi đao cùng với khí chất toát ra trên người anh chứa đầy tính xâm lược.
Vừa nhìn đã biết anh là người rất khó đối phó.
Kim Mê suy nghĩ một lúc bằng đầu óc không còn minh mẫn cho lắm của mình, sau đó xác nhận rằng bản thân không hề quen biết anh chàng đẹp trai này: “Anh là ai thế?”
Ánh mắt vẫn luôn vô cảm của người đàn ông bỗng nhiên hơi thay đổi. Nhưng anh cũng không nói gì cả, chỉ nhấn chuông gọi ở đầu giường thôi.
Chẳng mấy chốc, các bác sĩ và điều dưỡng đã lao vào phòng bệnh VIP rộng rãi này. Sau khi kiểm tra tình trạng của Kim Mê xong xuôi, cuối cùng bác sĩ đứng đầu cũng thở phào nhẹ nhõm: “Anh Tạ, cô Mạnh đã không còn gì đáng ngại nữa. Nhưng tốt nhất thì cô ấy nên ở lại bệnh viện để theo dõi vài ngày đã.”
Đôi lông mày vừa mảnh vừa dài của Kim Mê hơi nhíu lại. Cô nhìn vào vị bác sĩ vừa lên tiếng với vẻ khó hiểu: “Cô Mạnh là ai?”
Rốt cuộc thì Tạ Trì – người vẫn luôn im lặng - cũng thốt lên: “Hình như đầu óc của cô ta có vấn đề.”
Bác sĩ: “…”
Cô Mạnh được đưa vào bệnh viện sau khi uống thuốc quá liều, phương pháp cấp cứu của bọn họ cũng chủ yếu là rửa ruột cho cô thôi mà, chắc là... Sẽ không ảnh hưởng đến đầu óc đâu nhỉ?
“Có lẽ là do cô Mạnh vừa mới tỉnh lại nên vẫn chưa tỉnh táo cho lắm.”
“Tôi cảm thấy các người mới không tỉnh táo đấy.” Mặc dù tay chân của Kim Mê không có chút sức lực nào cả nhưng cô vẫn cố gắng ngồi dậy khỏi giường: “Có phải các người đã nhận nhầm bệnh nhân rồi không? Tôi tên Kim Mê chứ không phải là cô Mạnh nào đó đâu.”

Phòng bệnh rơi vào sự im lặng đến mức quỷ dị. Tạ Trì đang ở bên cạnh bèn nhìn về phía cô bằng ánh mắt khó hiểu và ngờ vực.
Ước chừng một thời gian dài như một thế kỷ trôi qua, cuối cùng bác sĩ mới miễn cưỡng mở lời: “Chắc là cô đang nói về nữ minh tinh nổi tiếng đã qua đời vào hai mươi năm trước, đúng không nhỉ?”
“...” Lần này tới lượt Kim Mê lặng thinh. Lại thêm một thời gian dài như một thế kỷ trôi qua, Kim Mê mới kiên quyết hỏi: “Bác sĩ, hay là ông hãy tự kiểm tra chính mình trước đi? Dù sao thì tôi chẳng gấp lắm đâu.”
Bác sĩ: “…”
Bây giờ ông ấy đã tin lời của anh Tạ rồi. Hình như đầu óc của cô Mạnh thực sự có vấn đề.
“Chúng tôi sẽ lập tức sắp xếp một cuộc kiểm tra toàn diện cho cô Mạnh.” Bác sĩ tức thì dặn dò người khác bố trí kiểm tra nhưng Kim Mê đã nhìn thấy khuôn mặt của chính mình trên màn hình TV tinh thể lỏng ở phía đối diện rồi.
Khuôn mặt đó vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, cũng có vài phần giống Kim Mê nhưng lại không phải cô.
Kim Mê nằm ngây người trên giường, đáy lòng cảm thấy ớn lạnh.
Lúc này cô mới nhận ra có rất nhiều đồ đạc trong căn phòng này không giống với thời đại của cô cho lắm.
“… Hiện giờ là năm nào thế?” Cô siết chặt chiếc chăn bông bên cạnh mình, sắc mặt tái nhợt hơn vài phần so với lúc mới tỉnh dậy.
Bác sĩ phối hợp bằng cách cho cô biết số năm.
Không hơn cũng chẳng kém, vừa vặn là hai mươi năm sau.
Kim Mê siết chặt tay hơn, thậm chí cô còn toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Chắc chắn là cô vẫn còn đang nằm mơ.
Sau khi nghĩ ngợi thông suốt, Kim Mê lại nằm xuống một lần nữa, đắp chăn rồi nhắm mắt lại với dáng vẻ điềm tĩnh.
Bác sĩ: “…”
Cần kiểm tra khẩn cấp!
Sau khi bị đẩy đi để thực hiện hàng loạt kiểm tra, Kim Mê cũng đã hoàn toàn tỉnh táo rồi. Mọi thứ ở đây vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, có thể nhìn ra được nền khoa học và công nghệ đã có những bước phát triển vượt bậc trong hai mươi năm qua.
... Nhìn mà xem, cô đã có thể chấp nhận rằng đây là hai mươi năm sau rồi!
Sau khi bị đẩy về phòng bệnh, Kim Mê tiếp tục ngồi dựa vào đầu giường với vẻ bình tĩnh, trông cô cứ như thể một vị cao tăng đắc đạo nào đó.
Bác sĩ đang giải thích tình trạng của Kim Mê với Tạ Trì ở hành lang. Ngoại trừ việc cơ thể vẫn còn hơi yếu ớt thì mọi hạng mục kiểm tra của cô đều bình thường, đặc biệt là phần não bộ, bọn họ không phát hiện ra bất kỳ biến đổi bệnh lý nào cả.
Tạ Trì vừa nhìn bản báo cáo kiểm tra trong tay vừa khẽ gật đầu, sau đó xoay người mở cửa phòng bệnh.
Kim Mê nhìn thấy Tạ Trì đang sải bước dài qua đây thì ngập ngừng hỏi anh: “Tôi thế nào rồi?”
Tạ Trì bèn trực tiếp đưa bản báo cáo kiểm tra cho cô.
Kim Mê cúi đầu đọc bản báo cáo trong tay mình. Tạ Trì ở bên cạnh, tỉ mỉ nhìn cô một lúc rồi lên tiếng: “Mặc dù tôi không biết cô đang làm cái quái gì nhưng tôi khuyên cô vẫn nên yên phận một chút đi.”
Kim Mê chau mày lại. Đúng rồi! Đến tận bây giờ, cô vẫn chẳng biết rốt cuộc anh Tạ này là ai cả.
Cô ngẩng đầu lên rồi nhìn về phía Tạ Trì, đang định nói chuyện thì anh lại đưa một tài liệu khác tới trước mặt cô: “Ký tên đi.”
Kim Mê sửng sốt: “Đây là cái gì nữa?”
Tạ Trì trả lời với khuôn mặt không chút biến sắc: “Đơn thỏa thuận ly hôn.”
Kim Mê: “…”
Cô tiêu hóa hết năm chữ này một cách khó khăn, sau đó gắng gượng nặn ra một nụ cười tươi tắn với Tạ Trì: “Vậy anh là chồng tôi hả?”
Tạ Trì đưa [Đơn thỏa thuận ly hôn] cùng với một cây bút cho Kim Mê, đồng thời làm như không thấy màn trình diễn của cô: “Lúc đầu chúng ta vốn có nhu cầu riêng, tôi cũng đã giữ đúng lời hứa giúp cô ra mắt rồi. Bây giờ cô lại giả vờ mất trí nhớ, vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa chứ?”
“...” Lời nói của anh chứa đựng quá nhiều thông tin. Kim Mê cảm thấy hôm nay mình không nên tỉnh lại.
Tạ Trì thấy cô ngồi bất động ở nơi đó thì khẽ cười giễu, sau đó lên tiếng thúc giục: “Cô Mạnh sẽ không thực sự thích tôi đâu nhỉ?”
Kim Mê: “...”
Trong đầu Kim Mê vốn đang kêu ong ong. Sau khi bị Tạ Trì kích động như vậy, cô lập tức cầm lấy đơn thỏa thuận rồi lật đến trang cuối cùng, sau đó ký tên của mình một cách lưu loát: “Cầm đi.”
Tạ Trì nhận lấy đơn thỏa thuận, đôi mắt hơi cụp xuống rồi cau mày: “Cô ký cái gì thế?”
Kim Mê liếc nhìn cái tên mà mình vừa ký, sau đó cũng nhíu mày với vẻ mất kiên nhẫn: “Thì tên của tôi đấy, có vấn đề gì sao?”
“Ha ha.” Tạ Trì khép đơn thỏa thuận lại, bị cô chọc tức đến nỗi bật cười: “Mạnh Xán Nhiên, cô đang cố tình đùa bỡn tôi đúng không?”
Anh đặc biệt nhấn mạnh cách phát âm của ba chữ “Mạnh Xán Nhiên”.
Kim Mê: “...”
À, cô quên mất chuyện hiện giờ tên mình là Mạnh Xán Nhiên.
Nhìn vào hai chữ “Kim Mê” như rồng bay phượng múa trong đơn thỏa thuận, Kim Mê lại mỉm cười với Tạ Trì: “Tôi bất cẩn nên đã ký nhầm mất rồi, hay là anh hãy in lại một bản khác để tôi ký lại lần nữa nhé?”
Tạ Trì rủ mắt nhìn chằm chằm vào cô một lúc, sau đó cầm lấy đơn thỏa thuận rồi xoay người rời đi.
Sau lần rời khỏi này, anh không hề xuất hiện trong ba ngày liên tiếp.
Kim Mê vẫn ở lại trong bệnh viện. Các nhân viên y tế chăm sóc cô vô cùng chu đáo. Trong ba ngày này, Kim Mê đã dần dần chấp nhận việc mình xuyên tới hai mươi năm sau. Đồng thời, cô còn bắt đầu điên cuồng tiếp thu kiến ​​thức của thời đại này.
Điều đầu tiên, cô đã học được cách sử dụng điện thoại di động thông minh rồi.
Với chiếc điện thoại di động trong tay, cô vội vàng nhập tên chính mình vào ô tìm kiếm trên website.
Hai mươi năm trước, Kim Mê là một nữ minh tinh nổi tiếng nhất một thời. Cái chết đột ngột của Kim Mê đã để lại một dấu ấn cực kỳ đậm nét trong cuộc đời ngắn ngủi của cô. Theo lời giới thiệu trong hashtag về cô, người quản lý đã phát hiện Kim Mê qua đời tại nhà, mà nguyên nhân tử vong là do cô đã dùng chất gây nghiện quá liều.
Kim Mê đọc xong dòng chữ này thì lập tức ném điện thoại di động đi.
Kim Mê đã chết rồi, ấy vậy mà đám người đó lại vu khống rằng cô dùng chất gây nghiện sao!
Xem ra người đàn ông xa lạ đã đột nhập vào nhà cô ngày hôm đó không phải là chuyện ngoài ý muốn, mà là đối phương đã nhắm vào cô mà đến. Chỉ có điều, Kim Mê không thể nào hiểu được: Bản thân đã đắc tội với một ông trùm như vậy từ khi nào, mà cuối cùng đối phương lại muốn trừ khử cô.
Trong giới giải trí phức tạp này, Kim Mê như diều gặp gió nên có vô số người đố kỵ với cô. Nhưng mà như thế cũng đâu đến nỗi muốn cô chết đúng không!
Cô nằm một mình trên giường để bình tĩnh lại trong chốc lát, sau đó nhặt lại điện thoại di động để tiếp tục đọc xem chuyện gì đã xảy ra với mình vào năm đó.
Vì là một ngôi sao nổi tiếng nên đương nhiên cái chết của cô đã thu hút sự chú ý của xã hội một cách dữ dội. Cho đến ngày nay, một số cư dân mạng vẫn còn bàn tán về sự thật liên quan tới cái chết của Kim Mê.
“Cửa sổ không có dấu hiệu hư hỏng”, “tài sản trong nhà không hề bị mất”, “loại trừ khả năng đột nhập vào nhà để cướp bóc”, “nhiều loại chất gây nghiện và ống tiêm được tìm thấy trong nhà”. Đó đều là kết quả điều tra của cảnh sát vào năm đó. Các loại dấu hiệu khác nhau đều cho thấy: Kim Mê đã tự hút chất gây nghiện tại nhà nhưng lại không cẩn thận nên dẫn đến tử vong.
Tất nhiên trong vụ án này cũng có những điểm đáng ngờ. Cảnh sát vẫn luôn nghi ngờ rằng: Liệu rốt cuộc Kim Mê có hút chất gây nghiện hay không. Những người xung quanh cô cũng có những ý kiến ​​​​không đồng nhất. Tuy nhiên, vì từ đầu đến cuối đều không xuất hiện bằng chứng chính xác và thông tin mới nào nên vụ án cuối cùng đã khép lại như vậy.
Kim Mê vừa đọc chúng thì suýt chút nữa đã ném điện thoại di động đi. Vậy mà lại có người xung quanh cô nói rằng cô sử dụng chất gây nghiện sao? Con mắt nào của họ đã nhìn thấy vậy!
Đúng là không phải tất cả mọi người xung quanh Kim Mê đều thích cô. Việc có một số người lợi dụng cơ hội để bỏ đá xuống giếng cũng là chuyện hết sức bình thường thôi.
Nhưng tốt nhất thì đừng để Kim Mê biết đó là ai.
Có vẻ như ông trời cho cô xuyên không tới hai mươi năm sau là để rửa sạch nỗi oan cho chính mình!
Sau khi hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, Kim Mê lại nhập một cái tên khác vào thanh tìm kiếm - Mạnh Xán Nhiên.
Hay lắm! Nếu không xem thì sẽ không biết. Nhưng vừa nhìn thấy thì cô đã bị dọa đến mức nhảy dựng lên rồi. Cuộc đời của vị Mạnh Xán Nhiên này cũng cực kỳ đặc sắc.
Trước đó điều dưỡng đã nói với Kim Mê rằng: Vì cô đã dùng thuốc quá liều nên mới phải nhập viện nhưng lại không hề cho cô biết lý do tại sao. Hóa ra là Mạnh Xán Nhiên đòi tự tử vì một ngôi sao nam!
Tin tức vừa nổ ra thì công ty quản lý đã bác bỏ tin đồn ngay tắp lự, thậm chí còn dùng tài khoản Weibo của Mạnh Xán Nhiên để đăng một vài bức ảnh trước đó để lấp liếm vụ việc. Nhưng việc hiện giờ cô đang nằm trong bệnh viện đã cho thấy chuyện này hoàn toàn không phải là tin đồn.
Mà ngôi sao nam khiến Mạnh Xán Nhiên đòi sống đòi chết tên là Thẩm Thịnh Tinh. Đối phương là một nam nghệ sĩ đang nổi, từng là một trong số những người đảm nhiệm vai trò giáo viên vũ đạo trong cuộc thi tìm kiếm tài năng mà Mạnh Xán Nhiên tham gia. Khi đó, Mạnh Xán Nhiên không hề giấu diếm tình cảm của mình dành cho anh ta, cố gắng hết sức để tiếp xúc thân thể với đối phương bằng đủ mọi cách, để lại nhiều video khiến người khác cảm thấy gai mắt. Sau khi debut, Mạnh Xán Nhiên càng mạnh bạo hơn nữa để bày tỏ tình yêu, chẳng những bị người ta từ chối mà còn bị toàn bộ cư dân mạng chửi rủa, cuối cùng sử dụng cách tự sát.
Kim Mê khóa điện thoại di động, sau đó nằm trên giường rồi nhắm hai mắt lại.
Cô muốn rời khỏi hành tinh này.
“Cô Mạnh, có người tìm cô đấy.” Điều dưỡng nhẹ nhàng gõ cửa hai lần, sau đó nhìn vào người đang nằm y chang một cái xác ở trên giường bệnh.
Bởi vì thân phận đặc biệt của Mạnh Xán Nhiên nên những người bình thường không được phép tới thăm. Nhưng người này lại đến đây ngày hôm nay... Đối phương không phải là người bình thường.
Kim Mê ngồi dậy khỏi giường sau khi nghe câu nói của điều dưỡng.
Cô đã ở trong bệnh viện ba ngày rồi. Ngoại trừ gặp Tạ Trì vào ngày cô vừa tỉnh lại thì cũng chẳng có ai đến thăm Kim Mê cả. Nhưng thực ra trong điện thoại di động của cô lại nhận được rất nhiều tin nhắn của người thân và bạn bè. Cô đều dùng một cách xử lý thống nhất, bảo đó là tin đồn thôi, không ngờ hôm nay lại có người đến bệnh viện thăm cô?
“Ai thế?” Kim Mê khá tò mò nên đã hỏi một câu.
Điều dưỡng ấp úng rồi đáp: “À thì… Là anh Thẩm.”
“Anh Thẩm?” Kim Mê còn chưa kịp phản ứng thì một chàng trai trẻ đã lập tức bước vào từ bên ngoài.
Kim Mê thấy anh ta quen quen. Sau khi suy nghĩ một lúc, cô đột nhiên cảm thấy chấn động: “Thẩm Thịnh Tinh?”
Đây chẳng phải là Thẩm Thịnh Tinh – người đã khiến Mạnh Xán Nhiên đòi sống đòi chết đó sao?
Sắc mặt của Thẩm Thịnh Tinh rõ ràng không tốt cho lắm. Anh ta nhìn cô với ánh mắt chán ghét: “Mạnh Xán Nhiên, chẳng phải cô đã làm ầm lên rồi đòi tự tử đấy à? Tại sao cô vẫn chưa chết?”
Vừa nói, vẻ khinh thường trong mắt Thẩm Thịnh Tinh càng đậm hơn: “Cô diễn vở kịch này có ý nghĩa gì không?”
Kim Mê không khỏi nheo mắt lại. Diễn cái gì cơ? Cô thực sự đã trải qua quá trình rửa ruột cùng với đủ loại kiểm tra, lại còn ở bệnh viện ba ngày đó nhé!
Vả lại, Thẩm Thịnh Tinh vừa đến đây đã lập tức hỏi về cái chết của cô... Xin lỗi chứ bây giờ Kim Mê cô không thể nghe thấy chữ “chết” này đâu!
Kim Mê không phải Mạnh Xán Nhiên nên không thích Thẩm Thịnh Tinh, vậy nên cô cũng sẽ không chịu đựng sự ấm ức này.
Nhìn vào vẻ mặt hầm hầm của người đàn ông trước mặt mình, Kim Mê bèn nhoẻn môi cười với anh ta: “Bà cô này của anh sống lâu lắm, cho dù anh đã biến thành tro thì tôi vẫn còn nhảy nhót đấy nhé.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.