Bà Hoàng Giới Giải Trí Vẫn Là Tôi

Chương 14



Triệu Nghệ Nam nói chuyện rất kiên quyết, có vẻ không để cô thương lượng thêm. Kim Mê đứng dậy theo, nhìn về phía cô ấy bảo: "Chị không cần phải trả lời em vội như vậy, chi bằng chị cứ thử suy nghĩ lại một chút xem sao."
“Không cần phải cân nhắc thêm gì về chuyện này nữa đâu.” Triệu Nghệ Nam vẫn một mực từ chối: “Cô Mạnh, hiện tại tôi cũng đã hơn bốn mươi tuổi rồi, ở trong nhà còn có hai đứa con nhỏ, tôi chỉ muốn chăm sóc chúng nó cho thật tốt, không hề có ý định quay lại làm việc.”
Kim Mê im lặng trong chốc lát, rồi lại nói: “Hơn bốn mươi tuổi thì sao chứ? Chị hãy nhìn xem thử đối thủ một mất một còn của chị năm đó, Hồng Như đi. Người ta đã mở cả công ty để quảng bá cho nghệ sĩ, cứ cách vài ba bữa là lại tham dự các sự kiện. Chẳng phải cô ta cũng đã hơn bốn mươi tuổi rồi hay sao?"
Nghe thấy cái tên Hồng Như, Triệu Nghệ Nam không nhịn được mà khẽ cười khẩy: “Công ty của cô ta cũng chỉ dựa được vào hai ba nghệ sĩ vẫn còn có thể kiếm tiền để chống đỡ, những kẻ còn lại thì còn chẳng gây xôn xao được bằng cô.”
"..." Thôi tạm thời có thể coi đó như là một lời khen đi, cô nói tiếp: "Không phải là chị bảo rằng chị chẳng còn hiểu rõ giới giải trí nữa hay sao? Đừng mạnh miệng như vậy, đã hai mươi năm trôi qua rồi, chị vẫn còn để ý đến Hồng Như đấy thôi. Vậy thì chị xem xem, cô ta đã thành công, sống vui vẻ sung sướng đến nhường nào, chẳng lẽ trong lòng chị không hề cảm thấy chút buồn bực nào hay sao? Chị cũng không muốn cản đường cô ta nữa à?”
"Cái công ty đó của Hồng Như vẫn chưa đủ khả năng để khiến tôi có cảm giác ấm ức hay tức tối gì đâu." Triệu Nghệ Nam không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, bởi vì cô ấy phát hiện ra rằng cô Mạnh này dường như còn hiểu cô ấy nhiều hơn so với tưởng tượng. Cô ấy tiếp tục: "Hoàn cảnh của mỗi người mỗi khác, cô cũng không cần phải khuyên tôi nữa."
Kim Mê mím môi, gật đầu đáp: “Em hiểu rồi, chỉ là em cũng mong rằng chị có thể ghi nhớ kỹ một điều, ngoại trừ cái tên là mẹ của Văn Kiệt, chị còn là Triệu Nghệ Nam.”
Đôi mắt của Triệu Nghệ Nam khẽ lay động, Kim Mê cũng không nói thêm gì nữa, cầm lấy túi xách của mình rồi đứng dậy rời đi. Thành thật mà nói, cô không ngờ được rằng sau hai mươi năm, Triệu Nghệ Nam lại trở thành dáng vẻ như thế này. Rõ ràng là với tính cách của Triệu Nghệ Nam, cho dù là có kết hôn và sinh con rồi đi chăng nữa, cô ấy cũng sẽ không từ bỏ sự nghiệp của bản thân.
Xem ra, những chuyện xảy ra vào năm đó thực sự đã ảnh hưởng quá lớn đến cô ấy.
Nhưng mà cũng không sao, trước đây khi Lưu Bị mời Gia Cát Lượng rời núi còn phải tới cửa xin ba lần, vậy thì cô cũng có thể đến mời cô ấy ba lần!
Sau khi tự cổ vũ bản thân như vậy trong lòng, sang ngày hôm sau, Kim Mê lại tới tìm Triệu Nghệ Nam.
Triệu Nghệ Nam nhìn thấy người xuất hiện trước mặt mình, cảm giác có chút không nói nên lời: "Cô Mạnh, tôi tưởng rằng hôm qua tôi đã nói rất rõ ràng với cô rồi mà."
Kim Mê mỉm cười, trả lời: "Thế lỡ như hôm nay chị đổi ý thì làm sao đây? Mà nếu như chị có không đổi ý, hai ngày sau em vẫn có thể quay lại đây hỏi tiếp lần nữa."
Triệu Nghệ Nam: "..."
Hình như cô ấy đã từng nhìn thấy cái dáng vẻ không biết xấu hổ này ở trên khuôn mặt của Kim Mê trước đây rồi.
“Cô vào trong trước đã rồi chúng ta nói chuyện.” Dẫu sao thì Mạnh Xán Nhiên cũng là một sao nữ nổi tiếng, nên Triệu Nghệ Nam sợ cô sẽ bị người khác nhận ra, sau cùng vẫn là nhường đường cho cô.
"Dì Vương, dì gọt giúp tôi một ít trái cây mời khách." Triệu Nghệ Nam dặn dò người giúp việc trong nhà, dì Vương đáp lại rồi đi vào phòng bếp gọt hoa quả.
Kim Mê liếc nhìn dì Vương đang trong bếp, hơi tò mò mà hỏi Triệu Nghệ Nam: "Đây là dì Vương sao? Thế dì Tào mà bọn trẻ nhắc đến ngày hôm qua là ai vậy ạ?"
Sắc mặt của Triệu Nghệ Nam thay đổi, cô ấy vội chuyển chủ đề: "Cô Mạnh, nếu như cô thật sự không tìm được người quản lý, tôi có thể giới thiệu cho cô một người."
"Em không cần ai khác cả, em chỉ tin tưởng vào một mình chị thôi."
Câu nói này khiến Triệu Nghệ Nam sửng sốt, cô ấy nhìn cô và thốt lên: "Tại sao?"
Kim Mê đáp: “Năm ấy, sau khi Kim Mê qua đời, có một số người xung quanh đã tố cáo là cô ấy có tiền sử sử dụng ma túy. Có thể là bọn họ đã bị người khác mua chuộc, cũng có khả năng là do họ đã bất mãn với cô ấy từ lâu nên quyết định thừa cơ hãm hại. Nhưng với tư cách là người quản lý của cô ấy, chị đã luôn giúp cô ấy làm rõ mọi chuyện và kiên trì yêu cầu cảnh sát tiếp tục điều tra sự thật về cái chết của cô ấy. Nếu như không làm như thế thì sau này, hẳn là chị cũng sẽ không bị vu khống, thậm chí còn bị cấm cửa trá hình, không được tham gia các hoạt động trong ngành."
Triệu Nghệ Nam vô thức nắm chặt hai tay, đây chính là vết sẹo sâu nhất trong lòng cô ấy, bây giờ lại dễ dàng bị người đứng trước mặt này vạch trần ra như thế này. Cô ấy nhìn cô gái trẻ trung và xinh đẹp ở phía đối diện, ánh mắt tối sầm: "Những việc này thì có liên quan gì đến cô chứ?"
Kim Mê cong môi cười: “Em đã kể rồi mà, vừa mới quen nhau nhưng em và dì Phan đã rất thân thiết. Mà chính bản thân em cũng là một người hâm mộ của Kim Mê. Cái chết của cô ấy năm đó nhất định là còn có nguyên nhân ẩn giấu phía sau, em chắc chắn sẽ trả lại công lý cho cô ấy cho bằng được."
Nét mặt của Triệu Nghệ Nam lại thay đổi khi nhìn cô, lần này là mang theo một chút sự hoài nghi và dò xét: "Đã hai mươi năm trôi qua kể từ khi vụ việc xảy ra rồi, cô thực sự nghĩ rằng vẫn còn có thể điều tra rõ ràng được mọi chuyện ư?"
"Đương nhiên là có thể rồi." Cô vẫn nhớ như in, trước khi chết, cô đã trông thấy một người đàn ông đột nhập vào nhà cô. Mặc dù vẻ ngoài của người đó có thay đổi sau hai mươi năm đi chăng nữa, nhưng đây vẫn sẽ là một manh mối mà chỉ có mình cô biết. Cô nói tiếp: “Em biết là chị và dì Phan đã trao đổi tin tức trong suốt mấy năm nay, với hy vọng rằng sẽ có bằng chứng mới xuất hiện. Kim Mê đã chết được hai mươi năm rồi, hiện tại những người còn muốn giải trừ nỗi oan cho cô ấy cũng chỉ còn có ba mẹ cô ấy và chị nữa thôi."
Triệu Nghệ Nam không nói lời nào, nhưng vành mắt của cô ấy lại có chút ửng hồng. Là người quản lý của Kim Mê, cô ấy biết rõ nhất rằng Kim Mê hoàn toàn chưa bao giờ sử dụng ma túy, vậy mà nguyên nhân cái chết của cô năm đó lại là do dùng ma túy quá liều.
Đây không phải là tai nạn gì cả, đây chính là mưu sát!
Tuy nhiên, năm đó, mặc dù cảnh sát đã dành một khoảng thời gian dài để điều tra, họ vẫn không thể tìm ra được chút manh mối nào về phạm nhân. Trong suốt hai mươi năm qua, cô ấy và dì Phan đã luôn cố gắng tìm kiếm bằng chứng mới, nhưng họ chỉ nhận lấy sự thất vọng hết lần này đến lần khác.
Ba mẹ của Kim Mê càng ngày càng già đi, chính gia đình của cô ấy cũng gặp phải nhiều chuyện khó khăn, nói thật thì họ đã lực bất tòng tâm rồi.
Dì Vương đặt trái cây đã cắt xong lên bàn, chờ tới sau khi dì Vương đã rời đi rồi, Kim Mê lại tiếp tục lên tiếng: “Bởi vì vậy, em cần một người mà em có thể tuyệt đối tin tưởng để ở bên cạnh mình. Đương nhiên, em sẽ không để chị phải đi làm việc gì nguy hiểm cả, công việc chính của chị vẫn là làm người quản lý của em mà thôi."
Triệu Nghệ Nam uống một ngụm nước mà vừa rồi dì Vương mới rót vào cốc, bình ổn lại cảm xúc của bản thân rồi trả lời: “Cô Mạnh, không phải là tôi không muốn giúp cô, mà là tôi thật sự không có cách nào phân thân ra được."
Kim Mê thấy hơi khó hiểu: “Tại sao lại cần phải thế chứ, chẳng phải ở nhà của chị đã có người giúp việc soạn sửa nhà cửa giúp chị rồi sao? Hơn nữa, con trai út của chị cũng đã học đến tiểu học rồi, cũng đâu cần chị phải đi cùng và chăm sóc thằng bé từng giây từng phút."
Triệu Nghệ Nam nhìn cô, đáp: "Nuôi con không hề đơn giản như cô nghĩ đâu..."
Cô ấy vừa nói đến đây, chưa kịp dứt lời thì điện thoại di động của cô ấy đã reo lên, là giáo viên chủ nhiệm lớp của con gái cô ấy đang gọi tới. Triệu Nghệ Nam cau mày, bấm nhận điện thoại: "Thầy Cao, có chuyện gì vậy?"
Ở đầu dây bên kia, thầy Cao nói: "Chào mẹ của Thư Hàm, bây giờ cô có đang rảnh không? Có chút việc, chắc là phải làm phiền cô qua đây một chuyến."
Triệu Nghệ Nam càng nhíu mày chặt hơn: “Đã có chuyện gì xảy ra với Thư Hàm rồi sao?”
"Cô đừng lo lắng, không có chuyện gì xảy ra với con bé cả. Tốt nhất thì cô vẫn nên đến trường và nói chuyện trực tiếp."
"Được rồi, tôi sẽ tới ngay đây." Triệu Nghệ Nam cúp điện thoại, thuận tay cầm lấy chìa khóa xe: "Xin lỗi, cô Mạnh, hiện tại tôi phải tới trường của con gái tôi một chuyến, không có thời gian tiếp đãi cô được nữa rồi."
"À, không sao, không sao đâu." Kim Mê cũng đã nghe được nội dung cuộc điện thoại vừa rồi. Tuy rằng chỉ nói vài ba câu với nhau nhưng cô cũng có thể đoán ra được rằng đã xảy ra chuyện gì đó với con gái của Triệu Nghệ Nam rồi, xem ra việc nuôi dạy con cái thật sự rất khó khăn.
Triệu Nghệ Nam đang định ra ngoài, dĩ nhiên cô không thể tiếp tục ngồi đợi ở trong nhà của cô ấy nữa, cô gọi tài xế và đi theo Triệu Nghệ Nam đến trường của Tưởng Thư Hàm.
Tưởng Thư Hàm đang theo học tại một trường tư thục quý tộc và vừa trở thành học sinh lớp 11 vào tháng chín năm nay. Kim Mê bảo tài xế đỗ xe ở chỗ gần cổng trường, nhưng cũng không đi theo Triệu Nghệ Nam vào trong mà chỉ ngồi yên trong xe chờ đợi cô ấy xong việc.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau đó, từ bên trong, Triệu Nghệ Nam bước ra ngoài, đi theo sau là một cô bé mặc đồng phục học sinh nữ. Hai người dường như đang vừa đi vừa cãi vã, nhìn trông cảm xúc của đứa trẻ có vẻ như hơi bị kích động.
Sau khi nhìn thấy điều này, Kim Mê bèn đeo khẩu trang, kính râm và đội mũ, xuống xe rồi đi về phía hai người họ.
“Chính cuộc đời của mẹ mà còn là một mớ hỗn loạn nữa là, mẹ có tư cách gì mà dạy dỗ con chứ?” Kim Mê vừa bước tới thì đã nghe thấy Tưởng Thư Hàm hét lớn với Triệu Nghệ Nam: “Ba của con nuôi nhân tình ở bên ngoài, mà mẹ thì lại nén giận, đến ngay cả Tưởng Văn Kiệt cũng xem thường mẹ rồi, chỉ còn thiếu là chưa gọi thẳng Tào Lệ Na là mẹ nữa thôi! Mẹ có thể dạy con cái gì đây? Con cũng không muốn sau này mình lớn lên lại trở thành dáng vẻ như mẹ!"
Tưởng Thư Hàm nói xong, lập tức xoay người bỏ chạy. Cảm xúc của Triệu Nghệ Nam cũng có phần kích động, đứng phía sau kêu tên của Tưởng Thư Hàm hai lần, nhưng lại không hề đuổi theo.
"Không sao, không sao đâu. Trước tiên chị hãy cứ bình tĩnh lại một chút, để em giúp chị đuổi theo con bé xem sao." Kim Mê thấy Triệu Nghệ Nam vừa tức giận vừa lo lắng, bèn tự mình chạy theo sau Tưởng Thư Hàm.
Tưởng Thư Hàm cũng không đi xa, chỉ chạy đến một nhà sách ngay gần trường rồi ngồi xuống ở đó. Cô bé gọi một cốc trà sữa, trong tay cầm điện thoại di động, đang chăm chú nhắn tin với ai đó. Kim Mê tiến tới, ngồi xuống ghế đối diện cô bé, lúc này cô bé mới ngẩng đầu lên: "Chị là ai?"
Kim Mê đáp: “Chị là bạn của mẹ em, giúp mẹ em tới đây gặp em một lát.”
Nghe được chữ "mẹ" này, Tưởng Thư Hàm lại trở nên hơi kích động: "Không cần!"
"Vậy thì em có cần người trả tiền cho không? Em có thể gọi thêm vài thứ, chị sẽ thanh toán hết cho."
"Ai mà thèm chứ, cũng không phải là em không có tiền!"
Cửa lớn của nhà sách lại một lần nữa bị đẩy ra, hai cô gái mặc đồng phục học sinh giống hệt như của Tưởng Thư Hàm đi thẳng về phía cô bé.
"Tưởng Thư Hàm, cậu có ý gì đây? Cậu biết rất rõ ràng là tớ thích Lục Thiên, vậy mà cậu còn đi hẹn hò với cậu ấy ở hồ nhân tạo là sao?"
Một cô gái đứng bên cạnh cũng tức giận, bực bội phụ họa: "Đúng thế, uổng công Thiên Thiên vẫn luôn coi cậu là người bạn thân nhất của cậu ấy! Sao cậu có thể phản bội cậu ấy như vậy chứ!"
Kim Mê ngồi ở một bên: "..."
Hóa ra, gây nên náo động lớn như vậy, cũng chỉ đơn giản là vì một chuyện phá hoại nhỏ nhặt như vậy thôi sao?
Khoảng thời gian học bài đọc sách vẫn là tốt nhất.
Tưởng Thư Hàm hiển nhiên không hề cho rằng đây là một chuyện cỏn con, còn sốt ruột giải thích: “Bọn tớ vốn dĩ không phải là đi hẹn hò, do cái người đăng bài kia viết linh tinh đấy! Thậm chí, bởi vì việc này mà thầy Cao còn gọi mẹ tớ tới luôn rồi, sao mà đến cả cậu cũng không tin tớ chứ?"
Hà Thiên lại hỏi cô bé: "Vậy thì tại sao hai cậu lại cùng nhau đi đến hồ nhân tạo? Ảnh chụp cũng đã bị người ta đăng cả rồi, cậu đâu thể ngụy biện chuyện này như thế được!"
"Tớ..." Tưởng Thư Hàm thốt lên một tiếng "Tớ", nhưng mà mãi lại không có lời nói tiếp theo. Nhìn thấy cô bé mang dáng vẻ như vậy, Hà Thiên càng cảm thấy cô bạn của mình đang giấu diếm mình điều gì đó.
"Vậy mà cậu còn bảo là cậu không thích Lục Thiên!"
"Ai lại đi thích cậu ta chứ?"
"Tớ không tin đâu. Cậu không thích cậu ấy thì sao lại còn đi hẹn hò với cậu ấy ở hồ nhân tạo?"
"Tớ đã nói đó không phải là hẹn hò mà! Nhà trường đâu có cho phép yêu sớm đâu!"
"Trường không cho phép, nhưng cậu vẫn có thể vụng trộm thích cậu ấy trong lòng chứ sao!"
"..." Kim Mê ngồi đó, lắng nghe hai cô bé đối đáp qua lại, không nhịn được mà lên tiếng ngắt lời: "Đừng tranh cãi với nhau nữa, chị có thể chứng minh con bé thực sự không thích cậu bé tên Lục Thiên kia."
Lúc này Hạ Thiên mới chú ý đến cô, trông thấy khuôn mặt của cô bị che kín không lọt một lỗ hổng, Hạ Thiên không khỏi dò xét, liếc nhìn cô thêm vài lần: "Chị là ai?"
Kim Mê nói: “Chị là bạn của mẹ Tưởng Thư Hàm.”
“Vậy làm sao mà chị biết cậu ấy không thích Lục Thiên được?”
Kim Mê chớp chớp mắt, mở ảnh chụp của Tạ Trì thời cấp ba trong điện thoại ra, đưa cho mấy cô bé xem xem: “Thế nào?”
Ba cô bé vốn dĩ còn đang cãi nhau, không hẹn mà cùng bị người trong tấm ảnh thu hút: "Trời đất, cậu ấy đẹp trai quá đi!"
"Đúng vậy, còn đẹp hơn Lục Thiên rất nhiều!"
"Ai nói không phải đây!" Hạ Thiên ngước mắt, liếc nhìn Tưởng Thư Hàm đứng bên cạnh, chậc lưỡi một tiếng: "Từ khi nào mà cậu lại quen biết được một cậu bạn đẹp trai như vậy, cũng không thèm giới thiệu cho chúng tớ tới làm quen?"
Tưởng Thư Hàm: "..."
Cô bé cũng vừa mới gặp thôi mà.
Kim Mê cất điện thoại đi, nhìn cô bạn cùng lớp với Tưởng Thư Hàm, tên Hà Thiên kia, nói: "Trái lại, cô bạn này của em cũng thay lòng đổi dạ thật nhanh quá. Chẳng phải vừa rồi, em còn mở miệng là tiếng trước Lục Thiên tiếng sau cũng Lục Thiên hay sao?"
"Em, em chỉ là đối xử với họ như thế bởi vì thích những thứ đẹp đẽ mà thôi. Trường của bọn em không cho phép yêu sớm đâu." Hạ Thiên nghiêm túc nói: "Bạn nam trong điện thoại di động của chị có phải là họ hàng của chị không ạ?"
"Cứ coi như là thế đi."
"Cậu ấy học trường nào vậy?"
"..." Kim Mê ho khan hai tiếng, nói với họ: "Mấy đứa hãy kể cho chị nghe một chút về những chuyện đã xảy ra hôm nay đi, rồi chị sẽ giới thiệu cậu bé ấy cho các em làm quen."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.