Bà Hoàng Giới Giải Trí Vẫn Là Tôi

Chương 17



Sao nữ khác ra sao anh không biết, nhưng còn Mạnh Xán Nhiên thì ăn như hạm vậy.

Thật ra chính bản thân Kim Mê cũng thấy hơi tội lỗi vì đã ăn quá nhiều vào buổi tối như vậy, thế nên tối hôm ấy cô đã tự giác tập thể dục thêm nửa tiếng nữa. Trước kia chị Nam luôn ở bên để đốc thúc cô, còn bây giờ cô chỉ có thể tự quản lý bản thân mà thôi!

Cô đã trưởng thành rồi.

Ăn tiệc mừng BBQ xong, kế đến chính là giải quyết chuyện biệt thự Kim Hải.

Khu biệt thự này được thi công cách đây hai mươi năm về trước. Lúc ấy, mục đích chính của chủ thầu khi chọn xây tại nơi khá xa trung tâm thành phố là để có bầu không khí yên tĩnh. Nhưng sau hai mươi năm phát triển, địa bàn thành phố ngày một mở rộng, vị trí của biệt thự Kim Hải cũng nghiễm nhiên trở thành khu vực sầm uất của thành phố.

Nó cực kỳ gần trung tâm thương mại náo nhiệt, nhưng toàn bộ khu biệt thự lại trồng rất nhiều cây xanh, khiến tổng thể trông nó hệt một viên ngọc phỉ thúy tại thành phố lớn này vậy.

Không thể không công nhận rằng gia đình bác cả rất biết cách chọn. Tính đến thời điểm hiện tại, giá trị của căn biệt thự này đã vượt xa so với giá của thời hai mươi năm trước, nhiều nhà giàu mới nổi muốn mua bằng một số tiền lớn nhưng không một ai chịu bán.

Lúc Kim Mê dẫn người đến cổng biệt thự, hai đứa nhóc đang chơi đùa trong vườn hoa. Bác cả của Kim Mê có tổng cộng hai người con trai, sau này hai người con ấy lấy vợ thì mỗi người sinh một bé gái và một bé trai. Bây giờ cả tám thành viên trong gia đình đều sống tại căn biệt thự này, xem luôn nơi này là nhà mình.

Cô nhoẻn môi cười, tình cờ nhìn thấy một người phụ nữ bước ra từ trong nhà. Nhìn mặt thì đây có lẽ là vợ của anh họ hai. Trước kia hai người không thường tiếp xúc với nhau, chỉ gặp nhau một lần vào ngày lễ, Tết.

"Mấy người là ai?" Cảnh Kim Mê dẫn một đoàn người ăn mặc giống vệ sĩ đứng ngay ngoài cổng thật sự nổi bật cực kỳ, bởi vậy người chị dâu họ đứng hàng thứ hai này chú ý tới họ ngay.

Hôm nay Kim Mê không đội mũ và khẩu trang nhưng vẫn đeo kính râm bản to. Cô khẽ nhoẻn đôi môi đỏ mọng, cất bước vào nhà: "Chào cô, tôi là chủ nhân của căn biệt thự này, hôm nay tôi sang đây để xem nhà."

Chị dâu lộ rõ vẻ ngỡ ngàng trên mặt mình, chị ta ngạc nhiên nhìn cô: "Cô là chủ nhà ư? Đừng đùa, rõ ràng căn nhà này là của chú út tôi mà!" Đọc Full Tại truyenfull.xyz

Kim Mê hơi ngẩng đầu, mỉm cười thông báo với chị ta: "Họ đã bán căn nhà này cho tôi rồi."

"Cái gì? Không thể nào!"

Kim Mê đưa tay sang bên cạnh, một ông anh mặc com-lê đen nhanh chóng đưa một bản hợp đồng vào tay cô: "Hợp đồng cũng ký rồi, thủ tục sang tên cũng làm rồi, có thể phải phiền các cô dọn ra khỏi đây trong thời gian ngắn nhất."

Người chị dâu họ đứng hàng hai này càng bàng hoàng hơn nữa. Chị ta vươn tay tới, toan giật lấy hợp đồng trên tay cô nhưng Kim Mê đã nhanh tay rút về, cười với chị ta: "Không thì chúng ta vào nhà bàn bạc đi, sẵn tiện tôi xem nhà luôn."

Nói xong câu ấy, cô không chờ có sự đồng ý của chị dâu họ mà đã dẫn người vào nhà. Thấy vậy, chị dâu vội vàng gọi những người khác trong nhà, đến bác gái cả cũng có mặt.

"Mấy người quay làm gì vậy?" Anh họ cả của Kim Mê thấy họ cứ cầm điện thoại quay phim mãi thì lập tức lên tiếng ngăn cản: "Không được quay!"

Kim Mê nhìn anh ta, kiên nhẫn cười bảo: "Ngại quá, hôm nay chúng tôi tới đây để xem nhà, đương nhiên phải quay, chụp chỗ này chỗ kia rồi. Theo như những gì tôi được biết, các anh chỉ ở nhờ tại đây thôi mà đúng không? Chủ nhà đã bán căn nhà này cho tôi rồi, theo lý mà nói, bây giờ tôi chính là chủ nhân của căn biệt thự này."

Cô mới dứt câu thì bác gái cả cũng đã gọi điện xong ra bước ra từ đằng sau. Anh họ cả kéo bà ta lại, hỏi ngay: "Mẹ, thím nói sao?"

Sắc mặt của bác gái cả vô cùng khó coi: "Đúng là họ đã bán nhà thật rồi."

Anh họ cả biến sắc: "Mấy người đó bị làm sao thế? Sao họ có thể tự ý bán nhà đi chứ!"

Nghe thấy câu này, Kim Mê bật cười, nhìn anh ta: "Nhà của người ta, người ta muốn bán thì bán thôi, đó là chuyện đương nhiên mà, cần phải hỏi ý mấy người à?"

"Nhưng chúng tôi còn ở đây, ít nhất họ cũng nên báo trước một tiếng cho chúng tôi hay chứ!"

"Hôm nay tôi tới đây để báo cho các anh biết đấy." Kim Mê nói: "Tôi biết các anh là họ hàng của chủ nhà cũ, họ ngại mở lời nên đành để tôi đứng ra làm người xấu vậy. Cơ mà các anh cứ yên tâm, không phải tôi bắt mọi người dọn ra khỏi đây ngay trong hôm nay đâu, ba ngày sau tôi sẽ quay lại, mong rằng lúc đó các anh đã dọn đồ xong rồi."

"Cô..." Anh họ cả kích động tiến lên một bước, nhưng rồi lại lùi về sau vì bị vệ sĩ đứng kế bên Kim Mê trừng mắt: "Ba ngày sao mà đủ được?" Đọc Full Tại truyenfull.xyz

"Thì thuê một công ty dọn nhà nào làm ăn chất lượng đi, một ngày là dọn xong cho các anh rồi." Kim Mê lườm nguýt anh ta: "Còn nữa, bây giờ nhà này là của tôi, tôi sẽ cho người quay video thật kỹ. Ba ngày sau, nếu so sánh với hiện trạng mà có gì hư hỏng thì các anh phải bồi thường toàn bộ đấy."

Nghe đến đây, bác gái cả cũng không thể giữ bình tĩnh được nữa: "Phan Tuệ Chân này đúng là! Sao họ có thể bán nhà mà chẳng nói tiếng nào chứ! Rõ ràng biết chúng ta sống ở đây mà còn bán nhà, mẹ thấy họ muốn đuổi chúng ta thì có!"

Kim Mê xoay người nhìn thẳng vào mắt bà ta, cất lời: "Thật ra chuyện này các bà không thể trách dì Phan được. Tôi đã vừa ý ngôi nhà này từ rất lâu, các bà cũng biết cảnh vật bên ngoài của biệt thự Kim Hải lộng lẫy cỡ nào rồi đấy. Ban đầu dì Phan cũng không muốn bán đâu, một phần cũng vì băn khoăn nhà bà còn ở đây nữa. Nhưng tôi thật sự rất thích căn nhà này, thuyết phục bà ấy hơn nửa năm trời, bà ấy không cản tôi nổi nên cuối cùng cũng thỏa hiệp. Hai vợ chồng họ mặt mỏng, ngại nói với các bà nên tôi mới là người đứng ra thông báo. Bây giờ ngôi nhà này đã thuộc về tôi, các bà có quấy rầy bà ấy thì cũng vô ích thôi."

Trong thoáng chốc, cả ngôi nhà bỗng dưng chìm vào sự tĩnh lặng chết chóc. Cho đến khi con dâu đẩy bác cả của Kim Mê ra ngoài, bác gái cả mới khóc lóc nhào tới: "Lão Kim à, sao số chúng ta khổ quá đi! Già cả rồi mà còn bị đuổi ra khỏi nhà nữa! Ông nghĩ xem, em trai và em dâu của ông có thiếu chút tiền này đâu, sao tự dưng lại bán nhà chứ? Đích thị là không muốn chúng ta ở đây rồi!"

Kể từ khi bà ta bắt đầu giở trò nước mắt cá sấu, các vệ sĩ đồ đen do Kim Mê dẫn đến nhanh chóng chĩa camera vào họ.

Hôm nay cô đã giao nhiệm vụ quay video toàn bộ quá trình cho họ, bên cạnh việc quay nhà thì cũng vì cân nhắc trong nhà có hai người già, sợ họ sẽ ăn vạ. Xem ra cô rất hiểu vợ chồng bác cả mình.

Bác cả đang ngồi trên xe lăn, nghe thấy lời than van của vợ mình, ông ta ho sù sụ như thể sẽ qua đời bất cứ lúc nào. Thấy vậy, bác gái cả càng khóc lóc thảm thiết hơn nữa, con dâu cũng đứng cạnh hát đệm, chỉ trích họ muốn giết hết hai người già.

Kim Mê đứng nhìn những kẻ này diễn trò một lát mới lên tiếng: "Mọi người không cần đau khổ như thế đâu. Chỉ là một cái nhà thôi mà, nếu các bà đã nói không thiếu chút tiền này thì có thể trả tiền để mua lại từ tôi mà. Mặc dù tôi thích nơi này lắm nhưng giá tiền thích hợp thì thôi tôi nhường lại cho các bà cũng được."

Phòng khách lại im phăng phắc. Họ không biết giá bán cuối cùng của căn biệt thự này là bao nhiêu nhưng lại biết rõ giá thị trường ở ngoài, nếu không thì họ đã chẳng ăn vạ tại đây mãi không chịu dọn đi rồi.

Bọn họ đã nhắm vào ngôi nhà này từ rất lâu, năm ngoái nhân lúc bác cả Kim Mê bị bệnh thì tranh thủ dọn vào đây ở. Ban đầu họ cứ đinh ninh cho dù cuối cùng vợ chồng Phan Tuệ Chân không nhường ngôi nhà này cho họ thì cũng hời to khi được sống tại đây thêm vài năm.

Tự dưng đùng một cái căn nhà bị bán, trong khi họ chẳng nghe phong thanh được gì.

Họ thừa biết tính cách của hai vợ chồng Phan Tuệ Chân như thế nào, cả hai chắc chắn không bao giờ dám can đảm đứng ra để làm chuyện này. Nhất định là do con nhỏ mua nhà này bám dai như đĩa, chẳng biết cuối cùng đã dùng cách gì mà có được cái gật đầu của hai vợ chồng.

"Tôi biết cô, hình như cô là ngôi sao tên Mạnh Xán Nhiên đúng không!" Vợ anh họ hai nhận ra Kim Mê, chỉ vào mũi cô và quát tháo: "Là ngôi sao thì tự cho mình cái quyền ép mua, ép bán người khác à?"

Kim Mê lấy kính râm đang đeo xuống, mỉm cười với chị ta: "Chẳng lẽ là ngôi sao thì không được mua nhà? Ngôi sao mua nhà là ép mua ép bán à? Dì Phan và tôi nói chuyện rất hợp tính nhau, bà ấy tự nguyện bán nhà cho tôi chứ không phải do bị ép buộc, còn các bà chỉ là ở nhờ thôi, có tư cách gì mà khua tay múa chân chứ? Tôi thấy mấy người giống muốn ở lì tại đây, không chịu đi thì đúng hơn."

"Ăn nói bậy bạ!"

Cô bật cười, đeo kính râm lên lại: "Nếu vậy thì không còn gì tốt hơn, mong rằng ba ngày sau các bà đã thu dọn đồ đạc xong xuôi. Nể tình trong nhà có hai người già, tôi có thể bỏ tiền ra thuê dịch vụ chuyển nhà giúp bà. À đúng rồi, các bà ở đây đã được một thời gian rất lâu, chắc cũng biết an ninh ở khu biệt thự này rất nghiêm ngặt, người ngoài tuyệt đối không được vào nếu không có sự đồng ý của chủ tòa nhà. Lúc đó, các bà đừng bị chủ tòa nhà chặn ở ngoài thì khóc lóc nói người khác bắt nạt các bà đấy nhé."

Dứt lời, cô chờ người đi lên tầng trên quay phim đi xuống rồi dẫn họ rời khỏi đây. Anh họ hai ở tầng trên theo dõi họ quay nhà sát sao, lúc này thấy không ai nói gì nữa thì đanh mặt hỏi: "Nó nói gì vậy anh?"

Anh họ cả đáp: "Nói chúng ta ba ngày sau dọn đi, nếu không ba ngày sau sẽ không vào được đây." Đọc Full Tại truyenfull.xyz

Anh họ hai không kiềm được câu chửi thề: "Thấy chúng ta dễ bắt nạt lắm phải không! Bây giờ em gọi điện cho chú út, để xem mấy người đó sẽ nói gì!"

Sợ anh ta quá kích động, cuối cùng bác gái cả vẫn tự mình gọi điện, có điều người nghe máy là Phan Nhã Dung chứ không phải Phan Tuệ Chân.

Từ lâu Kim Mê đã lường trước được rằng chắc chắn gia đình bác cả sẽ yêu ba mẹ mình giải thích khi bỗng dưng hay tin đã bị bán nhà, mặc dù rõ ràng ngôi nhà này chẳng hề liên quan gì tới họ. Do đó, cô bảo mẹ mình tiết lộ chuyện này cho Phan Nhã Dung biết. Với thái độ tích cực lấy lòng của Phan Nhã Dung vào ngày hôm đó, cô ta ắt sẽ không bỏ qua cơ hội này. Hơn nữa, cô ta cũng là người muốn gia đình bác cả dọn đi nhất.

"Ngôi nhà này vốn thuộc về cô của tôi, mấy người còn đòi giải thích gì nữa? Mấy người ở chùa suốt hai năm qua, cô tôi luôn là người trả tiền nhà tiền ở cho mấy người, mấy người còn đòi giải thích là sao? Không thấy mất mặt à? Đúng là nực cười, ngay từ đầu cô đã không có nghĩa vụ phải thông báo trước cho mấy người, mà giả sử thông báo thì liệu có bán được căn nhà này không?" Phan Nhã Dung cũng lấy làm ngạc nhiên trước việc Phan Tuệ Chân bán nhà. Nhưng trước đây nó luôn bị gia đình bác cả của Kim Mê chiếm đoạt, bây giờ chí ít nó đã biến thành tiền và trở lại túi của Phan Tuệ Chân. Không chừng cô ta sẽ được chia nhiều hơn một chút vào dịp phân chia tài sản sau này cũng nên.

Nói chung là lợi hơn gia đình bác cả Kim Mê.

Bác gái cả cũng dần dần ngờ ngợ sau khi cãi nhau ỏm tỏi với Phan Nhã Dung. Hôm nay Phan Nhã Dung có mặt ở chỗ của Phan Tuệ Chân, đây chắc chắn không phải điều trùng hợp. Không phải cô ta cũng nhắm vào tài sản của họ à? Mặc dù không còn nhà nhưng ba mẹ của Kim Mê còn rất nhiều tiền, bây giờ mà làm rùm beng lên rồi cạch mặt nhau thì chẳng phải sẽ đúng ý người khác rồi sao!

Nghĩ đến đây, bác gái cả lập tức thay đổi giọng điệu, bảo Phan Nhã Dung đưa điện thoại cho Phan Tuệ Chân và trò chuyện với bà ấy một cách ôn tồn, nhỏ nhẹ.

Phan Tuệ Chân chỉ đáp qua loa cho có. Biểu hiện của bác gái cả cho thấy Miểu Miểu đã nói đúng. Cô đã dặn họ đừng lo lắng, bởi vì gia đình bác gái cả có thể vô liêm sỉ nhưng chắc chắn sẽ không từ bỏ cơ hội kiếm chác. Vì tài sản của họ, những kẻ này sẽ không làm căng chuyện này lên.

Sau một buổi sáng, cuối cùng vụ lùm xùm này cũng kết thúc. Sau khi Phan Nhã Dung đang ở chỗ Phan Tuệ Chân ra về, ba của Kim Mê đi tới.

"Chuyện lớn như bán nhà mà sao em không nói với anh một tiếng?"

Phan Tuệ Chân nhìn về phía ông ấy. Biệt thự Kim Hải đứng tên bà ấy, việc bà ấy bán nhà có thể sẽ không đến tai ba của Kim Mê, nhưng sau chuyện này, gia đình bác cả mà làm ầm lên thì chắc chắn sẽ không giấu được nữa.

Bởi vậy Kim Mê đã nghĩ cách giải thích giúp bà ấy: "Thật ra không phải bán nhà đâu, do ngày nào Nhã Dung cũng đến tìm em, nói về chuyện căn nhà, em cũng phiền nên mới tìm người dựng một vở kịch ấy mà. Bây giờ gia đình anh cả đã dọn ra ngoài, Nhã Dung cũng chịu để yên rồi."

Sau khi nghe xong, ba của Kim Mê ngây ra thật lâu mới lấy lại tinh thần: "Từ khi nào em biết dùng mấy chiêu này thế?"

"Do nhà họ ép quá còn gì? Vì căn nhà này mà đủ thứ chuyện xảy ra suốt hai năm qua, bây giờ cuối cùng cũng yên." Dứt lời, bà ấy lại cảnh cáo ba Kim Mê: "Anh không được nói câu này lung tung đâu đấy, mấy công mấy người bên anh cả anh lại ồn ào nữa."

"Yên tâm, cái này anh biết mà." Ba Kim Mê gật đầu, thật ra hai năm qua ông ấy cũng quá phiền nhà bên đó: "Em không bán căn nhà đó thật chứ?"

"Không bán." Bởi vì bà ấy tặng luôn cho Kim Mê mà.

Ba của Kim Mê không hỏi gì thêm nữa, có vẻ ông ấy đã tin vào lời giải thích của vợ mình, Phan Tuệ Chân cũng thở phào nhẹ nhõm. Mấy ngày trước, lúc thảo luận với Miểu Miểu về chuyện này, bà ấy còn lo lắng lời giải thích này sẽ có lỗ hổng, khó mà tin được. Không ngờ tất cả đều đúng như dự đoán của Miểu Miểu. Giờ đây, căn nhà đã được sang tên cho cô một cách suôn sẻ, gia đình bác cả cũng dọn ra ngoài, ngay cả ba cô cũng không mảy may nghi ngờ.

Có lẽ phải khen Miểu Miểu thông minh từ nhỏ rồi.

Ba ngày sau, Kim Mê thuận lợi tiếp quản biệt thự Kim Hải. Cô thuê dịch vụ dọn dẹp nhà cửa để họ dọn sạch căn nhà, rồi tìm người sửa sang đơn giản để nơi này nhìn giống phòng làm việc hơn.

Sở dĩ cô chọn mở phòng làm việc ở đây không phải chỉ vì nhằm vào gia đình bác cả của mình, mà còn vì thật sự cảm thấy đây là một nơi vô cùng thích hợp. Sau khi trang trí lại, phòng làm việc đã sáng sủa hơn hẳn, Kim Mê thấy không còn vấn đề gì nữa bèn hẹn Triệu Nghệ Nam đến đây để ký hợp đồng quản lý với mình.

Trong thời gian này, Triệu Nghệ Nam đã giải quyết xong xuôi chuyện nhà và chuyện công ty. Đội ngũ luật sư mà cô ấy thuê vô cùng chuyên nghiệp, việc tiếp theo cứ giao cho họ làm là được.

Triệu Nghệ Nam dạo qua một vòng phòng làm việc của Kim Mê, gật đầu nói với người đang đứng kế bên: "Làm tốt lắm, đúng là ra dáng thật."

"Hơn nữa nơi này có phong cảnh đẹp, vị trí địa lý cũng thuận lợi."

"Ừm, nếu không thì giá đã chẳng đắt đỏ như vậy." Triệu Nghệ Nam thầm nghĩ. Năm đó, phải công nhận Kim Mê thật sự rất tinh mắt, mua từ rất sớm, chứ mua biệt thự Kim Hải vào thời điểm hiện tại thì sẽ khó như lên trời: "Cơ mà phòng làm việc này của cô vẫn còn thiếu một số thứ."

Kim Mê ngẩn người, vô thức đảo mắt nhìn quanh nhà: "Thiếu gì ạ?"

Cô đã mua hết tất cả những gì cần mua rồi mà, chắc hẳn phải không bỏ sót cái gì mới phải.

Triệu Nghệ Nam nói: "Đây là phòng làm việc cá nhân của cô, nhưng lại không có lấy một bức ảnh nào của cô."

"... Ừ nhỉ!" Bấy giờ Kim Mê mới sực nhận ra nơi này thật sự không có lấy một tấm poster của mình nữa! "Để em đi tìm ảnh của em rồi đi in."

"Thôi khỏi, mấy bức ảnh lúc trước của cô quá xấu, chúng ta chụp lại đi."

Kim Mê: "..."

Quả thật ảnh hồi trước của Mạnh Xán Nhiên không được đẹp cho lắm thật, nhưng chê xấu ngay trước mặt cô thì chẳng lịch sự chút nào.:)

"Tôi sẽ liên hệ với phòng làm việc để chụp vài bức ảnh cho cô." Triệu Nghệ Nam ngắm nhìn xung quanh, dường như cô ấy đang xem thử nên treo ảnh ở những vị trí nào: "Lúc đó, chúng ta không chỉ phải treo ảnh khắp phòng làm việc mà còn phải đăng lên mạng để tất cả mọi người cùng thưởng thức."

Kim Mê giơ ngón cái với cô ấy: "Quả không hổ là chị Nam của em, chưa gì đã sắp xếp công việc cho em rồi."

Cô đưa hợp đồng với những điều lệ đã được thống nhất đến trước mặt Triệu Nghệ Nam nhoẻn môi cười với cô ấy: "Đã vậy thì chúng ta hãy nhân ngày lành tháng tốt hôm nay để ký hợp đồng thôi."

Triệu Nghệ Nam nhận hợp đồng từ tay cô, ngồi xuống ghế sô pha để đọc: "Ổn thỏa cả rồi, giống với tất cả những gì chúng ta đã thống nhất lúc trước."

Đoạn Triệu Nghệ Nam cầm bút ký vào ô ký tên. Đột nhiên, cô ấy có phần thất thần khi nhìn ba chữ "Triệu Nghệ Nam" này.

Một lần nữa, cô ấy đã quay trở về với cái tên Triệu Nghệ Nam, mà không phải mang danh phận mợ chủ Tưởng hay mẹ của Văn Kiệt nữa.

Kim Mê cũng ký tên và đóng dấu, mỉm cười, chìa tay về phía Triệu Nghệ Nam: "Kể từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ là châu chấu đứng trên cùng một dây thừng!"

Triệu Nghệ Nam: "..."

"Cô không thể dùng cách ví von nào tử tế hơn à?" Cô ấy nói với vẻ cạn lời.

Sau một hồi nghĩ ngợi, Kim Mê nói lại lần nữa: "Chúc mừng chúng ta đã ký hợp đồng hợp tác. Sau này, chúng ta sẽ cùng nhau đi hết con đường mà trước đây cô và Kim Mê vẫn còn dang dở!"

Gợn sóng lại dâng trào trong đôi mắt Triệu Nghệ Nam, lần này Kim Mê thấy rất rõ.

"Hợp tác vui vẻ." Bắt tay với Kim Mê, Triệu Nghệ Nam những tưởng mình đã trở về với tuổi đôi mươi. Vào cái năm ấy, lần đầu tiên cô ấy gặp Kim Mê, cô đã tỏa sáng rực rỡ trời sinh tựa vì sao lấp lánh.

Giống như Mạnh Xán Nhiên của bây giờ vậy.

"Nếu bây giờ chúng ta đã cùng một phe thì tôi muốn hỏi cô một vấn đề, mong cô hãy thành thật trả lời." Triệu Nghệ Nam nói: "Đây cũng để tôi hiểu biết cô một cách trọn vẹn, mai sau lỡ có biến cố gì xảy ra thì còn đối phó được."

"Được, chị hỏi đi, em biết gì thì sẽ nói hết, không giấu gì đâu ạ."

Triệu Nghệ Nam nhìn thẳng vào mắt cô: "Cô có đang hẹn hò với ai không?"

"..." Sao chưa gì đã hỏi câu trúng tim đen thế này?

Triệu Nghệ Nam vẫn đang chờ câu trả lời của cô. Kim Mê cười trừ với cô ấy rồi thốt: "Không hẹn hò với ai cả, nhưng mà... Em đã kết hôn rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.