Tạ Sơ Thời không ngờ mình nói nhiều như vậy mà trong lòng người phụ nữ này vẫn chỉ có chuyện so bì hơn thua.
“Cháu rất tán thưởng phần diễn của thím, nói thật, chúng cháu khó mà thấy lo lắng về màn thi đấu sắp diễn ra.” Tạ Sơ Thời thuận theo lời cô để đốp lại một cái, không nể mặt thím út là cô chút nào.
Kim Mê mím môi mỉm cười, cũng bắt đầu đáp trả: “Rất chờ mong lát nữa được nhìn thấy vẻ mặt của cậu khi thua trận tranh tài này.”
Tạ Sơ Thời thấy cô tự tin như vậy thì dường như chợt nhớ đến chuyện gì đó: “Chắc không phải thím mua chuộc chú út của cháu, để chú ấy bảo đảm thím thắng đấy chứ? Lúc thím ra mắt cũng dùng chiêu trò như vậy.”
Kim Mê: “...”
Quả nhiên trong cuộc đời chỉ cần có một vết nhơ thôi, trong tương lai sẽ bị người khác lôi ra châm biếm hết lần này đến lần khác.
“Cô Mạnh, tôi đến trang điểm cho cô.” Thợ trang điểm phụ trách Mạnh Xán Nhiên đi đến, nhìn thấy Tạ Sơ Thời cũng đứng trong phòng thì ngẩn người.
Chuyện tỏ tình với Thẩm Thịnh Tinh trước mặt mọi người của Mạnh Xán Nhiên đã từng gây ấn tượng rất lớn với cô ấy, bây giờ Tạ Sơ Thời lại… Cậu chàng vừa mới tròn mười tám tuổi thôi mà, cô Mạnh sẽ không ra tay với cậu chàng đâu nhỉ!
“Tôi đến tìm cô Mạnh để gửi lời thách đấu.” Tạ Sơ Thời cười cười với mấy cô ấy, vẫy tay đi ra ngoài: “Vậy lát nữa chúng ta gặp nhau trên sân khấu vậy.”
Sau khi cậu ta đi, cuối cùng thợ trang điểm cũng tỉnh táo trở lại, cầm hộp đựng đồ trang điểm đi đến chỗ Mạnh Xán Nhiên. Hôm nay cảnh Mạnh Xán Nhiên phải diễn chính là một cảnh trong bộ phim dân quốc, kiểu trang điểm và kiểu tóc cũng phải đậm dấu ấn của thời đại đó.
[Nguyễn Nguyễn] là cảnh quay bắt đầu từ lúc nữ chính còn đi học trở đi nhưng trích đoạn được chọn lại là cảnh một khoảng thời gian sau khi nữ chính lấy chồng, khi đó cô ấy đã trút bỏ vẻ ngây ngô của thời bút mực, cách ăn mặc cũng ra dáng bà chủ nhà giàu.
Sau khi trang điểm, hóa trang cho Mạnh Xán Nhiên dựa theo trong kịch bản nguyên tác xong, thợ trang điểm nhìn cô gái trong gương, trong khoảnh khắc chợt cảm thấy người trong gương còn có vẻ hấp dẫn, có thần hơn cả bản gốc.
Giờ tay nghề của cô ấy đã điêu luyện như vậy rồi sao? Cô ấy lấy làm kiêu ngạo.
“Cô Mạnh, cô nhìn xem, có chỗ nào cô vẫn chưa được hài lòng nữa không?” Cô ấy đứng sau lưng Kim Mễ hỏi cô.
Kim Mễ quản sát hình ảnh phản chiếu mình trong gương một lúc lâu, sau đó gật đầu: “Cũng không tệ lắm, trông rất đẹp.”
“Chủ yếu vẫn là do nền da của cô tốt.” Thợ trang điểm thuận mồm nịnh hót một câu: “Trang phục vừa nãy đã chuẩn bị xong, cô có thể đi thay rồi.”
“Được.”
Sau khi trao đổi với người thuộc ekip chương trình xong, Triệu Nghệ Nam lại ở bên ngoài xem màn diễn tập của người khác một lúc, cuối cùng cũng chịu quay lại. Ai ngờ đi được nửa đường cô ấy lại gặp phải Hồng Như, từ khi còn trẻ hai người đã không hợp nhau nhưng lúc Kim Mê nổi như cồn, Triệu Nghệ Nam là quản lý của cô nên dĩ nhiên trên Hồng Như một bậc. Bây giờ Hồng Như đã có công ty riêng của mình, còn nâng đỡ mấy idol trở nên nổi tiếng, hiển nhiên có tiếng trong giới giải trí hơn Triệu Nghệ Nam vắng bóng hai mươi năm.
Nay oan gia ngõ hẹp gặp nhau, thể nào Hồng Như cũng phải thể hiện khoe khoang một phen, đáp trả lại tất cả những sự chèn ép phải nhận trước đây.
“Ồ, đây không phải quản lý Triệu nức tiếng gần xa đó sao?” Hồng Như tiến lên phía trước, lên tiếng chào hỏi Triệu Nghệ Nam trước: “Đã bao lâu chúng ta không gặp nhau rồi nhỉ? Chắc cũng phải hai mươi năm rồi đấy?”
Triệu Nghệ Nam nhìn cô ta cười cười, trong lòng Hồng Như đang nghĩ gì cô ấy biết rất rõ: “Cô chưa từng gặp tôi chứ tôi lại thường xuyên nhìn thấy cô, nghệ sĩ dưới trướng bà chủ Hồng vẫn không nổi tiếng bằng bản thân cô.”
Hồng Như: “...”
Hai mươi năm không gặp, quả nhiên Triệu Nghệ Nam vẫn khiến người ta ghét y như trong ấn tượng của cô ta.
“Nếu phải nói về nổi tiếng thì làm gì có ai sánh bằng Mạnh Xán Nhiên chứ.” Hồng Như nhìn Triệu Nghệ Nam nói, cũng cười một tiếng nói tiếp: “Có lần nào mà cô ta không bị ném đá dậy sóng cộng đồng mạng đâu? Cô nói cô xem, trước kia nhiều hạt giống tốt đứng xếp hàng để cô chọn như vậy, bây giờ lại chỉ có thể nhặt loại hàng như Mạnh Xán Nhiên. Ôi chao, thật sự là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây mà.”
“Nghệ sĩ dưới tay tôi cũng không đến lượt cô quan tâm, cô cứ quản lý tốt đám nghệ sĩ của bản thân cô là được.” Triệu Nghệ Nam lách qua người Hồng Như, đi thẳng về phía trước: “Cái cậu Tạ Sơ Thời kia vừa tốt nghiệp cấp ba đúng không, lát nữa thua thì đừng có khóc nhè trên sân khấu đấy.”
“... Cô vẫn nên lo hôm nay Mạnh Xán Nhiên lại bị chế giễu đến nỗi người qua đường cũng biết đi!” Cuối cùng vẫn là Hồng Như không giả vờ tiếp được trước, cô ta quay mặt về phía bóng lưng của Triệu Nghệ Nam gào to một tiếng.
Triệu Nghệ Nam không tiếp tục mất thời gian với cô ta nữa, cô ấy dứt khoát quay trở lại phòng hóa trang. Kim Mê đã thay đồ hóa trang xong, cô đang đứng trước gương chỉnh lại trang phục, lúc nhìn thấy Triệu Nghệ Nam đi vào, cô không nhịn được hỏi một câu: “Sao bây giờ chị mới quay lại? Em còn tưởng chị lạc đường trong đài truyền hình rồi nữa chứ.”
Triệu Nghệ Nam nghe thấy giọng nói nên nhìn về phía cô, có phần hơi ngỡ ngàng đến ngơ ngẩn, không thể ngờ Kim Mê sẽ ăn mặc như vậy, hơn nữa trông còn như kiểu nhân vật này không là gì so với cô vậy: “Tôi đi xem những người khác diễn tập như thế nào, trên đường về chạm mắt Hồng Như.”
“Hả?” Kim Mê lập tức hào hứng: “Vậy chị không đại chiến ba trăm hiệp với cô ta à?”
Triệu Nghệ Nam xem thường nói: “Chỉ bằng cô ta mà còn cần ba trăm hiệp? Ba hiệp đã quyết định xong thắng bại rồi.”
“Bái phục bái phục, không hổ là chị Nam của em.” Kim Mê nói xong lại nhìn thẳng vào gương nói: “Bộ sườn xám này không được vừa người cho lắm.”
Triệu Nghệ Nam nhìn nhìn vài lần rồi nói với cô: “Không phải hàng đặt may riêng nên chắc chắn sẽ không quá vừa người nhưng mà vẫn mặc được, lát nữa cô cứ cố gắng diễn cho tốt là được.”
“Biết rồi, chắc chắn không thể để chị bị mất mặt trước mặt Hồng Như.” Kim Mê đeo dây chuyền và hoa tai đang để trên bàn lên, ngồi xuống ghế cúi đầu đọc kịch bản.
Cô là khách mời dự bị nên là người lên sân khấu cuối cùng, hôm nay để phối hợp diễn với nhân vật chính, ekip chương trình cũng đã mời nam chính của bộ phim [Nguyễn Nguyễn] đến đây.
Mười năm trước Trì Húc trở nên nổi tiếng nhờ vai nam chính trong bộ phim [Nguyễn Nguyễn], trong khoảng thời gian ngắn đó được người người săn đón. Nhưng chưa được mấy năm, độ hot của anh ta đã dần dần hạ nhiệt, chìm vào quên lãng, rất hiếm khi được người khác nhắc đến.
Nếu không phải lần này cần phối hợp diễn với Kim Mê, tạo chiêu trò thì ngay cả công việc này anh ta cũng không giành được.
Sau khi chương trình bắt đầu, Kim Mê gặp được Trì Húc ở hậu trường, hai người có thời gian nửa tiếng để diễn tập.
Trước khi đến đây, Trì Húc đã xem màn biểu diễn ‘xuất sắc’ của Mạnh Xán Nhiên trên mạng, chỉ cần anh ta có những job khác để chọn lựa thì anh ta cũng tuyệt đối không phối hợp diễn với Mạnh Xán Nhiên.
“Anh Trì Húc, xin chào.” Lúc nhìn thấy Trì Húc, Kim Mễ chủ động lên tiếng chào hỏi anh ta. Mặc dù Trì Húc không ưa cô cho lắm nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra thân thiện, lịch sự, bởi vì thời gian gấp rút, hai người cũng không nói chuyện quá nhiều mà vào thẳng vấn đề, bắt đầu diễn tập luôn.
Lúc ánh mắt Kim Mễ nhìn về phía anh ta, anh ta như bị hút hồn vào cảm xúc trong đôi mắt cô, suýt nữa quên mất lời thoại mình phải nói.
Cảm giác này là như thế nào, trạng thái của cô bây giờ dường như có gì đó khác với cô trong màn biểu diễn anh ta đã xem lúc tối.
Sau khi màn biểu diễn của ba nhóm diễn viên phía trước kết thúc, nhân viên công tác thông báo bọn họ chuẩn bị lên sân khấu. Kim Mễ lấy điện thoại từ chỗ Triệu Nghệ Nam, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Tạ Trì: “Tôi sắp phải lên sân khấu rồi, anh nhanh chóng bật máy tính lên xem phát sóng trực tiếp đi! Để tôi tỏa sáng chói mù đôi mắt anh luôn!”
“...” Sau khi đọc hết dòng tin nhắn này, trong chốc lát Tạ Trì không biết nên nói gì. Trần Giác ở bên cạnh nhắc nhở anh một câu: “Tổng giám đốc Tạ?”
Tạ Trì khóa điện thoại, nói với những người khác trong phòng họp: “Thời gian không còn sớm nữa, mọi người đi ăn cơm trước đi, ăn xong chúng ta lại tiếp tục.”
“Vâng tổng giám đốc Tạ.” Mặc dù trong lòng mọi người cảm thấy hết sức bất ngờ nhưng được ăn cơm thì ai mà không vui.
Tạ Trì quay trở lại phòng làm việc của mình, mở phần mềm phát sóng trực tiếp lên, đúng lúc nhìn thấy Kim Mê lên sân khấu. Tạo hình của cô mang đậm dấu ấn riêng của thời dân quốc, mặc dù sườn xám cô mặc không phải vừa như in nhưng cũng phác họa ra đường cong tuyệt đẹp của cô.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp ai nấy đều phấn khích hơn Tạ Trì.
“Đến rồi đến rồi, sắp đến rồi, đã vào trạng thái chiến đấu cấp một!”
“Mai khai nhị độ*.”
*Mai khai nhị độ: là thành ngữ, ý chỉ một việc thành công hai lần. Trong bóng đá nghĩa là một cầu thủ sút vào hai quả trong một trận. Xuất phát từ Nhị độ mai – 貳度梅 – Hoa mai nở hai lần là truyện thơ Nôm Việt Nam.
“Không nói những cái khác, màn hóa trang này của chị Nhiên trông vẫn rất đẹp [che mặt].”
“Đợi đến lúc cô ta mở miệng, hi vọng thím lầu trên vẫn có tâm trạng tốt như vậy.”
“Hình như mười năm nay Trì Húc không già đi chút nào hay sao ý, hơn nữa còn có chút đẹp trai nữa chứ.”
“Bối cảnh sắp xếp không tệ, đáng tiếc.”
“Hướng Đình Chi.” Lúc Kim Mê nói ra cái tên này, ánh mắt cô cũng lập tức thay đổi, nhân viên quay phim quay một thước phim cận cảnh cho cô, đôi mắt long lanh ngấn lệ đồng thời cũng tràn đầy thù hận lập tức phóng đại trước mắt người xem: “Lúc trước anh không ngại dùng người nhà của tôi đều khống chế tôi, người ép buộc muốn rước tôi về dinh cũng chính là anh, đến bây giờ người chê tôi không chu toàn, nhàm chán, vô vị cũng chính là anh.”
Lúc nói đến đây, cô hơi ngước mắt lên, nhìn thẳng vào một cái kệ để đồ cổ dựng đứng trong phòng. Trên kệ bày biện rất nhiều đồ vật hiếm có, quý báu, đây đều là những thứ Hướng Đình Chi gom góp được từ khắp nơi trên cả nước.
“Tôi và những thứ anh để trong ngăn tủ kia chẳng khác gì nhau, lúc thích thì chi nhiều tiền để mua, ngắm nghía hai ngày là đã thôi hứng thú, sẽ bỏ vào trong ngăn tủ, không màng đến nó dù chỉ một lần.” Kim Mê nói đến đây thì khựng lại, đôi mắt hơi cụp xuống, một giọt nước mắt trào khỏi bờ mi, lăn dài trên gò má.
“Con mẹ nó, con mẹ nó, mẹ nó nữa chứ, tôi thấy tiên nữ rơi lệ!”
“Trời ạ cô ấy diễn hay ghê!! Đây quả thực là Mạnh Xán Nhiên sao!!”
“Sân khấu quảng bá bài hát Mộng Hồi lần trước cũng vậy, chị Nhiên của bọn tui cứ thích tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi vậy đó, hù chết tất cả mọi người [Tạm biệt].”
“Cứu mạng với, rốt cuộc sao đột nhiên cô ta lại lĩnh ngộ được phân cảnh này thế, rõ ràng lần trước diễn đoạn này, cô ta vẫn mặt mày nhăn nhó, căng họng gào thét cơ mà!”
“Sau này ai dám nói kỹ năng diễn xuất của chị Nhiên tệ nữa? Ai dám nói chứ!”
“Xin lỗi, mị thừa nhận trước đây mị có gáy hơi to =.=”
“Tui cảm thấy Trì Húc sắp không phối hợp diễn nổi với cô ấy rồi [Cười ra nước mắt]”