Bà Hoàng Giới Giải Trí Vẫn Là Tôi

Chương 26



Lần này Lữ Dũng càng không thể ngồi yên: “Đây không phải là chuyện tôi tin hay không tin, mà do kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy cô ấy đã hít quá nhiều ma túy dẫn đến tử vong. Chẳng lẽ kết quả khám nghiệm là giả?”

“Tôi biết rồi.” Kim Mê không thèm nghe anh ta nói hết đã cầm lấy túi của mình, đi về phía cửa: “Xin lỗi, tôi không tham gia vào bộ phim này, chị Nam, chúng ta đi thôi.”

Triệu Nghệ Nam ra ngoài theo cô, màn kịch đã kết thúc, Tạ Trì không còn lý do gì để ở lại: “Xem ra hôm nay tôi tới không đúng lúc lắm, tổng giám đốc Lữ, lần sau chúng ta hẳn ăn cơm cùng nhau.”

“Này, đừng mà, tổng giám đốc Tạ…” Lữ Dũng vẫn muốn giữ chân anh lại nhưng anh đã ỷ vào đôi chân dài miên man của mình, nhanh chóng ra khỏi phòng.

Tạ Trì nhìn Kim Mê đi ở đằng trước, đang nghĩ xem có nên gọi cô lại hay không. Bởi vì bên ngoài anh và Mạnh Xán Nhiên đều giả vờ không quen biết gì nhau, nếu lúc này anh gọi cô thì chắc chắn cô cũng sẽ không đáp lại anh.

Sau một hồi do dự, Tô Mộng Phàm ở sau lưng bỗng gọi anh lại: “Tổng giám đốc Tạ.”

Tạ Trì dừng chân, quay đầu nhìn cô ta. Hôm nay anh đặc biệt đến đây một chuyến là vì muốn chào đón Tô Mộng Phàm về nước, sẵn tiện nghe cô ta báo cáo công việc, quả thật đã để cô ta đợi hơi lâu rồi.

Bốn tiếng “tổng giám đốc Tạ” của Tô Mộng Phàm cũng khiến Kim Mê dừng bước. Mặc dù giọng nữ lạ lẫm này chỉ gọi tổng giám đốc Tạ, nhưng âm điệu trong đó làm cô cảm thấy quen thuộc không thôi.

Cô thoáng quay đầu nhìn lại, bắt gặp Tạ Trì đang sóng vai cùng với một cô gái và bước bước vào một căn phòng.

Cô gái kia để tóc dài, mặc một chiếc váy dài theo phong cách đơn giản nhưng không mất phần nhã nhặn, bóng lưng cô ta giông giống người mà Kim Mê đã gặp trên tấm thiệp kẹp trong cuốn sách của Tạ Trì.

Chờ đã, không lẽ đây chính là “bạch nguyệt quang” mà có chết Tạ Trì cũng không chịu nhận hay sao?

Thì ra vị khách cách vách mà anh vừa nhắc đến là cô ta.

Kim Mê khẽ nhếch môi, xoay người rời đi.

Á á á, đồ chó má, dám làm không dám nhận.

Sau khi lên xe, cuối cùng Triệu Nghệ Nam cũng lên tiếng: “Mặc dù tôi muốn hỏi cô rất nhiều điều nhưng tôi biết hiện giờ tâm trạng của cô không được tốt, vì vậy tối nay cô hãy về nhà tắm rửa, nghỉ ngơi cho sớm, ngày mai chúng ta nói chuyện tiếp.”

“Được.” Kim Mê khẽ gật đầu, bảo tài xế lái xe.

Khi Tạ Trì về đến nhà thì không thấy Kim Mê đâu cả, anh hỏi dì Chu thì biết cô đã về phòng ngủ rồi. Anh không nói gì thêm, chỉ về phòng mình tắm rửa thay quần áo, sau đó cũng lên giường.

Trước giờ anh rất khó đi vào giấc ngủ, cộng thêm tối nay có quá nhiều chuyện xảy ra nên anh đoán anh sẽ mất ngủ đến tận nửa đêm. Mặc dù bà nội đã mời bậc thầy nổi tiếng điều chế ra hương liệu và đốt ở một góc cho anh, thế mà anh vẫn không hề buồn ngủ chút nào.

Sau đó không biết thời gian trôi qua bao lâu, Tạ Trì bỗng nghe được âm thanh gì đó rất lạ. Biệt thự về đêm rất tĩnh lặng, dù chỉ là tiếng động nhỏ nhoi cũng sẽ bị phóng to gấp mấy lần. Anh ngồi dậy, cẩn thận lắng nghe một lúc lâu sau mới nhận ra đó là tiếng hát của một cô gái.

Trong căn nhà này chỉ có một cô gái đêm hôm khuya khoắt không chịu ngủ mà bắt đầu ca hát điên khùng.:)

Tạ Trì vén chăn lên, mang dép lê vào và đi xuống tầng dưới.

Quản gia và dì Chu đã nghe thấy tiếng hát này từ sớm, hai người đứng ở xa nhìn lại, không biết có nên bước đến ngắt ngang Kim Mê hay không.

Cũng may Tạ Trì đã xuống tới, thế nên nhiệm vụ nặng nề này đã bất giác chuyển sang cho anh.

“Cậu chủ, hình như mợ chủ đã uống khá nhiều rượu và đang hát trong phòng khách.”

“Haiz, trông mợ chủ có vẻ như gặp chuyện gì đó buồn phiền khi ở ngoài rồi nhỉ?”

Quản gia và dì Chu tôi một câu, ông một câu, khiến Tạ Trì phải rủ lòng từ bi: “Để tôi qua đó xem sao, hai người quay về phòng trước đi.”

Quản gia và dì Chu cùng quay về phòng, Tạ Trì ngồi xuống sofa, dù bận bịu vẫn ung dung nhìn Kim Mê đang giơ vỏ chai rượu làm micro hát hò.

Dường như Kim Mê không phát hiện ra điều gì, còn đắm chìm trong giọng ca thánh thót, dịu êm của mình: “Ôi, người yêu của em hỡi, tối anh em sẽ dong thuyền đi về miền đất nên thơ và mơ mộng. Ôi, người yêu của em hỡi, xin anh đừng nhớ đến em làm gì, đó là nơi em hằng mong ước. Ôi, người yêu của em hỡi…”

Kim Mê hát tới đây, nghiêng đầu bắt gặp gương mặt bình tĩnh của Tạ Trì trong bóng đêm.

Sau đó, tiếng hát thánh thót bất ngờ im bặt.

“Hức.” Kim Mê nấc cục không đúng lúc: “Tạ Trì?”

“Hay lắm, vẫn còn nhận ra tôi, xem ra cô uống vẫn chưa say lắm.” Tạ Trì bình tĩnh nói tiếp: “Hát xong rồi thì về phòng ngủ đi.”

Kim Mê ôm vỏ chai rượu trong tay như đang ôm của quý: “Không chịu, tôi vẫn muốn hát nữa, chẳng phải anh đang hẹn hò với người trong mộng của mình ư? Anh quản tôi làm gì?”

Tạ Trì thoáng nhướng này, anh rất muốn biết người trong mộng của anh trong lời cô là thần thánh phương nào, tên họ là gì: “Tối nay tôi đi họp với nhân viên chứ không đi gặp mặt người trong mộng gì gì đó.”

“Anh đừng gạt tôi, tôi nhìn thấy cả rồi!”

Tạ Trì không cần nghĩ cũng biết cô đã nhìn thấy Tô Mộng Phàm: “Người cô nói là Tô Mộng Phàm, đó là cấp dưới của tôi, tối nay cô ta tìm tôi để báo cáo công việc.”

“Hừ, anh đừng giả vờ nữa.” Kim Mê nhìn anh đầy khinh bỉ: “Càng giải thích thì càng giấu diếm.”

Tạ Trì sững sờ, anh đang giải thích với cô ư?

Tại sao anh lại phải giải thích với Mạnh Xán Nhiên?

Buồn cười!

Anh đứng dậy, Kim Mê còn tưởng anh muốn cướp “micro” của mình nên vội vã lùi về sau: “Chưa tới lượt anh hát, anh chờ đi.”

Tạ Trì: “...”

Thế là Kim Mê tiếp tục hát bài ca vừa nãy.

Tạ Trì đã nghe bài này quá nhiều lần, đây là một trong những bài hát nổi tiếng của Kim Mê, [Người yêu hỡi]. Mặc dù người đang hát đã say nhưng không bị lạc nhịp, khi lên nốt cao và âm cuối còn dùng một ít kỹ thuật, giống hệt giọng hát của Kim Mê. 

Tạ Trì nhìn chằm chằm người trước mặt rất lâu, vốn tưởng chỉ cần đưa cô về nhà thì anh có thể từ từ khám giá tất cả bí mật của cô. Nhưng trong khoảng thời gian này, bí mật trên người cô chẳng những không bị vạch trần mà còn càng ngày càng nhiều.

Ví dụ như hôm nay anh mới biết người quản lý mới của cô là Triệu Nghệ Nam.

Cô ấy từng là người quản lý của Kim Mê.

“Đủ rồi, cô hát nữa thì hàng xóm sẽ báo cảnh sát mất.” Tạ Trì cưỡng chế cướp micro của cô đi, cái micro như nguồn điện, không có micro trong tay, Kim Mê không hát nữa.

Cô đứng ở đó, nhíu mày nhìn anh: “Trả micro cho tôi.”

Tạ Trì cầm micro của cô rồi hỏi: “Cô uống rượu giải sầu là vì đã trượt mất bộ phim đó sao?”

“Hừ!” Kim Mê khinh thường, trông giống như không để tâm lắm vào vai diễn đó: “Anh nghĩ tôi thật sự để tâm đến một phim cổ trang cấp S+ đó ư? Chỉ vài phút nữa thôi, tôi sẽ nhận một bộ phim còn hay hơn nó gấp mấy lần.”

“Ồ, vậy cô hiểu lầm tôi hẹn hò với người khác nên mới thành ra bộ dạng này?”

Kim Mê nghe anh nói xong thì ngớ ra, sau đó phá lên cười: “Anh hài hước thật đấy.”

Tạ Trì: “...”

Hình như anh định xoay người rời đi.

“Tôi chỉ vì Lữ Dũng thôi, không ngờ đến cả anh ta cũng tin tôi… Kim Mê nhà tôi chơi ma túy.” Dù Kim Mê đã say nhưng không mất hết lý trí.

Câu nói này đã khiến Tạ Trì phải nhíu mày: “Cô rất quan tâm đến cái nhìn của anh ta?”

Kim Mê nói: “Anh không hiểu đâu, anh ta muốn theo đuổi Kim Mê nên đã bị ba mình đánh gãy chân, có điều dù phải chống gậy thì anh ta vẫn nhất quyết chạy đến phim trường của cô ấy! Cho thấy anh ta hâm mộ cô ấy cỡ nào. Thế mà fan cuồng như anh ta lại không tin Kim Mê bị oan, vậy những người hâm mộ khác thì sao? Có phải họ cũng sẽ không tin cô ấy?”

Kim Mê nói đến đây, chóp mũi bỗng ê ẩm, cô bật khóc: “Trên đời này chỉ có ba mẹ và người quản lý của cô ấy tin rằng cô ấy bị oan.”

Tạ Trì nhìn cô hồi lâu, cuối cùng cũng nói: “Tôi tin cô ấy.”

Kim Mê ngừng khóc, cô nhìn anh như rất kinh ngạc: “Không ngờ anh mới là fan cuồng thật sự của Kim Mê.”

Tạ Trì không nói gì nữa mà đặt ly rượu trong tay xuống, bước lên bế bổng cô lên.

Trước lạ sau quen, lần này anh ôm khá là thành thục.

Ban đầu Kim Mê còn vùng vẫy tượng trưng cho có nhưng sau đó dường như đã thấm mệt, cô nằm im trong lòng anh. Đợi khi Tạ Trì đặt cô xuống giường thì phát hiện cô đã ngủ rồi.

Hôm nay, anh vừa hâm mộ vừa ghen tị với chất lượng giấc ngủ của cô. 

Tạ Trì nhổm người dậy, không ngờ Kim Mê bất ngờ la đau khiến anh sững sờ, sau đó anh phát hiện tóc cô đã bị cuốn vào cúc áo trên áo ngủ của mình.

Có lẽ vừa nãy anh đã làm cô đau nhưng dù vậy cô vẫn không thức giấc.



Tạ Trì đành phải ngồi xuống bên giường, cúi đầu gỡ tóc cho cô.

Không gỡ được, không tài nào gỡ được.

Tạ Trì bắt đầu tìm kéo.

Anh nhìn quanh nhưng không phát hiện có chiếc kéo nào trong đây cả, trong ngăn kéo tủ đầu giường cũng vậy.

Bây giờ có hai cách giải quyết, một là đêm nay anh ngủ ở nơi này, hai là ôm Kim Mê về phòng mình lấy kéo.

Tóc của Kim Mê vừa mềm vừa mảnh, đen bóng lay láy, trong khoảnh khắc, Tạ Trì cảm thấy không nỡ.

Anh bỗng nghĩ ra cách giải quyết thứ ba, đó là đánh thức Kim Mê.

Nửa phút sau.

Anh phải thừa nhận có người vừa ngủ thì y như người chết.:)

“Hừ.” Anh nghĩ đến cảnh mình đêm hôm khó ngủ mà còn phải “phục vụ” cho Kim Mê đến tận giờ, dù quay về phòng cũng sẽ mất ngủ đến sáng.

Thế mà kẻ đầu sỏ lại ngủ y như lợn chết.

Tạ Trì đẩy Kim Mê nhích vào trong, còn mình nằm xuống nửa bên giường trống, anh muốn xem thử cô sẽ ngủ đến bao giờ.

Kim Mê đánh một giấc đến hừng đông, Gia Quả không chịu nổi cào cửa rột rột.

Cô từ tử mở mắt ra, cảm nhận được cơn đau âm ỉ quen thuộc lan tỏa khắp đầu.

Haiz, hôm qua cô lại uống say.

Cô nâng tay ấn huyệt Thái Dương rồi nghiêng đầu sang bên cạnh.

Nơi đáng lẽ phải trống rỗng lại xuất hiện thêm một người đàn ông đang nằm trên đó.

Hơn nữa còn là một người đàn ông điển trai đang ngủ say sưa ngon lành.

Anh hít thở đều đặn, lông mi lẳng lặng rủ xuống, cho thấy anh còn đang chìm đắm trong giấc mơ của mình.

Ngủ thật là ngon.

Kim Mê hít sâu một hơi, gằn từng chữ một: “Tạ Trì!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.