Thật ra Kim Mê có cách liên lạc với Chử Anh Kiệt, chỉ có điều đối với Chử Anh Kiệt, hai mươi năm đã trôi qua, có lẽ anh ta đã đổi số điện thoại rồi.
Triệu Nghệ Nam rời khỏi giới giải trí đã rất nhiều năm rồi, số điện thoại đang lưu cũng là số cũ từ nhiều năm trước nên cô ấy chỉ có thể lắc lắc đầu với Kim Mê: "Tôi không có, nhưng chắc Hồng Như có, để tôi hỏi giúp cô."
Triệu Nghệ Nam nói xong thì đi gọi mấy cuộc điện thoại, đến lúc quay lại thì đã hỏi được số của Chử Anh Kiệt. Kim Mê nhìn dãy số cô ấy đưa cho mình, không khỏi chớp chớp mắt: "Chị không có số điện thoại của người khác mà lại có số của Hồng Như, chị với Hồng Như thật sự là yêu nhau lắm cắn nhau đau ha."
"..." Cô ấy đã hỏi được số điện thoại của Chử Anh Kiệt rồi, sao cô còn nói nhảm nhiều như vậy: "Cũng đã lấy được số rồi, cô định thuyết phục tổng giám đốc Chử như thế nào? Lấy thân phận cô chủ nhà họ Mạnh của cô ra dùng, chỉ sợ Chử Anh Kiệt cũng không nể mặt đâu, nhắc đến người chồng bình thường ngoài giới của cô có khi còn có tác dụng đấy."
Kim Mê: "..."
Ha, cô mà phải dựa vào Tạ Trì để hù người khác sao! Tự cô cũng có thể đe dọa được!
Nếu thực sự không đe dọa được thì đổi sang dùng Tạ Trì vậy!
Kim Mê lấy điện thoại ra, gọi đến dãy số mà Triệu Nghệ Nam đưa cho. Cô dùng điện thoại của mình, cũng không biết Chử Anh Kiệt nhìn thấy số lạ có trực tiếp cúp máy luôn không.
Sau một hồi chuông, có người bắt máy, cuối cùng Kim Mê cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Ai vậy?" Giọng của Chử Anh Kiệt từ loa điện thoại phát ra. Đọc Full Tại truyenfull.xyz
Giọng nói này trưởng thành hơn rất nhiều so với trong ấn tượng của Kim Mê, chỉ có điều nghe giọng điệu thì vẫn có thể nhận ra là giọng của Chử Anh Kiệt: "Chào anh, tổng giám đốc Chử, tôi là Mạnh Xán Nhiên."
Chử Anh Kiệt ở đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, hình như anh ta đang nghĩ xem Mạnh Xán Nhiên là ai: "Là vị kia của nhà họ Mạnh sao?"
"Là tôi là tôi." Kim Mê cười trả lời anh ta: "Đột ngột gọi điện cho anh thế này có hơi không phải phép, nhưng tôi mạo muội hỏi căn biệt thự ở thành phố điện ảnh là do tổng giám đốc Chử đứng tên sao?"
Chử Anh Kiệt nhớ ra hình như người con gái này của nhà họ Mạnh đang hoạt động trong giới giải trí, anh ta nhanh chóng hiểu ý đồ của cô: "Nếu cô muốn thuê căn biệt thự kia thì tìm ông Triệu, ông ấy phụ trách việc quản lý ở đó."
Căn biệt thự kia chỉ là một tài sản rất nhỏ thuộc sở hữu của Chử Anh Kiệt, mỗi ngày anh ta đều có rất nhiều việc, không có thời gian quản lý việc cho thuê một căn biệt thự, cho nên đã ủy quyền cho ông Triệu toàn quyền quản lý.
Kim Mê giải thích: "Là thế này, vốn dĩ đoàn làm phim của chúng tôi đã ký hợp đồng với quản lý Triệu rồi nhưng ông ấy bỗng dưng hủy hợp đồng, thế nên tôi mới gọi điện cho anh."
Nếu Chử Anh Kiệt đã giao căn biệt thự cho ông Triệu thì tất nhiên là biết, ông ấy chắc chắn sẽ nhận thêm một số lợi ích ngoài lề từ việc này nhưng chỉ cần ông ấy không làm ra chuyện gì quá đáng thì mỗi tháng đều chuyển tiền đến đúng hạn, anh ta cũng không để ý nhiều: "Cô Mạnh, nếu cô đã ký hợp đồng với ông Triệu thì tìm ông ấy để giải quyết đi, tôi còn có việc, không nói với cô nữa."
"Ơ chờ đã." Kim Mê vội vàng gọi anh ta: "Nghe nói trước đây tổng giám đốc Chử muốn mua một bộ trang phục diễn của Kim Mê, không biết bây giờ anh còn muốn mua nữa không?"
Động tác cúp máy của Chử Anh Kiệt khựng lại, lông mày cũng hơi cau có: "Sao cô biết chuyện này?"
Anh ta muốn mua trang phục diễn của Kim Mê, đây đã là chuyện của hai mươi năm trước, hôm nay lại nghe được lời này từ miệng Mạnh Xán Nhiên, thực sự có hơi không liên quan.
"Tôi nghe dì Phan nói, ờm, dì Phan chính là mẹ của Kim Mê, hiện giờ cũng là mẹ nuôi của tôi."
Chử Anh Kiệt: "..."
Dì Phan nhận cô nhóc Mạnh Xán Nhiên này làm con gái nuôi từ khi nào vậy? Vai vế này có hơi sai sai thì phải?
"Tôi cũng biết là đã qua hai mươi năm rồi, có lẽ tổng giám đốc Chử không còn muốn mua nữa, vậy coi như tôi chưa hỏi gì, làm phiền tổng giám đốc Chử rồi."
Kim Mê nói xong thì muốn cúp máy, lần này đổi thành Chử Anh Kiệt ở đầu bên kia gọi cô lại: "Chờ đã chờ đã, nghe ý của cô là cô có cách bán trang phục diễn cho tôi?"
Trang phục diễn mà Chử Anh Kiệt muốn chính là bộ trang phục của nhân vật đoạt giải trong phim đã mặc, nhân vật này đã giúp Kim Mê lần đầu tiên giành được danh hiệu Nữ diễn viên phim điện ảnh xuất sắc nhất. Bởi vì lần đầu giành được danh hiệu cao quý đó nên nó có ý nghĩa to lớn với Kim Mê, với tư cách là người hâm mộ số một của Kim Mê, Chử Anh Kiệt muốn chi một số tiền lớn mua bộ trang phục này về để lưu giữ.
Bộ trang phục này không đáng bao nhiêu tiền nhưng vì đã được Kim Mê mặc qua cho nên giá trị tăng gấp đôi. Không phải Kim Mê không nỡ bỏ bộ trang phục mà là có một người đàn ông muốn mua quần áo mình đã mặc qua về lưu giữ làm cô thấy rất biến thái, cho nên đã từ chối Chử Anh Kiệt.
Không ngờ Chử Anh Kiệt vô cùng cố chấp, vẫn luôn dây dưa không rời, cho đến trước khi cô xảy ra chuyện, anh ta cũng không hề từ bỏ.
Bây giờ trang phục diễn của cô là "di vật", được mẹ cô giặt sạch sẽ cất giữ hai mươi năm rồi, mùi hương gì cũng đều mất hết, nếu Chử Anh Kiệt thực sự muốn mua thì bán cho anh ta vậy.
"Tất nhiên là tôi có cách, bởi vì dì Phan đã tặng tôi bộ trang phục này rồi, nếu tổng giám đốc Chử muốn thì tôi cũng có thể nhịn đau mà từ bỏ món đồ mình yêu thích."
"..." Câu nói này làm Chử Anh Kiệt rơi vào im lặng, gì đây, Mạnh Xán Nhiên này cũng là người hâm mộ Kim Mê à: "Dì Phan cho cô bộ trang phục này à? Cô đừng có mà lừa tôi, tôi có số điện thoại của dì Phan đó."
Chuyện này làm Kim Mê hơi bất ngờ, mấy năm nay Chử Anh Kiệt vẫn liên lạc với ba mẹ cô sao? Có phải cô đã đánh giá thấp tình cảm mà anh ta dành cho mình rồi không?
"Vậy càng tốt, anh có thể đích thân gọi điện hỏi."
Chử Anh Kiệt thực sự gọi điện cho Phan Tuệ Chân để hỏi chuyện này, tuy Kim Mê còn chưa kịp thông đồng với mẹ mình nhưng Phan Tuệ Chân vừa nghe thấy là Mạnh Xán Nhiên nói như thế đã liên tục gật đầu: "Đúng vậy, con bé nói vô cùng thích Miểu Miểu nên dì đã cho con bé bộ quần áo làm kỷ niệm."
"..." Trong lòng Chử Anh Kiệt lập tức thấy không công bằng: "Không đúng, dì Phan, cháu không thích Kim Mê bằng cô ấy sao? Cháu là fan lâu đời lắm đó!"
Phan Tuệ Chân nói: "Dì biết, nhưng năm đó Kim Mê kiên quyết không bán bộ trang phục cho cháu, chắc chắn dì cũng không thể cho cháu được."
Chử Anh Kiệt: "..."
Sau khi tắt cuộc gọi với Phan Tuệ Chân, anh ta chủ động gọi lại cho Mạnh Xán Nhiên. Kim Mê thấy màn hình điện thoại sáng lên, cô nói với Triệu Nghệ Nam bên cạnh: "Chuyện căn biệt thự ổn rồi."
Triệu Nghệ Nam thấy cô bấm nghe máy, còn chưa mở miệng, Chử Anh Kiệt ở đầu dây bên kia đã nói trước: "Cô Mạnh, cô có điều kiện gì thì nói đi."
Kim Mê nói: "Tôi hy vọng quản lý Triệu có thể làm đúng như hợp đồng."
"Chỉ vậy thôi?"
"Đúng thế."
"Vậy các cô chờ một chút, tôi đích thân đến đó, cô cũng chuẩn bị sẵn trang phục diễn kia đi."
"Không thành vấn đề." Kim Mê cúp máy rồi bảo mẹ mình gửi hộ chuyển phát nhanh trang phục diễn đến trường quay, sau đó đắc ý nhìn sang Triệu Nghệ Nam: "Xong rồi!"
Triệu Nghệ Nam nheo mắt, quan sát cô bằng ánh mắt sắc bén kia: "Ngay cả trang phục diễn của Kim Mê mà cô cũng có?"
"Em đã nói rồi mà, dì Phan là mẹ nuôi của em."
Triệu Nghệ Nam không nói gì, sau khi Kim Mê qua đời, có rất nhiều người âm thầm tìm gặp dì Phan, muốn mua di vật của Kim Mễ từ chỗ bà ấy nhưng dì Phan không bán bất kỳ thứ nào. Hôm nay, Mạnh Xán Nhiên dễ dàng lấy ra trang phục diễn của Kim Mê như thế, xem ra mẹ nuôi còn thân hơn mẹ ruột ha.
Dì Phan quả thật đối xử với Mạnh Xán Nhiên như con gái ruột. Đọc Full Tại truyenfull.xyz
Cô còn đang nghĩ chuyện này, chỗ đoàn phim bỗng có tiếng tranh cãi ầm ĩ. Hình như người của đoàn làm phim đối diện đã chờ đến mất kiên nhẫn rồi, bảo đoàn của cô nhất định phải dọn đi trước buổi trưa, còn tự ý dọn đồ đạc của bọn họ nữa.
Người của hai bên bỗng đẩy qua đẩy lại, có người còn muốn đi cướp máy quay phim. Kim Mê thấy bọn họ động tay động chân thì vội vàng đi đến: "Đừng đánh nhau, có gì thì từ từ nói!"
"Từ từ nói? Đã bảo các cô chuyển đi rồi, các cô có nghe không?"
"Dựa vào đâu mà chúng tôi phải chuyển đi? Vốn dĩ là chúng tôi ký hợp đồng trước!"
"Biệt thự của người ta, muốn cho ai thuê thì cho! Có bản lĩnh thì gọi quản lý Triệu đến, hỏi xem rốt cuộc là ông ấy bảo ai đi!"
Kim Mễ cầm lấy cái loa bình thường đạo diễn hay dùng để la hét, trèo lên bàn hét một câu: "Đừng cãi nhau nữa...! Tổng giám đốc Chử sẽ đến ngay lập tức! Chờ anh ta đến giải quyết!"
Người họ hàng của quản lý Triệu vừa nghe cô nói tổng giám đốc Chử sắp đến, bỗng cười lớn: "Có chút chuyện cỏn con thế này mà báo cả cho cho tổng giám đốc Chử đích thân đến? Em gái ơi, đừng chọc cười tôi nữa!"
Nhóm người bên phía anh ta cũng phối hợp cười lớn: "Thành phố điện ảnh có ai mà không biết tổng giám đốc Chử đã giao căn biệt thự này cho quản lý Triệu quản lý rồi? Bây giờ ngay cả quản lý Triệu mà các cô cũng không tìm được, thế mà còn muốn tìm đến tổng giám đốc Chử!"
Khi mấy người này đang nói thì một chiếc xe nhanh chóng lái vào biệt thự, quản lý Triệu mở cửa xe, vội vội vàng vàng từ trên xe xuống. Kim Mê chỉ về phía ông ấy, hỏi nhóm người đang la hét kia: "Người đàn ông trung niên nhếch nhác kia, không phải là quản lý Triệu mà các anh nói đấy chứ?"
Mọi người đều nhìn về phía cô chỉ, quản lý Triệu chạy chậm đến, ông ấy vừa nhìn thấy Kim Mê đứng ở chỗ cao nhất đã nói: "Đây là cô Mạnh, Mạnh Xán Nhiên phải không? Xin lỗi, có hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi, các cô cứ vào dùng biệt thự đi, tôi sẽ dẫn những người này đi."
"Không phải chứ, anh Phong..."
"Đừng gọi tôi là anh!" Quản lý Triệu không chờ người kia nói xong đã kéo ông ta qua một bên. Mấy người đang gây chuyện thấy vậy cũng đi theo, Kim Mê nhảy từ trên bàn xuống, người của đoàn làm phim lập tức vây xung quanh.
"Chị Nhiên, có chuyện gì thế? Sao quản lý Triệu lại sợ chị vậy?"
Kim Mê vuốt vuốt lại tóc mình, cười với bọn họ: "Không phải ông ấy sợ tôi, ông ấy sợ tổng giám đốc Chử."
"Gì cơ, chị Nhiên thực sự quen biết tổng giám đốc Chử sao?"
"Không đến mức đó không đến mức đó, tôi chỉ quen sơ thôi."
Triệu Nghệ Nam đứng bên cạnh: "..."
Đây chính là cách người ta dần đánh mất chính mình trong từng câu nói của chị Nhiên.
Sau khi quản lý Triệu nói chuyện với nhóm người kia, đối phương bỏ đi sự hống hách lúc trước rồi thui thủi rời khỏi, quản lý Triệu cũng muốn đi nhưng tổng giám đốc Chử đã đặc biệt căn dặn ông ấy phải ở lại biệt thự, ông ấy muốn đi cũng không được.
Vì để bù đắp sai lầm của bản thân, ông ấy còn chủ động làm khuân vác cho đoàn phim, giúp bọn họ một tay, một lúc sau lại có một chiếc siêu xe lái vào biệt thự rồi dừng trong vườn hoa.
"Tổng giám đốc Chử, ngài đến rồi!" Xe của Chử Anh Kiệt vừa lái vào, quản lý Triệu đã nhận ra, lúc này ông ấy đang ân cần tiếp đón.
Chử Anh Kiệt liếc mắt nhìn ông ấy một cái rồi hỏi: "Mạnh Xán Nhiên đâu?"
"Ở bên trong ở bên trong, mời ngài đi bên này."
Kim Mê đang quay cảnh trong nhà, khi Chử Anh Kiệt đi vào, đạo diễn cũng không hô cắt. Chử Anh Kiệt đứng yên tại chỗ nhìn một lúc, càng nhìn càng thấy diễn xuất của cô có bóng dáng của Kim Mê.
"Cắt, cảnh này qua, mọi người ăn cơm đi." Cuối cùng thì đạo diễn cũng cho nghỉ ngơi, Kim Mê đã nhìn thấy Chử Anh Kiệt đứng bên ngoài đám người. Chử Anh Kiệt giống hệt Lữ Dũng mà cô từng gặp lần trước, cả hai đều béo lên nhiều so với hồi thanh niên, xem ra đàn ông đến tuổi trung niên không muốn phát tướng thực sự là việc rất khó.
"Tổng giám đốc Chử, anh đến rồi à?" Kim Mê cũng không vội đi ăn cơm mà đi về phía Chử Anh Kiệt: "Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện nhé?"
Chử Anh Kiệt nhìn người thật, coi như anh ta đã biết vì sao dì Phan lại nhận cô làm con gái nuôi rồi, cô thực sự có khả năng làm người ta nhớ đến Kim Mê: "Cô đã mang trang phục diễn đến chưa?"
"Vừa mới gửi chuyển phát nhanh đến rồi, tôi bảo quản lý của tôi lấy cho anh."
Cô vừa nói đến đây, Triệu Nghệ Nam đã mang hộp đựng quần áo đến. Chử Anh Kiệt nhìn thấy cô ấy thì bỗng ngây người, lúc này mỗi một sợi tóc của anh ta đều đang viết bốn chữ "không thể tin được": "Triệu Nghệ Nam? Vậy mà cô lại là quản lý của cô ấy?"
Năm đó, sau khi Triệu Nghệ Nam bị vu khống tội xúi giục Kim Mê hít ma túy, cô ấy đã không xuất đầu lộ diện trong giới nữa, dì Phan cũng từng khuyên nhủ Triệu Nghệ Nam nhưng cô ấy vẫn không bước chân vào giới giải trí một bước.
Bây giờ, cô ấy lại trở thành người đại diện của Mạnh Xán Nhiên?
Mạnh Xán Nhiên này, lực hấp dẫn còn lớn hơn trong tưởng tượng của anh ta.
Nghĩ đến bản thân mình đang đứng trong căn biệt thự này cũng là vì cô, Chử Anh Kiệt tự cười giễu một tiếng: "Tôi kiểm tra hàng trước."
Đạo diễn và trợ lý trường quay ở bên cạnh nghe thấy lời này, lập tức đưa mắt nhìn nhau.
Con mẹ nó, sẽ không phải vì cả đoàn phim mà chị Nhiên của bọn họ làm chuyện gì vi phạm pháp luật chứ! Chiếc hộp này nhìn có vẻ đựng được vài thứ xấu xa đấy!
Triệu Nghệ Nam đưa chiếc hộp cho Chử Anh Kiệt, anh ta mở nắp, cầm lấy bộ quần áo bên trong ra.
Đạo diễn và trợ lý trường quay đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn lại trang phục diễn lần nữa, động tác của Chử Anh Kiệt có hơi mạnh, dường như anh ta nhìn thấy Kim Mê của năm đó mặc bộ trang phục này: "Ở chỗ này, khi Kim Mê quay phim không cần thận làm móc sợi chỉ, chính xác là bộ trang phục này."
Kim Mê hoang mang: "..."
Này, người anh em, ngay cả cái này mà anh cũng biết à? Cô còn chút riêng tư nào không vậy?
"Các cô muốn ở biệt thự bao lâu thì ở, tôi miễn phí tiền thuê cho."
Hai mắt của trợ lý trường quay đang đứng bên cạnh sáng bừng lên: "Tổng giám đốc Chử, chúng tôi đã chuyển tiền trước rồi."
"Vậy lát nữa tôi bảo kế toán chuyển trả lại các anh."
Trợ lý trường quay kích động đến mức lấy tay che miệng, chị Nhiên, có chị là sự may mắn của đoàn phim!!
Chử Anh Kiệt được long trọng mời đến khu nghỉ ngơi riêng để nghỉ ngơi, hưởng thụ đãi ngộ cao cấp nhất của đoàn phim... Mặc dù cả căn biệt thự này vốn là của anh ta.
Anh ta vẫn đang thưởng thức bộ trang phục trong tay, Kim Mê không nhịn được hỏi anh ta: "Anh thích Kim Mê như thế, vậy anh có tin chuyện cô ấy hít ma túy không?"
Lần trước cũng vì Mạnh Xán Nhiên có mấy phần giống cô mà Lữ Dũng bằng lòng cho cô vai nữ số hai của bộ phim cấp S+ nhưng lại không tin cô trong sạch.
Mà Chử Anh Kiệt, đã qua hai mươi năm rồi mà anh ta vẫn muốn cất giữ một bộ trang phục diễn của cô, thậm chí đang bận trăm công nghìn việc cũng chạy đến trường quay, vậy anh ta có tin tưởng cô trong sạch không?
Cuối cùng thì tầm mắt của Chử Anh Kiệt cũng rời khỏi bộ trang phục, anh ta nhìn Kim Mê rất lâu, sau đó chậm rãi nói: "Tôi thuận miệng nói mấy lời này ở đây, các cô cũng cứ nghe thôi là được. Năm đó tôi tốn rất nhiều công sức để mua chuộc một pháp y nhỏ có tham gia khám nghiệm tử thi, cậu ta nói cậu ta phát hiện ra trong cơ thể Kim Mê còn dư lại một lượng nhỏ thuốc mê."
Kim Mê sửng sốt, đúng vậy, lúc đó cô bị người đột nhập làm cho hôn mê, đợi đến khi cô tỉnh lại đã là hai mươi năm sau rồi.
Lông mày của Triệu Nghệ Nam bỗng cau lại: "Vậy sao lúc đó anh không nói?" Đọc Full Tại truyenfull.xyz
Chử Anh Kiệt cười ra tiếng, không biết là đang cười bản thân hay là cười Triệu Nghệ Nam: "Sang ngày hôm sau pháp y kia đã nghỉ việc rồi, tôi không liên lạc được với cậu ta, hơn nữa trong báo cáo khám nghiệm tử thi cuối cùng lại không hề nhắc đến chuyện thuốc mê. Lúc đó tôi biết chuyện này còn nghiêm trọng hơn so với tôi tưởng tượng, nếu tiếp tục nhúng tay vào nói không chừng một ngày nào đó tôi cũng bỗng dưng biến mất khỏi thế giới này."
Triệu Nghệ Nam cắn môi, không lên tiếng, năm đó cô ấy chỉ kiên trì muốn bên phía cảnh sát tiếp tục điều tra mà đã bị hắt cho chậu nước bẩn to như thế rồi bị cấm hoạt động trong toàn bộ giới giải trí, nếu Chử Anh Kiệt tiếp tục điều tra, nói không chừng sẽ thật sự gặp nguy hiểm đến tính mạng.