Bà Hoàng Giới Giải Trí Vẫn Là Tôi

Chương 8



Tấm hình phác họa trên tấm thẻ chỉ có nửa người, cô gái có mái tóc dài, trên người mặc một bộ lễ phục. Kim Mê nhìn một lát vẫn không nhận ra gì nên nhét tấm thẻ lại vào trong sách rồi đặt lên kệ sách.
Bên cạnh kệ sách có đặt một bức tường để dán ảnh, phía trên dán một vài tấm ảnh chụp, phần lớn đều là ảnh phong cảnh và tĩnh vật, Kim Mê nhìn lướt qua, vừa nhìn, sự chú ý của cô đã bị tấm ảnh của Tạ Trì thu hút.
Đó là Tạ Trì thời còn học cấp ba, mặc dù nét mặt anh vẫn tỏ ra vô cảm nhưng cũng có thể thấy được tuổi trẻ phơi phới. Lúc đó anh còn chưa quấn chặt người mình trong bộ âu phục mỗi ngày như bây giờ, anh đang mặc một chiếc áo sơ mi cổ lật màu trắng đen, trông vừa sạch sẽ vừa nhẹ nhàng thoải mái.
“Ồ wow… Trông đẹp trai như vậy mà còn không yêu sớm thì thật là uổng phí.” Kim Mê lấy điện thoại di động ra, chụp tấm hình này lại, miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Chỉ dựa vào khuôn mặt này thì làm gì có bạn nữ nào mà tên này không theo đuổi được chứ, sao lại có bạch nguyệt quang mình yêu mà không có được nhỉ?”
Cô không nhịn được cẩn thận tìm kiếm trong hai tấm ảnh chụp tập thể một chút nhưng cũng không tìm được một cô gái nào.
“Chà, giấu kĩ ghê.”
Cô vừa nói xong câu này thì giọng Tạ Trì từ ngoài cửa đã truyền đến: “Cô đang làm gì đó?”
Kim Mê giật nảy mình, suýt chút nữa đánh làm rơi điện thoại: “Tôi có làm gì đâu, chỉ tùy tiện xem qua một chút thôi.”
Cô quay đầu lại mỉm cười với Tạ Trì.
Tạ Trì liếc nhìn thiết bị phát sóng trực tiếp trên bàn làm việc rồi hỏi cô: “Tôi nghe quản gia nói cô đang phát sóng trực tiếp, đã kết thúc rồi à?”
“Đúng vậy.” Kim Mê khẽ gật đầu, bước ra ngoài: “Chỗ này lúc trước là phòng đọc sách của anh à? Trước đây anh làm bài tập ở đây sao?”
“Ừ.” Tạ Trì đáp lại một tiếng nhưng không bước vào mà xoay người đi ra ngoài. Kim Mê đuổi theo anh, đi bên cạnh hỏi: “Khi đi học thành tích của anh có tốt không? Đã từng yêu sớm bao giờ chưa?”
“...” Tạ Trì nghiêng đầu nhìn cô: “Liên quan gì đến cô?”
Kim Mê nói: “Có liên quan gì đâu, tôi chỉ đang hóng chuyện mà thôi.”
Tạ Trì: “...”
Nghĩ đến cô gái được vẽ trên tấm thẻ, ham muốn buôn chuyện của Kim Mê lại càng mãnh liệt hơn: “Tôi hơi tò mò một chút, với tính cách của anh sao lúc đầu lại chịu nhượng bộ mà đồng ý kết hôn với tôi vậy?”
“...” Khóe miệng Tạ Trì giật giật, mở miệng nói: “Vì để đạt được sự ủng hộ của bà nội.”
Mặt Kim Mê tỏ ra kinh hãi: “Vậy nên anh vì để lấy được nhà họ Tạ mà vứt bỏ cô gái mình yêu sao?”
“...” Tạ Trì siết chặt nắm tay: “Ai nói với cô là tôi có người yêu?”
Kim Mê mỉm cười nhướng mày với anh: “Anh đừng có xấu hổ nữa, ở độ tuổi anh có người mình thích là chuyện vô cùng bình thường, tôi hiểu mà.”
“...” Cô thì hiểu cái gì chứ?
“Cho nên anh định sau khi ly hôn với tôi thì lập tức đến tìm cô ấy đúng không?” Kim Mê càng nghĩ lại càng thấy cách suy luận này hợp lý, hèn gì anh lại viết [Hãy chờ anh.] ở mặt sau của tấm thẻ!
Tạ Trì hít một hơi thật sâu rồi quay đầu sang hướng khác.
Nếu anh có thể quay về ngày trước khi mình kết hôn với Mạnh Xán Nhiên, anh nhất định sẽ tự tát bản thân hai cái.
Ban đầu, anh đồng ý kết hôn đúng là vì để đạt được sự ủng hộ của bà nội nhưng thật ra, nếu không có bà nội thì anh vẫn có thể từ từ thâu tóm nhà họ Tạ, chỉ là phải tốn hơi nhiều thời gian một chút, mà cái anh đang thiếu nhất chính là thời gian.
“Anh đừng đi nhanh vậy chứ.” Kim Mê đi theo sau lưng anh, còn muốn hóng chuyện về cô “Bạch nguyệt quang” này nhưng bước chân của Tạ Trì lại càng ngày càng nhanh hơn, anh đi một mạch thẳng đến ngoài cửa phòng của mình.
“Cô muốn về phòng cùng tôi à?” Tạ Trì mở cửa phòng ngủ ra, đứng bên cạnh cửa nhìn cô.
“...” Kim Mê ngẩng đầu lên, mỉm cười với anh: “Tạm biệt.”
Cô vừa mới xoay người thì nhìn thấy bà cụ và quản gia đi đến, trên tay còn cầm thứ gì đó: “Bà nội, bà đến tìm chúng cháu sao?”
Bà cụ bước đến bên cạnh hai người, mỉm cười nói: “Ban đêm Tiểu Trì hay bị mất ngủ nên bà đặc biệt đến để đốt chút hương cho nó, mong rằng đêm nay nó có thể ngủ ngon giấc.”
“Oa bà nội, bà tốt với anh ấy quá, còn đích thân mang đến nữa.” Kim Mê vừa nói vừa nhìn Tạ Trì ở phía đối diện một cái: “Anh bị mất ngủ mà còn uống cà phê à?”
Tạ Trì: “...”
Anh còn chưa kịp cãi lại thì bà cụ đã nhíu mày hỏi: “Cái gì, cháu lại uống cà phê à? Không phải là bác sĩ Lâm đã dặn cháu không được uống cà phê nữa à, sao cháu lại không nghe?”
Kim Mê ở bên cạnh còn đổ thêm dầu vào lửa: “Bà nội, anh ấy không chỉ uống mà còn vô cùng chú tâm đó, ngay cả hạt cà phê cũng phải tự tay xay chúng.”
Tạ Trì: “...”
Anh nên cho chó uống ly cà phê buổi sáng kia.
À, chó cũng không xứng được uống.
“Tiểu Trì, không phải bà đã nói cháu…”
“Bà nội, bây giờ cháu đã uống rất ít rồi.” Tạ Trì vội vàng cắt ngang bài thuyết giáo của bà cụ: “Nhưng ban ngày cháu còn phải làm việc nên mới cần uống cà phê để tinh thần tỉnh táo ạ.”
“Nhưng cháu làm vậy chính là tuần hoàn ác tính rồi… Khụ khụ.” Dưới ánh nhìn chăm chú của Tạ Trì, Kim Mê đổi chủ đề: “Bà nội, hương này của bà có mùi thơm quá, không hề bị hắc một chút nào.”
Bà cụ nói: “Hương này đã được điều chế theo phương pháp phối chế đặc biệt rồi, nếu cháu thích thì bà đốt cho cháu một ít.”
“Cảm ơn bà nội!”
Đêm nay Kim Mê xin được một chút hương hỗ trợ giấc ngủ, cũng không biết có phải vì tác dụng tâm lý hay không mà cô cảm thấy mình thật sự ngủ ngon hơn bình thường một chút.
Mặc dù ngay lập tức chuyển sang một nơi khác nhưng sáng sớm cô vẫn thức dậy đúng giờ để chạy bộ buổi sáng. Lúc ra ngoài, cô tình cờ gặp bà cụ đang luyện Ngũ Cầm Hí trong vườn hoa.
“Bà nội, sớm vậy mà bà đã thức dậy tập thể dục rồi ạ?” Kim Mê chạy đến bên cạnh bà cụ, lên tiếng chào hỏi bà. Bà cụ nhìn thấy cô lại cảm thấy khá bất ngờ: “Bà lớn tuổi rồi nên ngày nào cũng ngủ đến tầm này là tự tỉnh dậy, người trẻ tuổi như các cháu sau không ngủ thêm một chút nữa?”
“Thôi ạ, sáng sớm không khí trong lành như vậy, cháu cũng muốn dậy để tập thể dục.”
Bà cụ gật đầu cười, nói với cô: “Vậy thì cháu đi chạy bộ đi, đợi khi nào cháu quay lại thì chúng ta đi ăn sáng.”
“Vâng ạ.”
Hôm nay không có Gia Quả giám sát ở bên cạnh nhưng Kim Mê vẫn chạy đủ thời gian như bình thường. Lúc cô quay lại thì Tạ Trì đã xuống lầu, đang nói chuyện cùng với bà cụ trong vườn hoa.
Kim Mê chào hỏi hai người một tiếng rồi quay về phòng tắm sơ qua, sau đó thay quần áo xuống dùng bữa.
So với bữa tối ngày hôm qua, bữa sáng thanh đạm hơn rất nhiều nhưng vẫn hơn chỗ của Tạ Trì về mặt có nhiều loại thực phẩm phong phú, trong đó còn có tôm mà Kim Mê thích ăn.
“Đêm qua Xán Nhiên ngủ có ngon không?” Bà cụ quay sang hỏi Kim Mê. Kim Mê cười gật đầu: “Cháu ngủ rất ngon ạ, hương hỗ trợ giấc ngủ mà bà nội cho cháu thật sự rất hữu dụng.”
Bà cụ cũng cười theo: “Vây thì tốt, lần này cháu và Tiểu Trì quay về, bà thấy mối quan hệ của các cháu đã dịu lại, nếu hai đứa còn sống chung thì bà cũng mong rằng các cháu có thể hòa thuận với nhau.”
“Vâng vâng.” Kim Mê liên tục đáp lời.
“Cháu là con gái của nhà họ Mạnh, bình thường làm gì thì cũng nên suy nghĩ cho người nhà một chút.” Mặc dù lần này gặp mặt, bà cụ cảm thấy cô đã thay đổi rất nhiều nhưng vẫn phải răn đe cô vài câu: “Ông nội cháu cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, nếu ông cụ mà tức giận, không nhắc đến chuyện cơ thể không chịu nổi mà còn kéo theo ba mẹ cháu cùng bị mắng.”
“... Cháu biết rồi bà nội, bà yên tâm đi ạ.”
“Biết thì tốt rồi, ăn cơm đi.”
Lần này về nhà cũ, bà cụ có thể nói là vừa yêu thương vừa ra uy với Kim Mê, không hổ là người từng cầm quyền nhà họ Tạ. Đến khi ngồi vào xe của Tạ Trì rời khỏi nhà cũ, Kim Mê mới thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên, những người thích bái Phật đều là người tàn nhẫn.
Tạ Trì ở bên cạnh nhìn cô một cái, không hề lên tiếng, Kim Mê cũng không trò chuyện với anh, tập trung lướt mạng.
Phần phát sóng trực tiếp mà cô đã hát và nhảy bài nhảy của nhóm lại lên hot search, có dân cư mạng còn ghép sân khấu đầu tiên của cô với ngày hôm qua, sự so sánh này có thể nói là vô cùng trực quan và thê thảm.
Chuyện Trịnh Mỹ Việt đề nghị cô nhảy trên phát sóng trực tiếp cũng bị thảo luận đến mức lên hot search. Có dân cư mạng nói rằng Trịnh Mỹ Việt cố ý làm vậy để hại người khác, tất nhiên là người hâm mộ của cô ta cảm thấy không vui nên lập tức tranh cãi với người này. Có thể là dư luận lên men quá nhanh nên Trịnh Mỹ Việt không thể không đích thân ra mặt, đăng bài thanh minh lên Weibo, nói rằng mình đã nhìn thấy Mạnh Xán Nhiên nhảy bài nhảy nhóm đó, cô có tiến bộ rất lớn nên cô ta mới cố tình nói cô nhảy bài này để cảm ơn người hâm mộ.
Kim Mê nhìn bài thanh minh của cô ta, không nhịn được bật cười, sáng sớm hôm qua cô mới luyện tập điệu nhảy này thì Trịnh Mỹ Việt thấy được ở đâu chứ?
Nhưng mà Vương Đông Ni cũng chủ động nhắn tin cho cô, bảo cô phối hợp với lời giải thích Trịnh Mỹ Việt. Dù sao thì cả hai người đều là người của Vương Đông Ni, Kim Mê cũng không muốn trở mặt nên vẫn chuyển tiếp bài thanh minh trên Weibo của Trịnh Mỹ Việt.
Bên phía cô đang diễn ra màn kịch cung đấu thì điện thoại di động bỗng nhiên nhận được một tin nhắn Wechat ngắn, Kim Mê đọc xong nội dung thì kinh hãi kéo Tạ Trì ở bên cạnh: “Tạ Trì!”
Tạ Trì đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì bị cô vừa kéo vừa kêu như vậy, chỉ có thể miễn cưỡng mở mắt ra: “Cái gì?”
Kim Mê giơ điện thoại lên, nhìn anh nói: “Tôi nhận được một tin nhắn, anh ta nói mình là Tần Thủy Hoàng, bảo tôi chuyển cho anh ta một khoản tiền để giúp anh ta hồi sinh các tượng binh mã và thống trị thế giới, sau khi chuyện này thành công anh ta sẽ phong tôi làm Vương gia.”
Tạ Trì: “...”
Anh nhìn Kim Mê bằng ánh mắt nhìn xa trông rộng: “Đây là lừa đảo viễn thông.”
Kim Mê ngẩn người: “Lừa đảo viễn thông là cái gì?”
Tạ Trì: “...”
Anh lấy điện thoại di động ra, liên tục gửi ba video về lừa đảo viễn thông cho Kim Mê. Kim Mê xem lần lượt từng cái, cảm thấy tam quan bị thách thức: “Ghê vậy sao? Vậy là bây giờ món nghề của mấy tên trộm đều đã bị thất truyền rồi đúng không? Các anh hoàn toàn không cần tiền mặt nữa à?”
Cô mới tỉnh lại vài ngày nên chưa bao giờ gặp phải lúc cần tiêu tiền, cô cũng rất muốn thử quét mã QR để trả tiền!
Tạ Trì mím môi, chân thành đề nghị: “Tải app chống lừa đảo của quốc gia đi, trông cô giống như nhóm người có nguy cơ bị lừa đảo cao vậy.”
Kim Mê: “...”
Mặc dù trong lòng mắng chửi Tạ Trì nhưng cô vẫn thành thật cài đặt app. Sau khi đăng ký xong, cô lại bấm vào tin nhắn mà Tần Thủy Hoàng gửi đến kia, bắt đầu nhắn tin trả lời.
Sau khi Tạ Trì nhìn thấy, anh khẽ cau mày hỏi cô: “Cô đang làm gì vậy? Không phải là cô thật sự chuyển tiền cho anh ta chứ?”
“Tất nhiên là không phải.” Kim Mê gửi tin nhắn đi thì giơ điện thoại di động lên trước mặt Tạ Trì: “Anh nhìn nè!”
Trong khung chat, cô trả lời lại một tin nhắn cho kẻ lừa đảo…
Tôi là Kim Mê, bị kẻ gian hãm hại nên ôm hận mà chết, đời này sống lại, tôi nhất định phải tìm ra sự thật để bắt kẻ đã hãm hại tôi phải trả giá đắt! Năm nay tôi năm mươi tuổi, hãy lắng nghe kế hoạch báo thù của tôi.
Đây là một trò đùa phổ biến trên mạng nhưng sau khi Tạ Trì xem xong, ánh mắt anh lập tức lạnh đi: “Cô không phải là người hâm mộ của Kim Mê sao, sao lại đem cái chết của cô ấy ra làm trò đùa?”
“Tôi có đùa đâu?” Kim Mê lấy điện thoại di động lại, tặc lưỡi: “Cô ấy vốn là bị hãm hại mà, một ngày nào đó tôi sẽ lấy lại sự trong sạch cho cô ấy!”
Tạ Trì mím môi, im lặng một hồi rồi nói với tài xế ở phía trước: “Dừng xe.”
Tài xế dừng xe lại, Tạ Trì mở cửa xe ra rồi bước xuống: “Đưa cô ấy về nhà đi.”
Kim Mê nhìn theo bóng lưng anh đi xa dần, cũng bắt đầu phát cáu. Anh đột nhiên nổi giận cái gì chứ? Đa sầu đa cảm đến vậy sao?
“Thôi, không đi thì không đi.” Cô nhìn tài xế đằng trước, nói với anh ta: “Không cần phải quan tâm đến anh ấy, lái xe đi.”
Tài xế không thể làm gì khác ngoài khởi động xe và đưa Kim Mê về nhà theo lời dặn của Tạ Trì. Tâm trạng của Kim Mê vốn đang không tốt, trên đường còn đột nhiên nhận được điện thoại của Vương Đông Ni khiến tâm trạng cô càng sa sút hơn: “Chị Đông Ni, có chuyện gì vậy? Không phải là tôi đã chuyển tiếp Weibo rồi sao?”
“Không phải chuyện này.” Giọng Vương Đông Ni nóng nảy hơn bao giờ hết: “Có người công khai chuyện Mỹ Việt và Thẩm Thịnh Tinh đang yêu nhau, chuyện này có liên quan gì đến cô không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.