Bà Hoàng Giới Giải Trí Vẫn Là Tôi

Chương 9



Hai hôm trước, Trịnh Mỹ Việt mới vừa nói cho Kim Mê biết chuyện cô ta đang hẹn hò với Thẩm Thịnh Tinh. Hôm nay, chuyện hai người bọn họ yêu nhau đã bị vỡ lở, đương nhiên Trịnh Mỹ Việt sẽ nghi ngờ Kim Mê.
Kim Mê nghe Vương Đông Ni nói vậy, không nhịn được bật cười thành tiếng: “Cô ta nói với chị là tôi là người tiết lộ chuyện này à? Sao chị không hỏi xem cô ta đã nói chuyện này cho bao nhiêu người biết?”
Hiện tại, Thẩm Thịnh Tinh nổi tiếng như vậy, Trịnh Mỹ Việt hẹn hò với anh ta, nếu cô ta có lỡ không nhịn được muốn lén lút khoe khoang với người khác thì âu cũng là chuyện rất đỗi bình thường, không thể nào thấy chuyện bị vỡ lở lại đổ tội cho cô được.
Vương Đông Ni không muốn đổ thêm dầu vào mâu thuẫn giữa hai người họ nên không còn cách nào khác ngoài nói: “Giờ cô tới công ty một chuyến đi, có hiểu lầm gì thì chúng ta ba mặt một lời với nhau nói cho rõ ràng.”
“Được.” Kim Mê cúp điện thoại, nói với tài xế ngồi đằng trước: “Tạm thời chưa về nhà vội, chở tôi tới công ty trước đã.”
Tài xế vâng dạ, quay đầu xe ở ngã rẽ đằng trước.
Ở ven đường bên ngoài một quán cà phê, có một chiếc xe sang ít bắt mắt đang đậu. Trần Giác xuống xe, tìm được Tạ Trì đang ngồi bên trong quán: “Thưa sếp.”
Tạ Trì nghe thấy tiếng người gọi mình, anh ngẩng đầu lên xem thử rồi khóa màn hình điện thoại lại, đứng dậy khỏi ghế: “Đi thôi.”
“Vâng.” Trước khi đuổi theo Tạ Trì, Trần Giác cúi đầu nhìn mặt bàn. Mặc dù đây là một quán cà phê nhưng tổng giám đốc của bọn họ không gọi cà phê mà chỉ gọi một phần bánh ngọt và cũng không hề động tới.
Anh không quen uống cà phê ở bên ngoài nên luôn tự tay pha cà phê cho mình.
Sau khi đón được Tạ Trì, Trần Giác vừa ngồi vào xe vừa hỏi anh: “Sếp cãi nhau với cô Mạnh ạ?”
Tạ Trì không trả lời, Trần Giác coi như anh ngầm thừa nhận: “Cô Mạnh lại gây ra rắc rối gì vậy ạ? Không phải là thực sự chọc giận bà cụ rồi chứ?”
“Không phải.” Tạ Trì nói đến đây thì thoáng dừng lời rồi mở miệng nói: “Cô ấy nhắc tới cái chết của Kim Mê, không biết có phải là cố ý hay không.”
Trần Giác hơi sửng sốt một chút, anh ta hoàn toàn không ngờ rằng chuyện lại là như vậy.
Tổng giám đốc của bọn họ có một chấp niệm kỳ lạ với Kim Mê mà anh ta cũng không hiểu là bắt nguồn từ đâu. Những năm qua, bọn họ vẫn luôn âm thầm điều tra về cái chết của Kim Mê, không ngờ thực sự đã điều tra ra được một vài manh mối nhưng có khả năng đối phương cũng đã phát hiện ra bọn họ.
Nếu như cái chết của Kim Mê năm đó thực sự có uẩn khúc gì khác thì có khả năng bọn họ sẽ gặp nguy hiểm nếu dính vào chuyện này.
“Lẽ nào cô ấy thực sự là người do nhà họ Vương phái tới hay sao?” Trần Giác không khỏi nhíu mày: “Nhưng tôi thực sự không điều tra ra cô ấy có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Vương.”
Tạ Trì ngả người vào lưng ghế, đưa tay lên day trán: “Cũng có thể là tại tôi suy nghĩ quá nhiều nhưng chắc chắn Mạnh Xán Nhiên có gì đó rất kỳ lạ, chẳng qua là hiện tại chúng ta vẫn chưa phát hiện ra mà thôi.”
Trần Giác gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Điện thoại của Tạ Trì rung lên một tiếng, anh cầm lên xem thử, tài xế nhắn tin báo cho anh biết Kim Mê chưa về nhà ngay mà đổi hướng tới công ty.
Tạ Trì nhắn lại một câu “tôi biết rồi”, sau đó cất điện thoại đi.
Kim Mê đang trên đường tới công ty, cô tranh thủ thời gian lên Weibo xem thử. Quả nhiên chuyện này đã ầm ĩ long trời lở đất ở trên mạng, có người tới hóng chuyện, có người cố gắng bác bỏ tin đồn, có người tranh thủ bỏ đá xuống giếng, kiểu người nào cũng đều có cả.
Trịnh Mỹ Việt là thành viên của một nhóm nhạc nữ, Thẩm Thịnh Tinh là diễn viên nam nổi tiếng, hai người nay yêu nhau quả là đã phạm vào điều tối kỵ của giới fan hâm mộ, fan hâm mộ của hai người không thể chấp nhận nổi chuyện này. Tuy nhiên, vì người khui tin này cũng chỉ nói suông chứ không đưa ra được bằng chứng xác thực nào, cho nên fan hâm mộ của hai người bọn họ vẫn còn đang trong giai đoạn cố gắng bác bỏ tin đồn.
Blogger nhận về mấy chục ngàn bình luận mắng chửi lại đăng thêm một bài mới trên Weibo, tuyên bố lát nữa sẽ tung bằng chứng.
Lúc Kim Mê tới công ty, bằng chứng vẫn chưa được người này tung ra, cô đành phải cất điện thoại đi, tới văn phòng của Vương Đông Ni trước.
Trịnh Mỹ Việt và Vương Đông Ni đều đang ở trong phòng. Bầu không khí có vẻ hơi nặng nề. Kim Mê nhìn hai người bọn họ một lượt rồi chủ động mở miệng nói: “Chuyện này không phải do tôi tiết lộ.”
“Cô nói không phải thì là không phải chắc?” Trịnh Mỹ Việt lập tức lên tiếng phản bác, cứ như thể đã chắc chắn cô là kẻ đầu sỏ rồi vậy: “Tôi chỉ nói chuyện này với mỗi mình cô!”
Kim Mê cười một tiếng, nhìn cô ta, nói: “Được thôi, cứ coi như là cô chỉ nói chuyện này với một mình tôi đi nhưng lúc đó là ở trong phòng vệ sinh, sao cô biết trong phòng bên cạnh không có ai? Hơn nữa cũng có khả năng tin tức này bị phía Thẩm Thịnh Tinh để lộ chứ đúng không?”
“Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy được, tôi vừa mới nói với cô xong thì lập tức lộ luôn là sao?”
“Là do cô xui? À không, là do tôi xui.”
“Cô...”
“Thôi được rồi, hai người đừng làm ồn nữa, tốt hơn hết là nghĩ xem phải giải quyết vấn đề này như thế nào đi.” Vương Đông Ni ngắt ngang cuộc tranh cãi của hai người họ. Kim Mê cảm thấy thật nực cười, cô nhìn Vương Đông Ni, nói: “Đây chẳng phải là chuyện chị và công ty cần phải nghĩ cách hay sao? Chuyện này thì liên quan gì với tôi chứ?”
Vương Đông Ni đang định nói chuyện thì điện thoại nhận được tin nhắn, sau khi xem xong, hàng mày của Vương Đông Ni càng cau chặt hơn: “Người của phòng quan hệ công chúng đã đàm phán được rồi, đối phương đã gửi file ghi âm cho chúng ta.”
Nói rồi, Vương Đông Ni bấm phát file ghi âm, giọng nói của Trịnh Mỹ Việt lập tức vang lên: “Tôi nói thật cho cô biết nhé, tôi đang hẹn hò với anh ấy.”
File ghi âm có lẫn một chút tạp âm, âm thanh cũng không lớn nhưng vẫn đủ để nhận ra giọng của Trịnh Mỹ Việt và miễn cưỡng nghe rõ lời cô ta nói.
Trịnh Mỹ Việt lập tức tái mặt nhìn Kim Mê, chỉ hận không thể xông tới xé xác cô: “Cô còn chối là không phải cô nữa không? Câu này là tôi nói với cô lúc ở phòng vệ sinh còn gì nữa?”
Kim Mê cũng đã nhận ra nhưng cô nhất quyết không đời nào cõng cái tội này: “Đây đúng là câu cô đã nói khi ấy nhưng hôm nay là tự cô chủ động tới tìm tôi, câu này cũng là cô tự nói, chẳng lẽ tôi lại biết trước để mà đặt sẵn máy ghi âm ở đấy hay sao? Chắc chắn là có người ở sẵn đó, nghe thấy cô nói chuyện với tôi nên lén lút bấm ghi âm lại.”
“Dù sao chuyện này cũng chắc chắn có liên quan tới cô.” Hiện tại, Trịnh Mỹ Việt vừa có hận cũ lại chồng thêm thù mới với Kim Mê, bất kể chuyện này có liên quan tới Kim Mê hay không, cô ta cũng nhất định phải trút giận lên người Kim Mê bằng được: “Chị Đông Ni, tôi không thể hoạt động chung nhóm với cô ta được, hoặc là loại cô ta ra, hoặc là tôi sẽ đi!”
Vương Đông Ni không ngờ Trịnh Mỹ Việt lại làm ầm ĩ chuyện này tới mức như vậy nên cũng không khỏi sửng sốt: “Cô bớt nóng đi, chuyện chưa ầm ĩ tới mức phải rời nhóm đâu. Bên kia đã đồng ý đàm phán thì chuyện này vẫn còn có thể giải quyết được.”
“Giải quyết như thế nào? Chia tay ư?” Trịnh Mỹ Việt hỏi ngược lại.
Vương Đông Ni thấy thái độ Trịnh Mỹ Việt như vậy, buộc lòng phải nhấn mạnh: “Chuyện đã ầm ĩ tới mức độ này rồi, cô nghĩ là hai người vẫn còn có thể tiếp tục yêu đương lén lút nữa hay sao? Cho dù cô không chia tay Thẩm Thịnh Tinh thì Thẩm Thịnh Tinh cũng sẽ chia tay cô thôi.”
Trịnh Mỹ Việt mím môi, nói đầy căm hận: “Nếu như chị không đồng ý đuổi Mạnh Xán Nhiên khỏi nhóm thì tôi sẽ đi! Tôi làm sao biết được liệu có ngày nào đó mình nói gì đấy lại bị cô ta ghi âm tiếp nữa hay không?”
Kim Mê cười gằn một tiếng, nói với Vương Đông Ni: “Thôi được rồi, tôi rời nhóm, vốn tôi cũng chẳng muốn tham gia cái nhóm này.”
Cô vốn không định phát triển theo hướng nhóm nhạc nữ, cũng chẳng thích cái công ty này là bao, chi bằng nhân cơ hội này đá luôn công ty đi.
“Vớ vẩn!” Vương Đông Ni hoàn hồn, huyết áp lại sắp sửa tăng vọt: “Nhóm nhạc là chỗ cô thích rời là rời hay sao? Cô đừng vội hờn dỗi, chỉ cần giải thích rõ ràng chuyện này là được.”
“Chuyện này liệu có thể giải thích rõ ràng nổi không? Các người vốn đâu có tin tôi.” Kim Mê nói: “Thay vì vậy thì tốt hơn hết là hãy chia tay trong êm đẹp, tránh cảnh ngày ngày nghi ngờ lẫn nhau thì hơn.”
Trịnh Mỹ Việt không nói gì, Vương Đông Ni vẫn tiếp tục khuyên Kim Mê: “Cô đừng lôi sự nghiệp của bản thân ra đùa, công ty rất quan tâm tới sự phát triển của cô, mới vừa kiếm cho cô một vai diễn nữ chính đấy.”
Khóe môi Kim Mê giật một cái, nếu như không có cái vai nữ chính này thì có khi cô cũng chẳng muốn đi đến như vậy. Cô đã xem hết kịch bản của bộ phim mà Vương Đông Ni đưa cho cô rồi, có thể nói là cực kỳ rác rưởi, cô thực sự không hiểu nổi biên kịch đã viết ra loại kịch bản như vậy trong trạng thái tinh thần như thế nào nữa. Thế nhưng, Vương Đông Ni nói rằng hiện tại cô chỉ có thể nhận được những kịch bản kiểu này, còn bắt cô nhất định phải diễn nó.
“Kịch bản bộ đó thực sự không ổn, nhìn là biết ngay là phim rác rồi, dù có ngược về hai mươi năm trước thì kịch bản như vậy cũng vẫn quá lỗi thời.”
Trước đó, Vương Đông Ni cũng đã thảo luận về chuyện kịch bản với Kim Mê một lần rồi nên lúc này cô ta cũng chẳng còn kiên nhẫn nổi nữa: “Cô có biết có bao nhiêu người cả năm trời không có phim để quay không? Cô có phim để đóng mà còn kén cá chọn canh cái nỗi gì nữa? Hơn nữa, các trào lưu văn học luôn xoay vần, chủ đề mà hai mươi năm trước bị coi là lỗi thời thì giờ lại là mốt.”
“Mốt thì mốt nhưng quan trọng là viết dở lắm, kịch bản mà còn sơ sài như vậy thì liệu các phương diện khác có thể tốt nổi không?”
Trịnh Mỹ Việt không nhịn được bật cười “hừ” một tiếng, đứng bên cạnh lẩm bẩm khe khẽ: “Phim có kịch bản tốt, có ekip sản xuất tốt thì cũng có đấy nhưng quan trọng là người ta có để mắt tới cô hay không?”
Thấy Kim Mê nhìn mình, Trịnh Mỹ Việt ho khẽ một tiếng, nói to hơn: “Không phải cô là cô cả nhà họ Mạnh hay sao? Bảo nhà họ Mạnh tự sản xuất riêng một bộ đo ni đóng giày cho cô đi, dù sao lúc debut cô cũng đã làm vậy rồi còn gì?”
Vương Đông Ni đau đầu day thái dương: “Thôi đủ rồi, Mỹ Việt, cô cũng bớt nói mấy câu giùm tôi, hai người đều hãy bình tĩnh lại đi.”. truyện kiếm hiệp hay
Trịnh Mỹ Việt nói: “Hiện tại tôi cực kỳ bình tĩnh. Không phải Mạnh Xán Nhiên nói cô ta muốn rời nhóm hay sao? Không vừa mắt bộ phim được giao đóng hay sao? Vậy thì kết thúc hợp đồng với cô ta đi, đừng để công ty làm chậm trễ sự phát triển của cô ta.”
Kim Mê cong môi cười, nhìn hai người họ, mở miệng nói: “Tôi cũng đang nghĩ như vậy đấy, các cô soạn giấy chấm dứt hợp đồng đi rồi gửi mail cho tôi là được.”
Nói xong, Kim Mê phóng khoáng quay người, rời khỏi văn phòng của Vương Đông Ni.
Cô không hề hành động theo cảm tính mà đã nghiêm túc cân nhắc chuyện này rồi, nhóm nhạc nữ không hợp với cô, hơn nữa cô còn bị người ta kiểm soát cả chuyện công việc lẫn đời tư, bị ép đóng loại phim rác rưởi. Thay vì vậy thì chẳng thà cô tự phát triển, dù sao từ kiếp trước cô cũng đã hoạch định xong sự nghiệp cho mình rồi.
Kim Mê vốn định đợi làm quen hoàn cảnh nơi này trước rồi mới chấm dứt hợp đồng với công ty sau nhưng hiện tại vì chuyện của Trịnh Mỹ Việt và chuyện kịch bản, cô buộc phải thực hiện nước đi này sớm.
Còn về sau phải làm gì tiếp thì cô cũng đã nghĩ tới rồi.
Đầu tiên, cô cần một người quản lý ưu tú, như Vương Đông Ni chắc chắn là không ổn.
Trong lòng Kim Mê đã có ứng cử viên sáng giá nhưng đã hai mươi năm trôi qua, không biết dạo này tình hình của người đó ra sao.
Trong lúc cô nhẩm tính kế hoạch sắp tới trong lòng, tin đồn tình cảm của Trịnh Mỹ Việt và Thẩm Thịnh Tinh trên mạng đã có thêm bước phát triển mới. Không biết do khâu đàm phán nào bất thành mà cuối cùng đoạn ghi âm Trịnh Mỹ Việt nói chuyện đó vẫn bị tung lên mạng.
Hot search lập tức càng bùng nổ hơn nữa nhưng bên phía Trịnh Mỹ Việt vẫn khăng khăng khẳng định file ghi âm này là giả, hoàn toàn không phải cô ta nói. Fan hâm mộ dùng lời thanh minh này của cô ta để tiến hành phản công. Đến tối, blogger tung tiếp thêm một tấm ảnh nữa chụp cảnh Trịnh Mỹ Việt và Thẩm Thịnh Tinh đan mười ngón tay vào nhau.
Lần này, fan hâm mộ hoàn toàn sụp đổ, vốn còn muốn mạnh miệng thêm mấy câu, thế nhưng blogger này tuyên bố mình còn có cả video. Kim Mê ngồi bên bàn ăn, vừa ăn cơm vừa lướt di động, đọc say sưa: “Lần này thì không thể đổ tội là tôi tiết lộ nữa rồi chứ? Chính mình không cẩn thận để bị chụp được tới mức này rồi còn không biết xấu hổ đổ vấy cho tôi, chậc chậc.”
Lần này, chuyện tình cảm giữa Trịnh Mỹ Việt và Thẩm Thịnh Tinh gần như đã bị chứng thực chắc như đinh đóng cột, fan hâm mộ của hai người vốn đang hăng máu chửi mắng Mạnh Xán Nhiên trên mạng, giờ chuyện tình cảm bị khui ra, hai phe lập tức lao vào mắng nhau, căng thẳng tới độ đất trời mịt mùng.
“Chết cười, tiếng lành đồn xa, lần này thì bọn họ không rảnh chửi chị Nhiên của bọn mình rồi nhỉ?”
“Lúc trước còn giả vờ là fan của Kim Mê chứ ha ha ha ha ha ha ha ha ha”
“Quả nhiên chó cắn chó thật thú vị [hóng hớt]”
“Mọi người đừng ác như vậy, fan hâm mộ cũng thảm hại lắm, bọn họ cũng là người bị hại mà [mỉm cười].”
“Bọn đấy sao có thể được coi là người bị hại được? Tôi thấy Mạnh Xán Nhiên mới khổ kìa, mấy chuyện của cô ấy lúc trước chẳng phải đều là đánh yểm trợ cho hai người này hay sao? Bao nhiêu thù hận thì trút hết vào cô ấy còn hai người kia thì vui vẻ yêu đương.”
“Nói vậy thì chị Nhiên đúng là Bồ Tát rồi [cười khóc].”
“Chị Nhiên của tôi chịu nhục, một mình gánh vác tất cả.”
Kim Mê: “...”
Không phải vậy đâu.
Sự việc càng ngày càng ầm ĩ, cuối cùng Thẩm Thịnh Tinh không chịu nổi áp lực, rạng sáng ngoi lên đăng bài xin lỗi, cho biết thời gian trước đúng là đã khá thân thiết với Trịnh Mỹ Việt nhưng hiện tại anh ta đang độc thân.
Hơn nửa đêm Kim Mê không ngủ, vẫn còn thức để hóng hớt, quả nhiên đúng như Vương Đông Ni dự đoán, nhà trai chủ động đứng ra phủi sạch quan hệ trước, điều này cũng giống với ấn tượng của cô về Thẩm Thịnh Tinh.
Nửa tiếng sau, bên phía Trịnh Mỹ Việt cũng đăng bài tuyên bố mình độc thân, nhờ vậy mà sự việc này mới tạm lắng xuống.
Kim Mê hóng hớt chuyện này hết cả ngày, cô nghĩ bụng, chắc hẳn hôm nay Vương Đông Ni không có thời gian để ý tới cô nên định ngày mai mới tới đòi cô ta làm giấy chấm dứt hợp đồng.
Cô thật là chu đáo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.