Bá Khí

Chương 30: Kẻ thù gặp mặt



- Vô Ngân, hay là để tỷ đi...

Phong Vân Tuyết cướp lời nói.

- Tuyết tỷ không cần nhiều lời.

Phong Vân Vô Ngân kiên quyết nói.

Đúng lúc này, cách đó không xa, bỗng xuất hiện một trận mưa hoa lả tả, sau khi hoa rơi xuống hết, mười mấy người đột nhiên hiện ra.

Ba gã nam tử trung niên uy nghiêm, dẫn mười tên thiếu niên đang ngó trái ngó phải, đi về phía này.

- Phùng huynh, Chúc huynh, Đông Phương huynh!

Ba gã trọng tài họ Đạt Hề. họ Tây Môn, họ Lý rò ràng là cùng ba nam tử trung niên vừa quay về thành Nham Thạch này có quan hệ không tồi, vừa nhiệt tỉnh chào hỏi, vừa đưa Phong Vân Vô Ngân và Phong Vân Tuyết đi qua.

- Đạt Hề huynh. Tây Môn huynh, Lý huynh, khỏng ngờ các ngươi còn về trước một bước. Ha ha!

Ba gã trung niên kia cùng mang theo mười đệ tử đà được chọn đi tới.

Sau khi đến gần, một gã trung niên liếc qua Phong Vân Vô Ngân và Phong Vân Tuyết. Sau đó cười nói:

- Ba vị huynh đệ, sao các ngươi chi mang theo hai đệ tử quay về. Thiếu niên đệ tử của thành Khâu Hác kia lè nào lại tệ đến vậy? Ngay trong lân kiêm tra cơ sờ đà bị loại tới tám người?

- Ài, lúc này không cần nói nhiều, ài...

Trọng tài họ Đạt Hề xấu hổ ho khan một tiếng. Sau đó nói sang chùyên khác.

- Ồ, Phùng huynh, Chúc huynh, Đông Phương huynh, trong số đệ tử mấy người mang về, tu vi cao nhất chính là Hậu Thiên lục phẩm trung kỳ, không tồi, không tồi.

Đang nói chùyện, cách đó không xa lại có một đoàn quang vũ bất ngờ xuất hiện, vẫn là ba gã trọng tài dẫn theo tám đệ tử, quay về thành Nham Thạch.

Hôm nay, trong 13 tòa thành trì cùng chí còn mỗi thiếu niên đệ tử của một toàn thành trì là chưa quay lại.

Một lát sau, chi thấy trong thành Nham Thạch vang lên tiếng vó ngựa, khoảng chừng bốn, năm mươi thói: Hàn Huyết bảo mà nhanh chóng phi ra khỏi cửa thành. Trên mỗi một con Hàn Huyết bảo mã đều có một kỵ sĩ khí chất phi phàm, hoặc nam hoặc nữ, độ tuổi đều hơn hai mươi, tu vi tất cả đều không kém.

- Ha ha, là đám người mới!

- Không biết, tố chất đám người mới đen lần này như thế nào.

- Tả đại ca, lúc trước chúng ta được chọn, khi tiến vào thành Nham Thạch, ta vẫn nhớ kỹ, trong đám chúng ta lần đó, thực lực mạnh nhất chính là Đằng đại ca, 17 tuổi đà đạt được cảnh giới Hậu Thiên thất phẩm trung kỳ, không biết trong đám người mới lần này, có tồn tại yêu nghiệt như vậy hay không.

- Thôi, mọi người đừng chí chú ý đám người mới, làm tốt việc của mình đi!

Đám người cười ngựa nói chùyện với nhau một lúc, sau đó thúc ngựa chạy băng băng về phía một sơn mạch bên trái thành Nham Thạch, khói bụi mờ mịt, thanh thế hào hùng.

Sau đó, lại có một toán thanh niên nam nữ không cười ngựa, độ tuổi chi khoảng hai, ba mươi tuổi, triển khai thân pháp từ trong thành chạy ra. Bọn họ cùng hiếu kỳ đánh giá những người mới đến.

Bỗng nhiên, trong đám người mới có mấy người kêu to lên...

- Biểu ca! Là ta! Là ta! Ha ha! Biểu ca!

- Biểu tỷ, ta ờ bên này, Thúy Vân ờ chỗ này!

- Ca ca, Ha ha! Ta đà nói, ta cùng sẽ giống như ca ca, được đại nhân Ngạo Hàn tông lựa chọn!

Tiếng kêu vừa dứt, trong toán người chạy ra khỏi thành, liền có vài người tiến về phía đám người mới, cùng một vài người mới thân thiết cười nói.

Đương nhiên cùng có một số người tuy được gọi tên, nhưng cũng không thèm quan tâm, mắt cao hơn trán, lạnh lùng bỏ đi.

Phong Vân Vô Ngân để ý tất cả những chùyện này, đang tự thấy nghi hoặc

thì trọng tài họ Đạt Hề ờ bên giải thích.:

- Vô Ngân. Những người cười ngựa vừa tới, cùng với đám người đang đứng ờ đây đều giống với hai ngươi. là những đệ tử kiệt xuất của 13 thành trì được Ngạo Hàn Tông chúng ta lựa chọn, chẳng qua là đệ tử của mấy lần năm năm trước, mười năm trước, mười năm năm trước đó. Bọn họ tu vi chưa đạt đến cảnh giới Tiên Thiên, do vậy, vẫn như cũ phải ở lại thành Nham Thạch tiếp tục tu luyện.

Trọng tài họ Tây Môn bổ sung nói.:

- Chí cần tu vi chưa đạt đến Tiên Thiên, không quản độ tuổi, không quản lai lịch, đều phải ờ lại thành Nham Thạch. Tuy nhiên, nếu có thể tu luyện đến cảnh giới Hậu Thiên thập phẩm đại viên màn, đãi ngộ sẽ tăng lên rất nhiều lần.

Ồ!

Phong Vân Vô Ngân bừng tỉnh hiểu ra.

Trọng tài họ Lý nói:

- Vô Ngân, trong thành Nham Thạch, tất nhiên cũng có người trong gia tộc Phong Vân cùng với người của thành Khâu Hác. là anh tú nhân tài được tuyển chọn năm xưa. Tuy nhiên, ngươi dù sao cũng đừng hy vọng giao hảo cùng những đệ tử đó.

- Phàm là đệ tử được chọn, quan niệm gia tộc và quan niệm tình thân đều là cực kỳ mỏng manh. Rất nhiều lúc, do tranh chấp lợi ích, những đệ tử cùng thành trì, cùng gia tộc, còn có thể nảy sinh chém giết,chùyện như thế này nhìn mài cùng quen mắt. Chi có bàn thân dốc sức tu luyện mới là chính đạo.

- Vâng!

Phong Vân Vô Ngân trả lời. Tuy nhiên, hắn cùng không thích đi nhờ vả kết giao.

Quả nhiên, đám đệ tử cũ vừa chạy tới gặp đám người mới, sau khi nói chùyện cùng hậu bối thân thích của mình một chút liền vội vã rời khôi, cùng không tặng cho hậu bối thân thích bất cứ một chút vật phẩm gì. Có đệ tử mới tò ra thái độ lưu luyến, nhưng những người đã từng là ca ca tỷ tỷ, biểu ca biểu tỷ của bọn họ lại thấy khó chịu, nói vài câu qua loa rồi lập tức bỏ đi.

Đúng lúc này, một luồng ánh sáng rực rờ lại một lần nữa xuất hiện, sau khi ánh sang tắt đi, lại là ba gã trọng tài, mang theo chín đệ tử quay về thành Nham Thạch.

Đây là nhóm người cuối cùng quay về thành Nham Thạch.

Phong Vân Vô Ngân ánh mắt liếc qua, trái tim lập tức bị bóp chặt, khóe mắt giật giật lên vài cái, sát khí chợt lóe ra!

Trong ba gã trọng tài dẫn đám người vừa quay về thành Nham Thạch, có một người, Phong Vân Vô Ngân nhận ra!

Không chi nhận ra, hơn nữa có thể nói là khắc cốt ghi tâm!

Gia Luật Hoành!

Lúc trước, sau khi mẹ của Phong Vân Vô Ngân bị bức tử. Ngạo Hàn Tông đã từng phái một đệ tử đến thành Khâu Hác, kiểm tra xem cha mẹ của Phong Vân Vô Ngân đã đền tội hay chưa!

Kẻ này, chính là Gia Luật Hoành!

Hắn tự tay phong bể đan điền của Phong Vân Vô Ngân! Khiến trong đan điền của Phong Vân Vô Ngân, vĩnh viên không thê tích súc được một chút huyền khí nào, trở thành một kẻ phế nhân!

Phong Vân Vô Ngân cùng đà từng lập lời thề độc, sẽ có một ngày, nhất định phải khiến Gia Luật Hoành trả giá thật đắt!

Chỉ thấy, bộ dạng Gia Luật Hoành hơn hai mươi tuổi, bạch y phấp phới, sắc mặt có một vẻ kiêu ngạo không thể nào miêu tả nổi!

Đột ngột! Ánh mất của Gia Luật Hoành nhìn qua, vừa lúc thấy Phong Vân Vô Ngân!

Đôi đồng tử của hẳn chợt co rút lại, trong mắt hiện ra vẻ nghi hoặc, hừ một tiếng bay thăng đến về phía Phong Vân Vô Ngân!

Ánh mắt của Phong Vân Vô Ngân cùng Gia Luật Hoành gập nhau giữa không trung, Phong Vân Vô Ngân lập tức cúi đầu, không để cho sát khí của mình lộ ra.

Ba gã trọng tài họ Đạt He, họ Tây Môn, họ Lý liếc nhìn nhau, trong mắt đều xuất hiện vẻ bất đắc dì cười khổ.

- Ha ha, Gia Luật huynh đệ!

Ba gã trọng tài liền thay bộ mặt tươi cười, chủ động chào hòi.

- Gia Luật huynh đệ! Ha ha, trong sổ đệ tử mà ngươi lựa chọn, thậm chí còn có cả thiếu niên thiên tài thất phẩm sơ kỳ! Gia Luật huynh đệ quả là có ánh mắt rất khá!

- Gia Luật huynh đệ, xong việc ở nơi này, mấy người chúng ta mời ngươi

đi uổng vài chén.

Trong nháy mắt đà có mấy trọng tài chủ động hỏi thăm Gia Luật Hoành, trong lời nói mơ hồ còn có ý nịnh hót.

Phong Vân Vô Ngân vận chùyển huyền khí lưu chùyển một vòng ở tứ chi bách hài, tâm trạng bình tình trờ lại, nghĩ thầm, cùng là Hậu Thiên thập phẩm đại viên màn cảnh giới, vì sao, những trọng tài khác đều phải nịnh hót Gia Luật Hoành? Giống như thân phận của Gia Luật Hoành còn cao hơn người một bậc... Đây là cớ vì sao?

Ánh mắt Phong Vân Vô Ngân nhìn một vòng, lập tức nhận ra một ít manh mối. Hôm nay, trọng tài phụ trách công tác lựa chọn đệ tử tinh nhuệ của 13 thành trì, tổng cộng có 39 người, tất cả đều đã quay về thành Nham Thạch.

39 trọng tài này, đều là cảnh giới huyền khí hậu thiên thập phẩm đại viên màn không thể nghi ngờ. Nhưng quan sát tuổi tác của bọn họ, hầu như đều đã ngoài 30, phần lớn đà 40 tuổi, thậm chí gần 50. Trong khi đó, Gia Luật Hoành, anh tuấn phóng khoáng, vẻn vẹn chỉ có hơn 20 tuổi!

Trong 39 trọng tài ở đây, Gia Luật Hoành rồ ràng trẻ tuổi nhất!

Nổi bật giữa đám đông!

- Thiên... Thiên tài...

Trong lòng Phong Vân Vô Ngân, đột nhiên xuất hiện từ này...

- Lẽ nào Gia Luật Hoành chính là thiên tài trong truyền thuyết, thiên tài đích thực...

Gia Luật Hoành bước đến trước mặt Phong Vân Vô Ngân, ánh mắt sắc bén vô cùng, dừng lại đảo trên người Phong Vân Vô Ngân một vòng, nhướng mày nói:

- Tu vi huyền khí Hậu Thiên tam phẩm... Hừ! Cũng không biết là ăn thiên tài địa bảo gì, không ngờ lại phá vỡ được phong ấn của ta! Tuy nhiên, giống như trước chỉ là con kiến mà thôi!

Kỳ thực, trong lòng Gia Luật Hoành bất đầu lo lắng! Phải biết rằng, thời gian hắn tận tay phong ấn Phong Vân Vô Ngân là một năm trước, khi đó, Phong Vân Vô Ngân ngay cả cảnh giới huyền khí Hậu Thiên nhất phẩm cũng không có đạt được, thuần túy chẳng qua là một đứa trẻ gầy yếu, hơn nữa, đan điền vị phong bể, đáng nhẽ sẽ không đạt được bất cứ sự thăng tiến nào trong võ đạo.

Trong khi đó, chi sau một năm, hắn không ngờ có thể đột phá đến cảnh giới huyền khí tam phẩm, tăng liền ba cấp... Đây không thể không nói là kinh thể hãi tục!

- A, ta hiểu rồi, nhất định là may mắn, nhặt được một ít thiên tài địa bảo, bàng không, làm sao có khả năng yêu nghiệt đến trình độ này?

Gia Luật Hoành nghĩ đi nghĩ lại, kinh hài trong lòng nhất thời biển thành coi thường.

- Loại tiểu từ thổi này, có thể uy hiếp tới ta sao? Ta lo xa rồi.

Nghĩ tới đây, Gia Luật Hoành hướng về phía Phong Vân Vô Ngân cười nhạo một tiếng.

- Tiểu từ thối, ngươi cùng đừng sợ đến phát run, ngươi đà vô tỉnh nhặt được thiên tài địa bảo, đạt được thành tích như ngày hôm nay đó cùng là tạo hóa của ngươi. Gia Luật Hoành ta tự trọng thân phận, sẽ không xuống tay với ngươi lần thứ hai. Tuy nhiên, nếu ngươi cho rằng ờ trong thành Nham Thạch, chí dựa vào vận khí tốt là có thể Sống sót, vậy thì ngươi hoàn toàn sai rồi!

Nói xong, Gia Luật Hoành khinh thường cười, quay đầu nói:

- Đạt Hề huynh, Tây Môn huynh, Lý huynh, các ngươi vì sao chỉ mang theo hai đệ tử quay về thành Nham Thạch? Những đệ tử khác đâu? Gia tộc Gia Luật của ta mấy năm nay có vài thiếu niên thiên tài, có người nói, biểu đệ của ta Gia Luật Trượng cùng Gia Luật Thiên Long đều đạt được cảnh giới Hậu Thiên lục phẩm, đặc biệt Gia Luật Trượng biểu đệ, đầu năm nay đã vọt tới Hậu Thiên lục phẩm trung kỳ... ơ? Bọn họ đâu?

Ánh mắt thâm trầm của hắn liếc một lượt qua đám người mới, cùng không phát hiện Gia Luật Trượng cùng Gia Luật Thiên Long như hẳn đà nói, sắc mặt liền trầm xuống.

-À... Gia Luật huynh đệ, ba người chúng ta sắp xếp cho 10 thiếu niên của thành Khâu Hác tham gia bài thí luyện căn bản, có lẽ... có lẽ hơi khó một chút, dẫn đến ngoài Phong Vân Vô Ngân và Phong Vân Tuyết ra, 8 người khác đều... Đà chết!

Trọng tài họ Đạt Hề giọng nói thản nhiên nói.

- Cái gì?

Gia Luật Hoành hét lên một tiếng, vẻ mặt không thể tưởng tượng.

- Luyện tập cái khí gì? Mà ngay cả hai thiếu niên của gia tộc Da Luật đều ngã xuống, Phong Vân Vô Ngân loại tài trí tầm thường này lại có thể qua... Không thể tin được!

Thái độ Gia Luật Hoành kiêu căng, coi ba gã trọng tài không ra gì!

Trọng tài họ Tây Môn trên mặt có vẻ không nén được giận, độ tuổi gần 40. hơn Gia Luật Hoành mười mấy tuổi, sao có thể chịu được sự xỉ nhục này?

- Hừ! Gia Luật huynh, huynh đệ chúng ta ba người. trước chẳng bao giờ đến thành Khâu Hác, không có chút giao tình với sáu đại gia tộc ở đó. muốn nói là thiên vị làm rối kỉ cương, điều đó tuyệt đối không thể! Nói chung, kết quả luyện tập chính là như vậy! Không có gì để nói! Chúng ta ở thành Nham Thạch, địa vị tương đương nhau, ngươi chẳng qua là võ đạo thiên phú hơn chúng ta mà thôi, muốn chúng ta phải nể mặt ngươi thì ngươi còn không xứng!

- Tây Môn huynh!

Trọng tài họ Đạt Hề, họ Lý đều vội vàng kéo trọng tài họ Tây Môn đang càng nói càng kích động, ra hiệu cho hắn không nên đối chọi gay gắt với Gia Luật Hoành.

- Ha ha!

Gia Luật Hoành không giận mà ngược lại cười, khóe mắt giật vài cái, trong mắt chợt xuất hiện vẻ âm tàn.

- Tốt, tốt, rất tốt! Cũng đúng, bản thân ta không có tư cách nhúng tay vào sự lựa chọn của ba vị ở thành Khâu Hác, ta cũng tuyệt đối tin tưởng tính công minh của ba vị nhân huynh. Tuy nhiên, ta phải nhắc nhờ Tây Môn huynh một câu... Phiền toái chỉ là do nói nhiều. Được rồi, Tây Môn huynh, ngày tháng của chúng ta còn dài, xin tự lo liệu đi!

Nói xong, Gia Luật Hoành liếc mắt nhìn trọng tài họ Tây Môn, sau đó lại liếc nhìn Phong Vân Vô Ngân, chợt cười bỏ đi.

-Ôi!

Lúc này, trọng tài Đạt Hề thở dài.

- Tây Môn huynh, ngươi đáng lẽ phải biết Gia Luật Hoành bụng dạ hẹp hòi, ngươi còn chống đối với hắn, đây... Đây không phải tự mình chuốc lấy cực khổ sao?

- Hai vị huynh đệ không cần nhiều lời! Trong lòng huynh đệ chúng ta đều hiểu rõ, Gia Luật Hoành có thiên phú, do vậy được cấp trên khen thường coi trọng.

Trọng tài Tây Môn lấy tay chi chi thành Tiên Thiên bay lơ lừng trên không trưng.

- Thế nhưng, chúng ta ờ trên đó cùng có quan hệ nhân mạch, ta không tin Gia Luật Hoành dám làm gì ta!

- Minh thương dê tránh, ám tiên khó phòng.

Trọng tài họ Lý nói.

- Các huynh đệ, từ nay về sau, chúng ta phải gia tăng thời gian tu luyện, tranh thủ sớm ngày tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, chi cần thăng cấp đến Tiên Thiên thì sẽ không sợ Gia Luật Hoành ức hiếp!

Lời tuy nói như thể, nhưng trên mặt ba gã trọng tài đều tỏ ra lo lắng.

Đạt được cảnh giới Tiên Thiên?

Gia Luật Hoành mới hai mươi mấy tuổi, tu vi liền đà ngang bàng bọn họ, muốn vào Tiên Thiên, sợ ràng Gia Luật Hoành còn sớm hơn bọn họ một bước!

Phong Vân Vô Ngân bỗng nhiên ngẩng đâu lên nói.

- Vô Ngân lại mang tới phiền phức cho ba vị trọng tài.

Dừng một chút, tinh quang trong mắt hắn lóe sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.