Bá Khí

Chương 411: Săn bắn



- Hài.... Thực sự là một câu chuyện thương tâm, người nghe rơi lệ...

Phong Vân Vô Ngân vung tay lên, Thánh Lô hút tất cả tro bụi và xác tàn trong nhà đá luyện hóa.

- Mã Lão Tam sư huynh đã chết, những người làm sư đệ như chúng ta, hẳn là vâng theo chí nguyện lúc hắn còn sống, nuôi ngựa cho cẩn thận, quản lý tốt mã trường...

- Vâng, vâng!

Đám sai vặt luôn miệng phụ họa, sợ tè ra quần.

Phong Vân Vô Ngân chậm rãi đứng dậy, đi ra phía ngoài nhà đá. Gã sai vặt này cũng vội vã đi theo phía sau.

Đi ra phòng nhỏ, Phong Vân Vô Ngân thấy, phía ngoài lớp lớp đều là Thần Phong Khoái Mã trừng mắt nhếch miệng, cùng với đám tạp dịch mã trường đang ngây ra như phỗng.

- Hài, Mã Lão Tam sư huynh, hi sinh vì nhiệm vụ, mọi người cố ném bi thương tiếp tục làm việc đi.

Gã sai vặt mắt nhỏ mũi ưng, lên tiếng thở dài nói.

- Hô!

Lúc này, một con Thần Phong Khoái Mã cường tráng, dường như chính là con mà Mã Lão Tam cưỡi, đột nhiên phát ra một tiến phì phì trong mũi, thân hình hóa thành một đám tàn ảnh, phi nhanh lên trời:

- Mẹ nó! Tiểu tử nhà ngươi, thủ đoạn độc ác, hung tàn không gì sánh được, rõ ràng bóp chết Mã Lão Tam! Món nợ này, lão tử đi xin chỉ thị La tổng quản, sẽ tính rõ ràng với ngươi!

Con ngựa này, vừa dứt lời, thân hình như gió, chớp mắt đã bay ra ngoài mấy nghìn thước.

- Hài, con ngựa này uống say nói nhảm rồi.

Phong Vân Vô Ngân lắc đầu, thình lình, đan điền Phong Vân Vô Ngân có một đầu giao long, trực tiếp thoát ra, há mồm rít gào, đột nhiên hút một hơi, con Thần Phong Khoái Mã đang phi hành cách vạn thước, thân thể quay tròn, cũng không tiếp tục tự khống chế nổi, trực tiếp bị giao long hút trở về, nuốt vào trong miệng, nhấm nuốt một trận... Rắc rắc vài cái, liền nuốt vào trong bụng.

Giao Long chỉ nhai hai ba cái, một con Thần Phong Khoái Mã to lớn đã bị ăn sạch sẽ, sau đó ánh mắt u lãnh đảo quanh khắp nơi, đảo qua đám ngựa, trong mắt hiện ra ánh sáng tham lam bạo ngược, khóe miệng thỉnh thoảng nhỏ xuống nước miếng tham lam. Bỗng nhiên rít gào một tiếng, khiến cho toàn bộ ngựa trong sân sợ đến mức bốn võ nhũn ra, than ngã xuống đất, nước đái phun đầy.

- Tiểu oa nhi, yêu thai của ngươi là giao long, hiện tại đã thành đại yêu Đế Giai hai kiếp, có một chút khí tức của long tộc, tạo thành một chút bản năng áp chế đối với thánh thú bình thường.

Chúc lão truyền âm nói trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân.

- Vừa rồi con ngựa kia...

Ánh mắt Phong Vân Vô Ngân nhìn về phía người mắt nhỏ mũi ưng.

- A! Mã trường của chúng ta, thường xuyên có một ít ngựa, tham ăn mười phần, len lén chạy vào thâm sơn, nghĩ săn bắn Tật Phong Lang, Thiểm Điện hồ và các loại yêu thú, kết quả ngược lại bị yêu thú ăn mất. Thành ra, từng tháng đều có ngựa bị yêu thú ăn tươi.

Gã sai vặt kia phản ứng cực nhanh. Nhanh miệng nói:

- Sư hynh, chỉ cần mỗi tháng số ngựa tổn thất không vượt quá 100 con, như vậy cấp trên sẽ không chỉ trích.

- Hóa ra là như vậy!

Phong Vân Vô Ngân gật đầu, đột nhiên, giao long ngửa mặt lên trời gào thét, sau đó hút một cái nữa, hơn mười con Thần Phong Khoái Mã xung quanh trong nháy mắt bị cuốn vào miệng long, cũng chính là răng rắc vài tiếng, đã bị giao long cắn nát nuốt ăn.

Hư!

Tất cả Thần Phong Khoái Mã trong sân, toàn bộ đều bị dọa sợ đái ra quần, hồn phi phách tán, dưới uy áp cường đại của giao long, dĩ nhiên chúng không dám ngẩng đầu, như chuột thấy mèo, nửa bước đều không thể hoạt động nổi! Chỉ biết nằm sấp trên mặt đất, co rúm cuộn lại.

- Sư huynh bớt giận! Sư huynh bớt giận!

Mấy trăm gã tạp dịch mã trường, toàn bộ đều quỳ sát. Nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân, giống như nhìn về phía một vị Ma Vương.

Thủ đoạn sấm sét của Phong Vân Vô Ngân, sát phạt quả quyết, thủ đoạn cao minh, quả thực cao hơn cả trăm lần Mã Lão Tam, ngược lại tuổi còn nhỏ, chớp mắt đã khống chế tràng diện, đâu như một người học sinh tạp dịch, thậm chí không thua gì so với đại đa số đệ tử ngoại môn.

Những tạp dịch này đều bị thuyết phục, đối với thủ đoạn của Phong Vân Vô Ngân, trong lòng bọn chúng vừa cúng bái vừa e ngại. Cũng không dám phản kháng.

Phong Vân Vô Ngân nghiêng đầu nhìn về phía gã sai vặt lanh lợi quỳ trên mặt đất:

- Ngươi tới nói một chút về phương pháp chăn nuôi Thần Phong Khoái Mã.

Gã sai vặt kia vội vàng há miệng giảng giải:

- Sư huynh, chăn nuôi ngựa, đơn giản cũng là mỗi ngày co rửa da lông cho bọn chúng, mặt khác, cũng chính là kiếm ăn, lương thực khẩu phần của Thần Phong Khoái Mã, không ngoài cái khác là dược thảo, quả vỏ cứng ít nước, kỳ hoa, những thứ này đều có thể hái tùy ý tại núi xung quanh. Bất quá, những con ngựa này tính cách cổ quái, táo bạo, phi thương xoi mói, thích ăn yêu thú.

- Thường ngày, chúng ta hầu hạ không chu toàn, đám ngựa thường tức giận, đánh nhau cùng chúng ta. Bởi vậy, bình thường chúng ta cũng hay tiến vào trong núi săn bắn. Hầu hạ những con ngựa này, không sai biệt lắm giống như hầu hạ đại gia. Bất quá, những việc này, sư huynh không cần phiền lòng, tự nhiên chúng ta sẽ làm tốt thay sư huynh. Mỗi ngày, sư huynh chỉ cần tu luyện, chơi đùa, không cần quan tâm những chuyện khác.

- A? Săn bắn? Săn bắn là chuyện gì?

Trong lòng Phong Vân Vô Ngân khẽ động, ánh mắt dạo động, quan sát núi non bốn phương tám hướng một phen.

Loáng thoáng cảm giác được, trong quần sơn dường như ẩn núp rất nhiều yêu thú có khí tức vô cùng nguy hiểm.

- A, sư huynh, tại núi non bốn phương tám hướng xung quanh, không chỉ có các loại thực vật dược liệu, cũng còn rất nhiều yêu thú. Thánh thú rất nhiều, trong chỗ sâu đàn sơn, cũng có Đế thú thường lui tới. Chỉ là, sư huynh không cần lo lắng, một ít trưởng lão bố trí cấm chế trong núi, cho dù là Đế thú cường hãn cũng không thể vượt qua cấm chế, xông vào mã trường.

Gã sai vặt lanh lợi lập tức giải thích nói.

- Đế thú? Thật tốt quá!

Phong Vân Vô Ngân thốt ra.

Phải biết rằng, lúc trước ở vị diện cấp thấp, hắn muốn luyện hóa một ít thánh thú thành thịt viên để ăn, hấp thu lực lượng. Nhưng sau đó thịt thánh thú cũng không thể hấp thu được chút chất dinh dưỡng nào. Trên phương diện lực lượng rơi vào bình cảnh, dường như phải ăn thịt viên càng cao cấp hơn mới có thể phá tan bình cảnh, tiếp tục tiến bộ.

- Đế thú! Ta nghĩ luyện hóa Đế thú, kiếm được một ít thịt viên cao cấp hơn, nhìn xem có thể khiến thần lực đột nhiên tăng vọt!

Trong lòng Phong Vân Vô Ngân rạo rực.

Chơt, hắn không đổi sắc mặt nói:

- Ngày mai, các ngươi liền dẫn ta vào núi săn bắn.

- Những việc nặng này, sư huynh cần gì phải để ý tới, giao cho chúng ta xử lý là được...

Gã sai vặt lanh lợi nịnh hót cười.

- Không nên nhiều lời vô ích!

Phong Vân Vô Ngân trừng mắt, đông đảo tạp dịch trong mã trường đều bị sợ xanh mặt:

- Vâng!

- Các ngươi nghe cho rõ, từ nay về sau phải thành thật, trái lại, hoặc là không nghe lời...

Ánh mắt Phong Vân Vô Ngân nhìn quét qua Thần Phong Khoái Mã trong sân, trong mắt có kiếm khí lưu động, giao long ngẩng đầu thét dài, hơi hút một chút, kéo theo dòng xoáy không gian, khí tức điên cuồng bạo động:

- Dù sao đi nữa, mỗi tháng đều có thể mất đi 100 con, bất kỳ ai không nghe lời, hết thảy đều ăn tươi.

Nói xong, Phong Vân Vô Ngân xoay người đi, để lại một đàn Thần Phong Khoái Mã bị dọa ra nước tiểu, cùng với đám tạp dịch mã trường, mỗi người cũng không dám nói nhiều.

Phong Vân Vô Ngân làm việc tại mã trường, cũng ở lại mã trường, không quay lại chỗ ở trước kia.

Trong mã trường, Phong Vân Vô Ngân bị đám tạp dịch mã trường sắp xếp trong một khu nhà gỗ. Trước cửa có suối chảy vờn quanh, hình thành suối nước nóng, có thể nói là một kỳ quan trong giá lạnh.

Đêm khuya!

Phong Vân Vô Ngân khoanh chân ngồi ở phía cửa sổ, phóng ra Thiên Địa Đan Điền, bừa bãi mà thôn phệ thiên địa linh khí trong sân. Cảm giác được, phẩm chất chân nguyên của mình, phẩm chất thánh lực, phẩm chất của mỗi một hạt thánh quang đan điền, đều phát sinh biến hóa, từng giọt từng giọt đề cao.

- Chúc lão, sáng sớm ngày mai, ta sẽ tiến vào núi hoang săn bắn, tranh thủ giết một ít Đế thú, nhìn xem có thể kiếm được chỗ tốt, bổ dưỡng cơ thể hay không.



Phong Vân Vô Ngân bị tạp dịch đầu lĩnh, La tổng quản âm thầm hãm hại, ngáng chân, sung quân đến biên cương, đi làm một gã chăn ngựa. Đến mã trường, Phong Vân Vô Ngân trực tiếp thi triển ra thủ đoạn sấm sét, sát phạt quả quyết, khiến toàn bộ cả người lẫn ngựa trong mã trường, đều bị kinh sợ. Từ đó trở thành bá vương của mã trường. Không người dám gây sự.

- Sung quân biên cương, tự nhiên có chỗ tốt của sung quân biên cương.

Tại trên lầu các, Phong Vân Vô Ngân cảm giác được, thánh quang đan điền của mình đang bừa bãi thôn phệ thiên địa linh khí giữa mã trường, chiếm được rất nhiều bổ dưỡng, phẩm chất chân nguyên đã bắt đầu đề cao, xảy ra lột xác. Mà hiện tại, tâm niệm Phong Vân Vô Ngân khẽ động, thánh quang đan điền không chỉ có thể tùy ý ẩn giấu, đồng thời còn có thể đủ dạo động đến ngoài ngàn dặm, lặng lẽ hấp thu thiên địa linh khí. Thần diệu mười phần.

- La tổng quản kia, rõ ràng nhằm vào ta. Nếu như ta làm việc dưới mi mắt hắn, khẳng định bị làm khó dễ mọi nơi, khó có thể sinh tồn. Không tránh được sẽ gây sự cùng hắn.

Phong Vân Vô Ngân cười dài cùng Chúc lão, tiến hành linh hồn truyền âm:

- Hiện tại ngày hôm nay ta là hoàng đế mã trường, thật ra trời cao rộng rãi, có thể tùy ý ta vui sướng tu hành, không có gì câu thúc, cũng không có hiểm ác đáng sợ lục đục với nhau.

- Ừm!

Chúc lão cũng đồng ý cách nhìn của Phong Vân Vô Ngân:

- Tiểu oa nhi, ngươi tại Tử Anh học phủ này, có dự định lâu dài gì?

- A, tự nhiên có dự định, Chúc lão, ta chuẩn bị tiến hành tu luyện một đoạn thời gian, đi tìm một ít nhiệm vụ dã ngoại, kiếm lấy một ít điểm công lao, tranh thủ thu được số điểm công lao để dự thi khảo hạch đệ tử ngoại môn. Nếu như có đủ điểm công lao, ta cũng có thể đổi một ít công pháp thần giai tàn thiên, cũng sẽ theo tình hình rồi quyết.

- Đúng vậy, tiểu oa nhi, điểm công lao là phi thường quan trọng.

Chúc lão gật đầu.

Một già một trẻ, giao lưu như vậy, nửa đêm trăng sau Phong Vân Vô Ngân cũng yên tâm ngủ, nghỉ ngơi.

Đêm khuya.

Rất nhiều tạp dịch tụ tập cùng một chỗ trong mã trường, bàn luận biến hóa xảy ra ngày hôm nay. Trải qua một phen thảo luận, đại đa số tạp dịch mã trường đều quyết định dấu diếm thay Phong Vân Vô Ngân về chuyện Mã Lão Tam bị chết. Bởi vì, các loại thủ đoạn Phong Vân Vô Ngân bày ra, thực sự quá mức sắc bén. Ngày sau, nói không chừng thành tựu một phen đại nghiệp tại Tử Anh học phủ. Mã trường nho nhỏ này, là không thể dung nạp hắn. Tất cả tạp dịch mã trường đều định ra chủ ý, nhất định phải cố gắng nịnh hót Phong Vân Vô Ngân, thừa dịp Phong Vân Vô Ngân còn đang trong mã trường, thành lập một ít quan hệ, nói không chừng ngày sau có thể thay đổi số phận đê tiện này.

Sáng sớm ngày hôm sau...

Phong Vân Vô Ngân mặc trường sam, quần áo bình thường hằng ngày, bước xuống lầu các.. Vừa mới xuống lầu, Phong Vân Vô Ngân đã thấy hơn mười gã tạp dịch khỏe mạnh, đều tự điều khiển một con Thần Phong Khoái Mã, cung kích đứng chờ.

- Vô Ngân sư huynh, buổi sáng tốt lành, chúng ta tới thỉnh an người.

Gã sai vặt lanh lợi dắt một con ngựa qua cho Phong Vân Vô Ngân.

- Vô Ngân sư huynh, ngày hôm qua ngài dặn dò, sáng nay muốn đi săn thú. Chúng ta đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ mệnh lệnh của Vô Ngân sư huynh.

Phong Vân Vô Ngân đảo mắt qua, thấy đám tạp dịch trước mặt, mỗi người đều có áo giáp bao thân, tinh thần no đủ. Toàn bộ đều có cảnh giới Thánh Giai bốn năm chuyển. Trong cơ thể ẩn chứa khí tức càng thêm hung hiểm hơn so với Thánh Giai ở vị diện cấp thấp.

- Những tạp dịch mã trường này, sức chiến đấu tương đương với Đế Giai hai ba kiếp ở vị diện kia của ta. Tại vị diện cấp thấp, cũng thuộc hàng bá đạo tồn tại. Bất quá, tại Tử Anh học phủ, toàn bộ đều là đê tiện nhất, hèn mọn nhất, là kiến hôi.

Phong Vân Vô Ngân mỉm cười:

- Tốt, các ngươi dẫn đường, mang ta đi săn bắn!

Phong Vân Vô Ngân cũng không nói nhiều, sải bước bước lên một Thần Phong Khoái Mã, đoàn người ra roi ngựa, một đường chạy vội đến một tòa núi non rập rạp.

- Lão gia, người ngồi cẩn thận, tiểu nhân gia tốc đây!

Con ngựa mà Phong Vân Vô Ngân cưỡi, lấy lòng quay đầu lại, nhe rằng cười cười một chút với Phong Vân Vô Ngân, đê tiện, hèn mọn mười phần.

Hưu!

Tốc độ của Thần Phong Khoái Mã quả nhiên rất nhanh, quanh thân gia trì pháp tắc phong nguyên tố, bốn vó hơi bật một chút, cả người đã ở ngoài mấy nghìn thước.

Gã sai vặt lanh lợi cưỡi ngựa phi bên cạnh Phong Vân Vô Ngân, không khỏi giải thích:

- Sư huynh, sau khi chúng ta tiến vào núi này, ban đầu, sẽ không gặp phải yêu thú. Tại vùng ngoại vi núi non, có rất nhiều loài kỳ hoa dị thảo, kiền quả, bụi cây sinh trưởng, đều thích hợp làm thức ăn của Thần Phong Khoái Mã.

Ánh mắt Phong Vân Vô Ngân đảo qua, cảm giác dược lúc tiến vào trong núi có mùi hoa thơm cỏ lạ xộc vào trong mũi. Khe núi trong sơn cốc, khắp nơi đều là thực vật nhiều loại. Lớn như linh thảo, cao hơn mười trượng như linh mọc, to bằng chậu rửa mặt, ngoại hình hổ báo như linh hoa, không phải hiếm thấy.

Thỉnh thoảng còn thấy một ít ôn tuyền (suối nước nóng), suối nước, bên trong đều chứa rất nhiều linh khí.

- Tốt! Phi thường tốt! Quá mức dồi dào rồi! Căn bản không phải vị diện cấp thấp có thể so sánh!

Trong lòng Phong Vân Vô Ngân thật vui mừng, lập tức phóng ra giao long, điên cuồng cắn nuốt các loại hoa cỏ, thậm chí ngay cả cự thạch trong núi cũng nuốt vào, ca ca ca vài cái, tước vỡ nuốt ăn. Thường thường gặp phải một ít linh thủy, giao long liền hút, toàn bộ suối đã trở thành khô cạn.

Giao long ăn cái gì ăn rất lớn, uống cái gì cũng uống rất nhiều. Nơi nơi đi qua chỉ còn lại một mảnh hỗn độn.

Mặt khác, Phong Vân Vô Ngân cũng không quên xuất ra Thánh Lô, thôn phệ linh hoa linh thảo.

Phong Vân Vô Ngân quả thực trở thành một vị vua phá hoại, khiến cho mạch núi trước mắt vết thương đầy mình.

Đám tạp dịch kia chỉ biết nhìn sợ hết hồn. Bất quá, cũng không dám nói gì nhiều, nhanh chóng thu gặt mã lương, chứa vào trong nạp giới.

- A… Sư huynh, giao long của người thật sự là uy vũ hung tráng!

Gã sai vặt lanh lợi kia, ở ngay bên cạnh hầu hạ Phong Vân Vô Ngân, táp lưỡi nói:

- Sư huynh, đây là ‘Yêu Thai Bí Thuật’ trong truyền thuyết sao? Thực sự là thần kỳ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.