Bá Khí

Chương 417: Nhiệm vụ ám sát



- Ha ha ha ha! Đồ đê tiện!

Nam tử rat ay đánh người cũng ngửa mặt lên trời cười to, đột nhiên, lại lạnh lung nói:

- Rốt cuộc thì tên Phong Vân Vô Vân đang ở địa phương nào?

- Ngươi tới nói!

Nam tử trung niên đưa một tay, vận kình khí thành chộp, trực tiếp nắm lấy Sơn chuột vừa bị đánh máu me đầy mặt:

- Hiện tại Phong Vân Vô Vân ở nơi đâu? Đến tột cùng Mã Lão Tam chết như thế nào? Nói! Bằng không, chết!

Đúng lúc này…

Ba!

Một cái tát vang đội, nặng nề đặt trên mặt nam tử trung niên, khiến toàn bộ hàm răng hắn cũng đều bị rụng hết, người bị bay ra ngoài, lăn lộn mấy vòng.

Ngay sau đó…

Ba! Ba! Ba! Ba!

Tiếng bạt tai liên tiếp vang lên, mấy tên nam tử kiêu ngạo toàn bộ bị đánh bay, hàm răng mỗi người đều rụng hết sạch!

Cách đó không xa, một vị thiếu niên nho nhã tuấn tú, thân cao khí phách, chậm rãi đến gần:

- Các ngươi tìm ta?

- Phong Vân Vô Vân!

Nam tử trung niên kia, không nhịn được phun ra một ngụm máu, vô cùng oán độc nhìn chằm chằm Phong Vân Vô Vân:

- Ngươi dám đánh lão tử?

Ba!

Lại một cái tát vang đội vang lên, tát cho một nửa khuôn mặt của nam tử trung niên trực tiếp lúc vào trong mặt đất.

- Các ngươi đến mã trường tùy ý đánh người, coi như là muốn chết, ta không đánh các ngươi, lại đánh ai?

- Ngươi… Ngươi…

Nam tử trung niên kia, rút mặt từ trong lỗ chui ra, trên mặt tràn đầy ý sợ hãi, bất quá, khẩu khí hắn vẫn cực kỳ ương ngạnh:

- La tổng quản sẽ không bỏ qua cho ngươi! Có loại, ngươi thử đánh một lần nữa mà xem?

Ba!

Khỏi cần nhiều lời, lại thêm một cái tát vang dội, đập cho nam tử trung niên kia bị văng ra vài chục thước.

Phong Vân Vô Vân khẽ lắc đầu:

- La do ngươi nhờ ta… Yêu cầu đê tiện như vậy, quả thực ta mới nghe thấy lần đầu…



Phong Vân Vô Vân lịch lãm mấy tháng trong núi hoang, cũng coi như có được một ít kỳ ngộ, rốt cuộc trở về mã trường. Ngay giữa sân, Phong Vân Vô Vân liếc mắt đã thấy mấy tên đệ tử tạp dịch kiêu ngạo, đang bắt nạt đám tạp dịch mã trường, cho nên hắn trực tiếp xuất đầu ra tay, sau mấy cái tát, mấy tên tạp dịch kiêu ngọa đã nằm gọn dưỡi đất như chó gặm phân.

Hiện nay, thần lực của Phong Vân Vô Vân tăng vọt, sức chiến đấu đề cao không chỉ gấp đôi, bởi vì tài cao cho nên gan lớn, coi như La tổng quản đích thân tới mã trường, chỉ cần dám làm chuyện ép người quá đáng, đều dám đánh không sợ, không nói đến mấy con chó giữ nhà của La tổng quản.

Phong Vân Vô Vân vân đạm phong khinh, chậm rãi đi qua, lòng tự tin bành trướng, hoàn toàn không dể mấy con chó con này vào mắt, muốn giết thì giết, muốn bóp thì bóp. Đã hoàn toàn dưỡng thành thành tựu kiêu hung, có được khí tràng cường đại.

- Vô Ngân sư huynh, người đã trở về!

Trong lòng Sơn chuột mừng như điên, hơn nữa, phong thái lúc này Phong Vân Vô Vân phát ra, triệt để thuyết phục hắn, cho nên hắn ngã người bò tới bên cạnh Phong Vân Vô Vân.

Phong Vân Vô Ngân mang theo vẻ mặt mỉm cười, tự tay nâng Sơn chuột đứng dậy, nhìn quanh mã trường:

- Chư vị sư đệ, các ngươi quỳ làm cái gì? Tất cả mọi người đều là đệ tử của học phủ, hà tất phải quỳ đối với mấy cái con chó này? Đều đứng lên đi!

Trong lúc nói chuyện, Phong Vân Vô Vân có một loại khí độ nắm trong tay cục diện, khiến kẻ khác phải tin phục. Cho nên tất cả tạp dịch mã trường đều đứng lên:

- Vâng! Vô Ngân sư huynh!

- Cái gì? Vô Ngân sư huynh?

Mấy tên tạp dịch bị đánh cho răng rơi đầy đất, trừng mắt há miệng, hoàn toàn ngây dại:

- Vì sao… Chuyện gì xảy ra… Phong Vân Vô Vân, ngươi mới tới mã trường, vì sao, vì sao đã thành ‘ sư huynh’ rồi?

- Làm sao? Các ngươi không phục? Ha ha ha! Cũng tốt, phải đi gọi chủ tử của các ngươi đến! Mấy con chó con như các ngươi! Cút ngay! Chỉ cần các ngươi chậm chễ một lát, giết không tha!

Phong Vân Vô Vân hăng hái nói.

- Ngươi dám?

Một tạp dịch đứng thẳng lên, chỉ tay vào mặt Phong Vân Vô Vân.

Phụt!

Sau một khắc, tay phải Phong Vân Vô Vân khẽ động một chút, trực tiếp bẻ gãy cánh tay tên tạp dịch mạnh miệng kia, nghiền thành nát vụn.

- A!

Tạp dịch kia đâu đến toàn thân co quắp, lăn lộn đầy đất.

- Đi! Chúng ta trở về mau! Trở về bẩm báo tổng quản đại nhân, để tổng quản đại nhân tự mình xử lý xúc sinh phát rồ này!

Mấy tên tạp dịch thấy tình thế không ổn, vội vã nâng tên tạp dịch bị Phong Vân Vô Ngân bẻ gẫy tay, sau đó thuấn di một cái, trực tiếp rời đi.

Phong Vân Vô Vân cũng không đuổi theo, lạnh lùng nhìn lại, hoàn toàn không thèm quan tâm.

- Vô Ngân sư huynh, những cẩu tặc này chắc chắn sẽ nói nọ nói kia tại chỗ La tổng quản, bịa ra tội lỗi của sư huynh, sợ rằng sự tình sẽ gặp bất trắc…

Sơn chuột đi tới bên cạnh Phong Vân Vô Vân, một mặt xoa xoa gương mặt bị đánh sưng húp của mình, một mặt lo lắng nói.

- Ha ha! Không cần lo lắng. Lúc trước ta và La tổng quản có một chút ân oán, sớm muộn cũng nên có một chấm dứt. Lão gia kia, già mà không khôn, tính tinfhbaoj ngược, hắn cũng làm tổng quản rất lâu rồi. Không sai biệt lắm đến lúc thoái vị.

Hiện nay tâm tính của Phong Vân Vô Vân đã yên lặng phát sinh một ít biến hóa, trở nên khoái ý ân thù, khí phách tràn trề.

- Ta đợi ở chỗ này mấy ngày, nhìn xem lão cẩu La tổng quản kia, có động tĩnh gì hay không. Mấy ngày sau, nếu như hắn không thấy ta cũng phải rời khỏi mã trường, đi đổi một ít điểm công lao.

Ngừng lại một chút, Phong Vân Vô Vân vừa lộn tay phải, lòng bàn tay đã có một nắm nạp giới, khoảng chừng mười hai chiếc, cao giọng nói:

- Chư vị, mọi người cũng đã chịu khổ rất nhiều năm tại mã trường này rồi, mặc kệ cho người bắt nạt, loại sinh hoạt này cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện phá. Ở đây có vài nạp giới, bên trong chứa một ít Thiên Nhất Thần Thủy cực phẩm. Hiện tại, ta chia lại số Thiên Nhất Thần Thủy này cho mọi người. Mọi người có thể dựa vào chỗ Thiên Nhất Thần Thủy này để tích súc thánh lực, trùng kích cảnh giới.

Phong Vân Vô Vân mang về ba mươi mấy miếng nạp giới, trong đó toàn bộ đều đựng Thiên Nhất Thần Thủy, hiện nay, bỏ ra một phần ba cho đám tạp dịch mã trường đê tiện này.

- Ách… Vô Ngân sư huynh, này…

Sơn chuột thuận lợi lấy ra một mai nạp giới, dưới sự đồng ý của Phong Vân Vô Vân, trực tiếp lấy máu nhận chủ, sau đó từ trong nạp giới, lấy ra một đoàn Thiên Nhất Thần Thủy ngưng kết như ngọc, đột nhiên trng lúc đó, có một cổ mùi vị thần thánh vô cùng, làm nổi bật Sơn chuột, khiến khuôn mặt hèn mọn của hắn, được chiếu rọi sáng vô cùng, phảng phất giống như tô thêm một lớp sơn bóng bên ngoài.

- Tê! Thiên Nhẩn Thần Thủy phẩm chất cực cao!

Rất nhiều tạp dịch mã trường, đều lớn tế hò hét lên, mặt đỏ tới mang tai, tim đật nhanh hơn, gắt gao nhìn chằm chằm vào Thiên Nhất Thần Thủy trong tay Sơn chuột.

- Chư vị sư đệ, cũng không muốn trông mà thèm, mọi người chia đều số Thiên Nhất Thần Thủy này đi!

Nói xong, Phong Vân Vô Vân ra ý cho Sơn chuột, để hắn phụ trách, chia đều số Thiên Nhất Thần Thủy này ra ngoài.

- Vô Ngân sư huynh!

Ý cảm động trong lòng Sơn chuột điên cuồng dân lên như bão.

- Vô Ngân sư huynh, số Thiên Nhất Thần Thủy này, sư huynh có thể mang về học phủ để đổi lấy một lượng điểm công lao lớn… Sư huynh cư nhiên, tặng không cho chúng ta… Sư huynh….

Phong Vân Vô Vân lắc lắc tay:

- Từ trước, ta cũng là một người xuất thân vô cùng đê tiện, trong lòng khinh thường loại xuất thân quyền quý cành vàng lá ngọc mà đi diễu võ dương oai, rêu rao của cải. Cảnh ngộ của các ngươi, kỳ thực cũng giống ta lúc trước. Ta chỉ hy vọng, mọi người sống cho có khí phách. Mã phu thì đã làm sao? Chưa chắc đã bại bởi hạng người tự cho mình là siêu phàm!

Phong Vân Vô Vân nói, nói có khí phách, leng keng có hữu lực.

Nói xong, Phong Vân Vô Vân xoay người rời đi,d dể đám tạp dịch mã trường này, tự phân phối chỗ Thiên Nhất Thần Thủy kia.

Đột nhiên!

Phù phù! Phù phù! Phù phù!

Phía sau Phong Vân Vô Vân, đột nhiên liên tiếp vang lên tiếng phù phù quỳ xuống đất!

Chỉ thấy, tất cả tạp dịch tại mã trường, lấy Sơn chuột cầm đầu, toàn bộ đều quỳ sát xuống đất, trong ánh mắt của bọn họ, thiêu đố nhiệt huyết, bốc đồng mà năm đó đã từng xuất hiện tại vị diện cấp thấp. Nhưng bấy lâu nay đã biến mất không còn, hầu như tuyệt tích!

Đương nhiên, còn có một loại cảm kích lớn lao! Còn có nước mắt!

- Vô Ngân sư huynh! Sau này, tính mệnh của chúng ta, chính là của sư huynh rồi!

Tất cả tạp dịch trong mã trường, đều không hẹn mà cùng hò hét lên.

Nhiệt huyết sôi trào!

Phong Vân Vô Vân mỉm cười. Hắn biết, chính mình lại châm lên ngọn lửa ý chí chiến đấu trong lòng bọn họ. Sau đó, những tạp dịch mã trường này, nói không chừng, sẽ có vài người làm nên trò trống gì đó.

Phong Vân Vô Ngân bình tĩnh tiến vào trong lầu các.

- Được rồi, tiểu oa nhi, hiện tại ngươi có tính toán gì không?

Chúc lão dò hỏi trong linh hồn của Phong Vân Vô Ngân.

- Ta tấn chức Thánh giai 3 chuyển, còn cần ngồi nghiền ngẫm mấy ngày, chỉnh sửa lại kiếm thuật.

Phong Vân Vô Ngân đã sớm có dự định rồi.

- Mấy ngày sau, ta sẽ đi đổi điểm công lao. Trước mắt, số thiên tài địa bảo ta ngắt lấy, đã ở chỗ tông môn số mệnh thụ 4 phẩm, được tẩm bổ cực lớn, hiện tại đã nảy ra một mảnh vườn hoa thật lớn, có thể hái trước một ít để đổi điểm công lao. Còn có… Hắc hắc, ta làm mã phu cũng được mấy tháng rồi, mỗi tháng ta đều được 5 điểm công lao còn chưa kịp đổi đây!

Tử Anh học phủ, khu vực tạp dịch.

Phủ đệ của La tổng quản.

- Làm càn! Hung hăng ngang ngược! Đại nghịch bất đạo! Phạm thượng!

Lúc này, khuôn mặt của La tổng quản đã biến hành, trong cơn giận dữ, điên cuồng đập đồ trong phòng.

Mấy tên tạp dịch bị Phong Vân Vô Ngân đánh cho phun máu đã trở lại, một tên trong đó bị gãy tay, khóc sướt mướt:

- Tổng quản đại nhân, Phong Vân Vô Ngân kia, cố tình gây sự, vừa mới thấy mặt, đã tiến hành công kích chúng ta, đả thương chúng ta. Chúng ta đã nói là khẩu dụ của tổng quản đại nhân, để chúng ta đi kiểm tra công tác của hắn ở mã trường. Không nghĩ tới, hắn dĩ nhiên luôn miệng nói ‘ La tổng quản là con gì vậy? Nếu như hắn dám đến, lão tử cũng đánh không ngoại lệ… Tổng quản đại nhân, người nhất định phải làm chủ cho chúng ta… Phong Vân Vô Ngân này, đều bắt nạt đè đầu cưỡi cổ chúng ta… Phải xử phạt nghiêm trị hắn... Còn có, mã trường rối loạn, Mã Lão Tam không hiểu sao tự dưng chết. Phong Vân Vô Ngân kia dĩ nhiên thành lão đại của mã trường… Đám đê tiện dơ bẩn trong mã trường, đều gọi Phong Vân Vô Ngân là ‘ Vô Ngân sư huynh’…

Phanh!

La tổng quản quăng mã ngọc trong tay xuống, đập nát bấy, khóe miệng điên cuồng nhúc nhích.

- Tốt! Tốt! Kéo bè kết cánh? Thật không sợ chết! Như vậy, lão tử sẽ giúp cho hắn!

Sau khi điên cuồng nổi giận một trận, rốt cuộc La tổng quản cũng khôi phục bình tĩnh, lạnh lùng ngồi xuống, vẻ mặt lo lắng, nói từng chữ một vô cùng rõ ràng:

- Truyền lệnh của học phủ, triệu hồi Phong Vân Vô Ngân. Lão phu muốn sắp xếp cho hắn đi làm nhiệm vụ.

Tên tạp dịch bị đánh nát tay, thử dò hỏi:

- Tổng quản đại nhân, lão nhân gia ngài, muốn sắp xếp, tên cẩu tặc Phong Vân Vô Ngân, đi làm nhiệm vụ gì?

- Phụt... Ha ha ha ha ha~

Đột nhiên, La tổng quản cười ha hả, trong tiếng cười, tràn ngập sự sung sướng không thể nói thành lời.

- Ám sát vua Ngõa Thứ Quốc, Giác Vô Hận!

- A? Ha ha ha ha! Tổng quản đại nhân! Diệu kế! Diệu kế!

Một đám tạp dịch điên cuồng cười ha hả, cười đến mức nước mắt chảy ra dàn dụa, mỗi người đều như tên bị bệnh tâm thần.

Phong Vân Vô Ngân vượt qua mấy ngày sóng yên bể lặng tại mã trường, mỗi ngày chuyên tâm nghiên cứu kiếm thuật, cũng có được một ít ích lợi. Hiện tại, chỉ có điều duy nhất không hoàn mỹ là, Hoàng Kim Ý Chí trên Kiếm Tiên Đồ Lục đã hao hết, không còn năng lượng, giúp đỡ Phong Vân Vô Ngân lĩnh ngộ rèn luyện kiếm ý.

- Có cơ hội, cũng phải thu thập một ít di vật của kiếm tu từ cổ xưa đến bổ sung hoàng kim ý chí mới được.

Phong Vân Vô Ngân thì thào tự nói.

Đúng lúc này, trên bầu trời mã trường truyền đến một cổ sóng âm rung động, kim quang tràn ngập, mây tím khí lành phủ xuống tầng tầng lớp lớp. Sau đó có một âm thanh bình thản vang lên, tuyên bố nói:

- Học sinh tạp dịch tại mã trường, Phong Vân Vô Ngân nghe lệnh! Pháp lệnh của học phủ! Truyền Phong Vân Vô Ngân, ngay hôm nay trở lại phủ tổng quản tạp dịch, tiếp thu nhiệm vụ học phủ!

Đây là Thiên Lý Truyền Âm thuật, kỳ diệu cực kỳ.

Sau khi âm thanh này biến mất, khóe miệng Phong Vân Vô Ngân hiện lên một tia cười mỉa:

- Tới rồi sao, La lão cẩu! Lão tử sẽ nhìn xem, ngươi sửa lão tử kiểu gì?

Phong Vân Vô Ngân hời hợt, rời đi lầu, dưới vòng vây của đám tạp dịch mã trường và Sơn chuột, trực tiếp gọi ra một đạo thánh quang, phi hành rời đi mã trường.

Sau khi trở lại khu vực hạch tâm của tạp dịch, Phong Vân Vô Ngân còn chưa kịp đi đổi điểm công lao, đã bị một đám tạp dịch ‘ mời’ đi tới phủ tổng quản.

Phủ tổng quản. Đại điện!

La tổng quản ngồi cao cao trên ghế bành. Ánh mắt lạnh lùng, hai tay trống trơn, tay áo bay bay trong gió, có nết uy nghiêm sâu lắng.

Hai bên trái phải dưới tay La tổng quản, phân biệt đứng một loạt tạp dịch, mỗi người đều cứng như kim cương, không chút sứt mẻ, con ngươi lưu động hung quang.

Toàn bộ đều dung một loại ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Phong Vân Vô Ngân.

Phong Vân Vô Ngân đứng ở giữa đại điện, dáng nghiền ngẫm nhìn La tổng quản:

- Tổng quản đại nhân, mấy tháng này ta nuôi ngựa tại mã trường tự nhận là làm được không tồi. Nuôi đến mức ngựa béo khỏe mạnh, hơn nữa, mỗi tháng không vượt qua 20 con ngựa bị tổn thất, xa xa thấp hơn quy định của học phủ là tiêu chuẩn mỗi tháng 100 con. Không biết La tổng quản đột nhiên gọi ta trở về lại có chuyện gì dạy bảo?

Giọng điệu của Phong Vân Vô Ngân không mang theo cái gì tôn kính, nhưng cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh. Chỉ là, tiên lễ hậu binh, không trực tiếp gây sự cùng La tổng quản. Đương nhiên, nếu như La tổng quản nhân cơ hội này làm khó dẽ, mượn đề tài để bắt mình phải làm cái gì đó, Phong Vân Vô Ngân tự nhiên sẽ không cam tâm tình nguyện để hắn áp bách.

Ừm…

Nhưng nằm ngoài Phong Vân Vô Ngân dự liệu chính là, nghe xong lời Phong Vân Vô Ngân nói, La tổng quản lại vô cùng thần kỳ, hắn cũng không nổi giận. Không chỉ không nổi giận, dĩ nhiên vân đạm phong khinh, coi như không có gì nói:

- Phong Vân Vô Ngân, ngươi không cần phải báo lại công tác ở mã trường với lão phu nữa… Hiện tại, học phủ cần ngươi đi hoàn thành một nhiệm vụ…

Vừa nói, trong mắt La tổng quản bắt đầu nổi lên một ít mưu kế. Có một loại giảo hoạt của hồ li tinh lóe ra từ trong con ngươi của hắn.

- Yêu…Tới rồi! Không biết lão cẩu này lại nghĩ ra được biện pháp gì? Chơi đểu lão tử…?

Phong Vân Vô Ngân không đổi sắc mặt, vểnh tai lắng nghe.

- Ách, Phong Vân Vô Ngân, ngươi nghe!

La tổng quản cười âm hiểm một chút nói:

- Hằng năm, học phủ đều tuyên bố rất nhiều nhiệm vụ, để học sinh hoàn thành coi như cống hiến cho học phủ, đồng thời còn để học sinh kiếm được điểm công lao. Phàm là những học sinh ôm hoài bão trong long, đều phi thường thích tiếp các nhiệm vụ học phủ ban bố ra. Kiếm được một số điểm công lao, thuận tiện coi như rèn luyện, tăng tiến hiểu biết, từng trải, tôi luyện võ đạo. Tuy rằng chúng ta là học sinh tạp dịch, thân phận địa vị không thể so sánh với đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn. Bât quá, lão phu cũng đồng cảm đối với sự khổ sở của học sinh tạp dịch, hằng năm đều nhận một ít nhiệm vụ từ bên trên xuống, tranh thủ cho các ngươi. Lần này… Hăc hắc, lão phu tranh thủ được một nhiệm vụ, nguyên bản là nhiệm vụ này do đệ tử ngoại môn đi hoàn thành! Phong Vân Vô Ngân, ngươi biết nhiệm vụ này bao nhiêu điểm công lao không?

La tổng quản cố ý gơi dậy lòng ham muốn trong Phong Vân Vô Ngân.

Phong Vân Vô Ngân chỉ mỉm cười, không nói lời nào, chỉ nhìn La tổng quản tự biên tự diễn trò khôi hài.

- 10 điểm công lao!

Đột nhiên, La tổng quản đứng dậy, gtrong giọng nói mang theo mười phần cuồng nhiệt:

- Nhiệm vụ này, là do học phủ tuyên bố ra, để đệ tử ngoại môn đi hoàn thành, giá trị 10 điểm công lao. Lão phu vận dụng hết tất cả các mối quan hệ, hao hết sức chín trâu hai hổ mới thật vất vả nhận được nhiệm vụ này, để cho học sinh tạp dịch đi làm! 10 điểm công lao! Phong Vân Vô Ngân, ngươi nuôi ngựa một tháng cũng chỉ được có 5 điểm công lao. Hiện tại, chỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ này, coi như bằng ngươi nuôi ngựa cả vài chục năm!

- A? La tổng quản, nhiệm vụ này, ngươi đã chỉ định để ta đi sao?

Phong Vân Vô Ngân cố ý dò hỏi. Trog chớp mắt, khóe mắt Phong Vân Vô Ngân đảo qua đám tạp dịch cường tráng đứng đầy trong đại điện, thấy trong mắt mỗi người đều tản ra ánh sáng cuồng nhiệt. Điều này đủ để chứng minh, mặc kệ nói như thế nào, phần thưởng 10 điểm công lao trong nhiệm vụ La tổng quản nói, xem ra là sự thật.

- 10 điểm công lao? Có vẻ cũng không tệ lắm. Có điểm hứng thú… Nói nghe coi, là nhiệm vụ gì?

Trong lòng Phong Vân Vô Ngân khẽ động.

- Ừm, Phong Vân Vô Ngân, lão phu nhìn ra, tuy rằng ngươi chỉ là một học sinh mới, nhưng ngươi lại có tiềm lực phi thường khả quan, không thua một nhóm học sinh tạp dịch thâm niên. Cho nên, nhiệm vụ này, lão phu phái ngươi và hai gã tạp học sinh tạp dịch thâm niên, cùng đi hoàn thành! Có thể nói, ngươi thu được cơ hội hiếm có, cũng là lão phu đã chiếu cố ngươi rồi!

La tổng quản nói rất chăm chú:

- Sau khi hoàn thành mọi việc, 3 người các ngươi sẽ chia đều 10 điểm công lao!

- A, nhiệm vụ gì?

Phong Vân Vô Ngân sờ sờ mũi nói.

- Tại phía tây bắc Hỏa Nguyên đại lục, có một quốc gia tên là ‘ Ngõa Thứ đế quốc’, vua của nước đó là Giác Vô Hận. Người này, ba bốn lần công khái vũ nhục Tử Anh học phủ chúng ta, đồng thời cũng đã đầu nhập vào đối thủ một mất một còn của Tử Anh học phủ, chính là một trong tứ đại học phủ Hỏa Nguyên đại lục – Hồng Tuyết học phủ. Loại cuồng đồ lớn mật giống Giác Vô Hận gây bất lợi cho Tử Anh học phủ, nhất định phải trừ khử! Bởi vậy, nhiệm vụ này chính là ám sát ‘ quân chủ Ngõa Thứ đế quốc, Giác Vô Hận!

La tổng quản giải thích một phen, sau đó lại bổ sung nói:

- Giác Vô Hận này, là một nhân vật Đế giai, không lợi hại gì lắm. Phong Vân Vô Ngân, ngay hôm sau, ngươi và ba vị huynh huynh tạp dịch, cải trang trang phục, trà trộn vào Ngõa Thứ đế quốc ám sát Giác Vô Hận. Còn lão phu sẽ ở chỗ này cầu chúc cho các ngươi đạt được thắng lợi, cắt được thủ cấp của Giác Vô Hận!

- Cáp… La tổng quản, xem ra, ngươi đã quyết định rồi, có phải ta không thể không tiếp nhận nhiệm vụ này? Không có bất luận con đường nào để từ chối?

Phong Vân Vô Ngân cười mỉa nói. Hắn đã hoàn toàn rõ ràng mưu mẹo nham hiểm của La tổng quản.

Đơn giản chính là mượn đao giết người. Hơn nữa, loại phương pháp mượn đao giết người này, còn phi thường đàng hoàng.

Thoạt nhìn, tu vi chiến lực của Giác Vô Hận kia, chắc hẳn phi thường kinh khủng.

Dù sao, dựa theo La tổng quản này nói có thể suy đoán được, nhiệm vụ ám sát vốn hẳn là do đệ tử ngoại môn đi hoàn thành, độ khó đó, phỏng chừng đã vượt qua phạm vi mà học sinh tạp dịch bình thường có thể chịu đựng.

- Ngươi nghĩ không tiếp nhiệm vụ?

Nghe được lời Phong Vân Vô Ngân nói, sắc mặt La tổng quản lập tức lạnh lùng nghiêm nghị xuống, sắc mặt khó coi.

- Phong Vân Vô Ngân, lão phu thưởng thức ngươi, mới mang cho ngươi cơ hội này, ngươi không nên không biết nặng nhẹ! Lão phu quản lý học sinh tạp dịch đã hơn trăm nghìn năm! Từ trước tới nay, trong đám học sinh tạp dịch, lời nói của lão phu, chính là đạo lý! Không được phép làm trái! Lần này, ngươi đi cũng phải đi, không đi, cũng phải đi!

Cơ mắt La tổng quản, không chỉ nhảy lên, không hề nghi ngờ, chỉ cần Phong Vân Vô Ngân dám cự tuyệt, hắn nhất định sẽ nổi giận tại chỗ.

- Ha ha ha, lão cẩu này… Bất quá cũng tốt, ta sẽ tương kế tựu kế, đi ra bên ngoài học phủ, lịch lãm một phen, thuận tiện kiếm lấy 10 điểm công lao. Hiện tại, thứ ta thiếu nhất không phải là cái gì khác, chính là điểm công lao!

Trong lòng Phong Vân Vô Ngân, chỉ cảm giác thấy buồn cười.

- Tốt, tốt, tốt! Tổng quản đại nhân, ngươi là dao thớt, ta là thịt cá, ngươi nắm quyền, ta cũng không có cách nào khác chống lại. Ta đi, ta đi…

Phong Vân Vô Ngân cười nói:

- Được rồi, lúc nào xuất phát, tổng quản đại nhân báo lại cho ta….

Nói xong, Phong Vân Vô Ngân trực tiếp rời đi.

Đợi sau khi Phong Vân Vô Ngân rời đi…

- Ha ha ha ha cáp! Tiểu tử này, dám không tiếp nhiệm vụ sao?

La tổng quản thực hiện được gian tế, cười ha hả.

Tất cả tạp dịch trong đại điện, đều cười hùa theo. Một tạp dịch trong đó lại nháy mắt nói:

- Tổng quản đại nhân, lần này Phong Vân Vô Ngân hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Thân phận thực tế của Giác Vô Hận kia, chính là một tên đệ tử ngoại môn của Hồng Tuyết học phủ, hơn nữa, hắn là đệ tử ngoại môn xếp hạng phi thường cao, nếu như đặt ở Tử Anh học phủ của chúng ta, đủ để đứng vào hàng thập đại đệ tử ngoại môn! Phong Vân Vô Ngân là cái vật gì vậy? Đi ám sát Giác Vô Hận, chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, đi đến cửa tìm người đánh mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.