Đại xinh đẹp theo kiểu mộng ảo mỹ lệ, hoàn toàn không theo thường thức thông thường. Bất quá, bởi vì ở ben trong chủng tộc Tinh Linh này, tiếp nhận đủ các loại bài xích cùng với kỳ thị ngấm ngầm của mọi người, vì vậy nàng ở trong cái bộ lạc này, tuyệt đối không có sự tin cậy cùng với nhiệt tâm đối với bất cứ một gã Tinh Linh nhân nào cả. Thậm chí trong tiềm thức của nàng, lại còn cừu thị tất cả mọi người trong chủng tộc Tinh Linh này nữa. Chính vì thế, cho nên vẻ đẹp của nàng là theo kiểu tự kỷ, tuyệt đối không chút hướng ngoại nào cả.
Dần dà, Đại đã trở thành một người lúc nào cũng toát ra vẻ lạnh lùng như băng sơn, lánh người ngoài ngàn dặm.
Bất quá, cái tòa băng sơn này này cũng không phải là không có bất cứ cách nào tan chảy ra cả! Mỗi khi nàng ở trước mặt vị lão sư của nàng, liền trở thành không chút xíu nào đề phòng, hơn nữa lại còn trở thành tùy tiện, đem bản tính của mình hoàn toàn thể hiện ra nữa.
Nàng sẽ trở nên nũng nịu, sẽ trở nên nghịch ngợm…
Giờ phút này đây, Đại đang lôi kéo cánh tay của nữ tử ma y thần bí, không ngừng làm nũng ỷ ôi:
- Lão sư, ngài để cho ta xem một chút dung mạo của ngài đi…
Đại vào thời khắc này, chính là cực độ xinh đẹp! Cặp mắt tròn xoe long lanh, hàm răng trắng đều như bắp, thanh tú băng cơ ngọc cốt, nét mặt tươi cười như hoa, hoạt sắc sinh hương…
Đây là một loại mỹ lệ có lực rung động vô cùng vô tận, điên đảo chúng sinh, nghiêng nước nghiêng thành…
- Haizzz…
Chỉ là nữ tử ma y thần bí kia thoáng trầm mặc một lúc thật lâu sau, mới bỗng nhiên chợt thở dài, đưa tay vuốt ve mái tóc dài màu xanh biếc nhu thuận bóng loáng như thác nước của Đại, nói:
- Đại a, cũng không phải là lão sư không muốn để cho ngươi nhìn thấy chân diện mục thật sự của lão sư… Mặc dù nói ta là lão sư của Đại, nhưng mà nếu không phải nhờ lần đó Đại đã mang ta một thân trọng thương cứu về đến Bộ lạc, chỉ sợ ta cũng đã sớm tử vong mất rồi…
Đại cũng không còn tiếp tục duy trì bộ dáng vui cười đùa giỡn nữa, mà ngay lập tức lâm vào trong hồi ức lúc trước. Nàng nhớ tới cảnh khi còn nhỏ, nàng bị một đám đồng bọn Tinh Linh chê cười, chèn ép, không có bất cứ kẻ nào nguyện ý cùng với nàng, một kẻ là tạp giao của Tinh Linh cùng với nhân loại, chơi đùa lấy một lần.
Một ngày nào đó, nàng đang ở bên cạnh phụ cận rừng rậm một mình bồi hồi, đột nhiên nhìn thấy bên cạnh bờ hồ có một người toàn thân mặc áo choàng ma y, nằm dài trên mặt đất, phát ra thanh âm rên rỉ khe khẽ vô cùng thống khổ…
Sau đó, Đại đã đem vị nhân loại ma y bị trọng thương này mang về căn nhà gỗ biệt lập của chính mình, dốc lòng chiếu cố.
Cuối cùng, vị thần bí nhân ma y kia sau những ngày được sự chăm sóc tận tình của Đại cũng đã từ trong ma trảo của Tử Thần tránh thoát được một kiếp. Tuy rằng thương thế trong thân thể người này chưa có khỏi hẳn, bất quá cũng đã không còn lo lắng tới tính mạng nữa rồi.
Bắt đầu từ khi đó trở đi, Đại đã có thêm được một người đồng bạn chi giao tâm đầu ý hợp, cũng có thêm một vị lão sư khả dĩ có thể dạy cho nàng võ thuật nhập môn!
Có thể nói, mối quan hệ giữa Đại cùng với vị nữ tử ma y thần bí này, vừa là quan hệ thầy trò, vừa là quan hệ tỷ muội, càng lại giống như loại quan hệ mẹ con hơn!
Nhưng mà, từ đầu cho đến cuối, Đại cũng chưa từng bao giờ nhìn thấy qua chân diện mục chân chính của vị lão sư của mình… Mỗi một lần nàng tỏ ý muốn xem một chút bộ dáng của lão sư mình, cũng đều sẽ bị những lời lẽ nghiêm khắc mà cự tuyệt.
Lần này, nàng thừa dịp chính mình sắp sửa tạm thời rời khỏi Bộ lạc, một lần nữa nói lên yêu cầu của mình…
- Đại a…
Nữ tử ma y thần bí kia chợt khẽ thấp giọng nói:
- Đệ tử thân ái của ta, ta… ta không thể nào để cho ngươi nhìn chân diện của ta được… Trên thực tế, ta đã từng phát ra một lời thề, chỉ cần ta còn sống, vĩnh viễn cũng đều sẽ dùng vải che mặt mình lại…
- Lão sư, ngài… tại sao ngài lại muốn tự dằn vặt mình như vậy…
Đại ngạc nhiên nói.
Nữ tử ma y thần bí nhất thời lâm vào trầm mặc… Một lúc lâu sau, nàng mới chậm rãi nói:
- Đại, lão sư đây chính là đang muốn tự trừng phạt mình…
o0o
Khu vực bản thể Đông Doanh Vị Diện, trong phiến quảng trường phồn hoa nhất.
Nơi này có một tòa kiến trúc nhìn bề ngoài tựa hồ như vô cùng tầm thường. Cái tòa kiến trúc này không những vô cùng tầm thường, hơn nữa lại còn thể hiện ra một loại mùi vị tiêu điều cùng với rách nát nữa. Ở bên trong một địa phương đặc biệt phồn hoa ồn ào náo động như thế này, phong cách của tòa kiến trúc này làm cho người ta có một loại cảm giác không chút nào phù hợp cả, lại là đặc biệt suy tàn như thế này…
Vậy thì, đây chỉ là một loại giả tượng mê hoặc người khác mà thôi!
Trong toàn bộ khu vực bản thể Đông Doanh Vị Diện này, đại đa số tất cả mọi người ai nấy đều biết, bên trong tòa kiến trúc bộ dáng tiêu điều chán nản này, chính là ẩn giấu một thị trường giao dịch chợ đen ngầm khổng lồ nhất trong toàn bộ khu vực bản thể Đông Doanh Vị Diện!
Chưởng khống giả, kẻ quản lý toàn bộ thị trường giao dịch chợ đen ngầm này, hơn nữa còn là kẻ chế định toàn bộ quy tắc của nơi này, chính là một gã Trung Vị Thần cực kỳ hung tàn!
Hắn bị mọi người gọi là Kình Ngư!
Trên thực tế, bản thân con người hắn cùng với Kình Ngư căn bản không có bất cứ quan hệ liên quan nào cả. Sở dĩ hắn bị mọi người gọi là Kình Ngư, chính là ý muốn nói, khẩu vị của hắn lớn vô cùng, lớn đến mức có thể ăn vào hết thảy mọi món đồ trộm cướp, lai lịch bất minh nào cả! Hắn tà ác, hung tàn mà không có bất cứ chỗ nào cố kỵ cả! Theo như lời mọi người truyền tụng, có một lần, Kình Ngư thậm chí đã từng nói qua một lời nói như thế nào. Cho dù là con gái ruột của Chúa Tể đại nhân, bị người khác bắt cóc, đem đến chỗ của hắn bán đấu giá, hắn cũng tuyệt đối dám tiếp nhận món hàng!
Từ chuyện này có thể thấy được, đây tuyệt đối là một tên gia hỏa không sợ trời không sợ đất, vô pháp vô thiên, tội ác cùng cực!
Đương nhiên, từ trước đến giờ ngoài mặt thì hắn vẫn là tuân thủ theo nguyên tắc giao dịch tương đối công bằng sòng phẳng, khiến cho vô số những món hàng trộm cắp lai lịch bất minh không thể lộ ra ngoài ánh sáng cũng đều từng chảy qua trên tay của hắn.
Sâu bên dưới lòng đất của tòa kiến trúc nhìn bề ngoài tàn tạ rách nát này, có một tòa cung điện ngầm vô cùng xa hoa sang trọng. Đại lượng các sinh vật cũng chính là đang tiến hành giao dịch các món đồ trộm cắp ở tại nơi này.
Bên trong một gian biệt viện đặc biệt bên trong tòa cung điện…
Năm vị Kiếm Thần quái dị, trên người mặc một kiện đấu bồng màu đen, toàn thân toát ra kiếm khí cực kỳ tinh chuẩn, đang song song ngồi trên ghế khách, không nói bất cứ lời nào cả.
Chịu trách nhiệm tiếp đãi bọn họ, chính là một vị Chấp sự, ở bên trong cái thị trường giao dịch chợ đen ngầm này, có được một chút quyền phát ngôn cùng với quyền quyết sách nào đó…
Gã chấp sự này là một vị lão đầu râu bạc, cảnh giới cũng không quá cao, cũng chỉ là một Hạ Vị Thần mà thôi. Bất quá hai mắt của hắn cực kỳ linh hoạt, chỉ khẽ chớp nhẹ mắt một chút, cũng liền toát ra quay huy xảo trá cùng với cơ trí. Vừa nhìn là biết, đây chính là một tên gia hỏa cực kỳ thông minh, giao tiếp khéo léo, xử lý sự tình phi thường có thủ đoạn.
- Chư vị, nói trắng ra, các người tới chỗ này, đơn giản cũng chỉ là vì muốn vội vã sang tay một chút của trộm cướp hoặc là lai lịch bất minh mà thôi. Những chuyện này cũng không cần phải che che giấu giấu cái gì, thống khoái một chút đi! Yên tâm đi, chúng ta đã hành nghề này, cũng là có quy củ nghề nghiệp rõ ràng. Hãy đem những thứ của lai lịch bất minh kia lấy ra đi, bản nhân ta giám định qua một chút, tuyệt đối sẽ cấp cho chư vị một cái giá công bằng! Như thế nào?
Vị lão đầu râu bạc kia nói chuyện cũng là vô cùng khách khí.
Mặc dù đối phương cũng chỉ là năm vị Hạ Vị Kiếm Thần, nhưng mà kiếm khí toát ra trên người hết sức nồng nặc, tinh khiết vô cùng, bên trong sự ôn hòa, ngôn hành cử chỉ cũng không khỏi để lộ ra một chút mùi vị đại thế gia, đại quý tộc.
Lão già râu bạc nhìn mặt đoán sắc, liền trực tiếp phán định năm vị Hạ Vị Kiếm Thần này… khẳng định chính là thủ hạ của một thế lực siêu cấp thuộc một Vị diện khác nào đó! Vì vậy, hắn tuyệt đối không dám chậm trễ.
- Vật phẩm mà chúng ta muốn đấu giá, vô cùng trân quý, giá trị liên thành, ngươi… cũng chỉ là một gã Chấp sự, không làm chủ được!
Một vị Hạ Vị Kiếm Thần trong số đó chợt lạnh lùng nói.
- Gọi chủ sự nơi này ra đây đi!
- Ha ha…
Vị lão đầu râu bạc kia khẽ cười nhạt một tiếng, tận lực làm ra vẻ khách khí, nói:
- Các vị, Kình Ngư đại nhân của chúng ta, cũng không phải ai muốn gặp liền có thể gặp được đâu…
Địa vị của đối phương cho dù có lớn đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể nào lớn hơn được Kình Ngư, nhất đại kiêu hùng ở trong Đông Doanh Vị Diện này, liền ngay cả Chúa Tể cũng không thèm để vào mắt.
Một khi song phương đã không hợp lời, lão đầu râu bạc cũng không định tiếp tục cuộc giao dịch nữa, trực tiếp nói:
- Được rồi, chư vị, tại hạ hiện tại thân mang trách nhiệm quan trọng, thật vất vả mới dành chút thời gian để tiếp đãi chư vị, chư vị… nên biết tốt xấu một chút a!
- Thượng Vị Thần Khí, ngươi có tư cách mà định giá hay sao?
Một vị Kiếm Thần, khí tức toàn thân đột nhiên biến đổi, lời nói biến thành sắc bén, thần sắc nghiêm nghị, nói.
- Ặc! Thượng… Thượng… Thượng Vị… Thần Khí…
Quả nhiên, vẻ tươi cười giả tạo trên khuôn mặt âm hiểm của lão đầu râu bạc kia thoáng chốc liền ngưng đọng lại, hô hấp cũng lập tức trở nên dồn dập hơn.
- Thật… thật sự là Thượng Vị Thần Khí sao?
- Đi gọi chủ sự ở nơi này gọi tới đây!
Năm vị Hạ Vị Kiếm Thần đồng thanh nói.
- Ngươi cái loại tôm tép nhỏ bé này, không thể nào làm chủ được đâu!
Cũng đúng, Thượng Vị Thần Khí là cái khái niệm gì cơ chứ?
Cái Đông Doanh Vị Diện này cũng còn không có lên cấp, cho nên cũng không thể sản sinh ra được Thượng Vị Thần, như vậy, Thượng Vị Thần Khí tự nhiên cũng không có cách nào luyện chế ra được cả. Có thể nói, toàn bộ cái Đông Doanh Vị Diện này, căn bản là không thể nào xuất hiện ra quá nhiều Thượng Vị Thần Khí cả. Có lẽ, ở trong tay Chúa Tể thật ra cũng có được một, hai kiện Thượng Vị Thần Khí, là do Chủ Thần của Địa Ngục Vị Diện ban thưởng xuống!
Chỉ cần nhìn qua lịch sử của toàn bộ cái thị trường giao dịch chợ đen ngầm này, cũng chưa từng bao giờ xuất hiện qua sự tình có người cầm Thượng Vị Thần Khí ra mà đi đấu giá cả.
- Ha ha ha ha ha… Thượng Vị Thần Khí à? Thật sự có Thượng Vị Thần Khí sao?
Đột nhiên, một thanh âm thô cuồng mà lại tà ác chợt vang lên tràn ngập bên trong đại sảnh tòa biệt viện này. Ngay sau đó, thiên địa phảng phất như là chấn động một trận.
Phốc!
Một gã tuyệt thế yêu nghiệt trong chớp mắt đã xuất hiện bên trong đại sảnh biệt viện!
Hai mắt hắn lớn như chuông đồng, mũi thẳng miệng rộng, nhe răng trợn mắt, toàn thân quanh quẩn thần quang ngân bạch sắc, ánh mắt sắc bén tà ác đến cực điểm. Bên trong dòng sông Thần lực chảy dài trên đầu hắn, mơ hồ có thể nhìn thấy một khối lệnh bài Bạch Ngân Thần Vị to lớn lúc chìm lúc nổi. Hơn hai mươi chủng loại Đại thần thông đáng sợ không ngừng cuồn cuộn ba động trong đó.
- Lão tử chính là chủ sự cao nhất ở nơi này, Kình Ngư! Các người muốn tìm lão tử à?
Nhân vật tà dị vừa mới xuất hiện kia trực tiếp ngồi lên trên chiếc ghế cao nhất bên trong đại sảnh, sau đó nheo mắt nhìn về phía lão đầu râu bạc một cái:
- Ngươi thật sự không có tư cách tiếp thu Thượng Vị Thần Khí! Được rồi, nơi này giao cho lão tử xử lý, ngươi nhanh cút đi tiếp đón những khách nhân khác đi!
- Vâng, vâng, Kình Ngư đại nhân! tiểu nhân biết rồi!
Lão đầu râu bạc này căn bản ngay cả một cái rắm cũng không dám phóng, bị dọa cho toàn thân run rẩy giống hệt như chuột con gặp phải mèo già vậy, cả người lạnh rung rất nhanh chạy biến ra ngoài.
- Mau mau đem Thượng Vị Thần Khí lấy ra đây cho ta xem!
Đột nhiên, từ trong cặp mắt của Kình Ngư đột nhiên thả ra một luồng uy áp vô hình hữu chất. Một cái khí tràng trong nháy mắt đã hình thành, nhật nguyệt ba động, trực tiếp bao trùm toàn bộ năm vị Hạ Vị Kiếm Thần vào bên trong!
Đây là một loại uy hiếp trực tiếp trên phương diện tinh thần linh hồn. Kình Ngư thân là một Trung Vị Thần đỉnh phong, chỉ đơn giản thả ra một cái đe dọa như vậy, bất luận một gã Hạ Vị Thần nào đi chăng nữa, cũng đều sẽ bị tâm trí tan vỡ, tâm thần sợ hãi, sau đó trở nên thành thật dễ bảo hơn nhiều.
Thế nhưng… năm vị Hạ Vị Kiếm Thần kia, không ngờ mặt lại không chút đổi sắc!
- Ân? Quả nhiên là có chút môn đạo a…
Biểu tình trên mặt Kình Ngư kia nhất thời cứng đờ, chợt thu hồi lại uy áp của mình, híp mắt cười nhìn năm vị Hạ Vị Kiếm Thần kia, trong mắt toát ra chút quang mang nghiền ngẫm.
Trên thực tế, tuyệt đối không phải là do năm vị Hạ Vị Kiếm Thần này cường hãn đến mức nào. Sở dĩ bọn họ không thèm để ý đến sự uy áp của một gã Trung Vị Thần đỉnh phong như Kình Ngư này, nguyên nhân căn bản chính là… bọn họ tuyệt đối không phải là một người chân chính! Bọn họ đều là những khôi lỗi! Là Kiếm Thần Khôi Lỗi! Là Kiếm Thần Khôi Lỗi của Phong Vân Vô Ngân!
Những vị Kiếm Thần Khôi Lỗi này, tuy rằng bản thân cũng có tính mạng, nhưng mà thuộc về tồn tại bất cứ lúc nào cũng có thể vì pvvm mà hy sinh, có thể trực tiếp tiến hành tự bạo! Bọn họ thậm chí ngay cả tiến hành tự bạo cũng không cần phải suy nghĩ lấy một giây nào cả, nghĩ tự bạo liền có thể tự bạo! Một chút uy áp như thế, liền căn bản không thèm để vào trong mắt bọn họ rồi!
- Nói đơn giản một tiếng, chúng ta có Thượng Vị Thần Khí, ngươi có thể nuốt trôi hay không?
Một gã Kiếm Thần Khôi Lỗi đơn giản trực tiếp mà rõ ràng nói nhanh.
- Ha ha ha ha...
Kình Ngư bật cười một tràng lớn:
- Ở trên thế gian này, tuyệt đối không có món hàng nào mà lão tử nuốt không trôi được cả! Nếu như các người có bản lĩnh đem nữ nhi của Chúa Tể bắt cóc đến đây, hoặc là bắt cóc được con ả nữ nhi của gã Đại Tướng quân kia, chỉ cần các người có thể mang người đến đây, lão tử tuyệt đối có thể nuốt trôi! Thượng Vị Thần Khí kia, mau mau lấy ra đây!
Năm vị Kiếm Thần Khôi Lỗi cũng không chút chậm trễ, trực tiếp từ trong cái Nạp Giới phổ thông do Phong Vân Vô Ngân giao cho bọn họ, lấy ra cây cung cùng với đôi giày kia.
Oanh!
Thần quang màu xanh biếc mênh mông, trận pháp huyễn diệu vô cùng, khí tức thần thánh tự nhiên đặc biệt của Tinh Linh Nhất Tộc nhất thời ào ạt xông thẳng ra, đem toàn bộ cả gian phòng đều nhuộm đẫm thành một mảnh thần thánh xuất trần!
- Ách!
Hai tròng mắt của Kình Ngư ngay lập tức lòi ra, hai tay hắn giơ ra túm lấy mấy cái, khẽ ve vuốt mấy sợi thần quang, bộ dáng có chút si mê, nói:
- Quả nhiên là Thượng Vị Thần Khí! Đúng là không giả! Đúng là không giả!
Đột nhiên Kình Ngư lạnh lùng quát lên một tiếng.
- Mau đưa cho lão tử xem qua một chút! Cẩn thận xem qua một chút!
Kiếm Thần Khôi Lỗi đột nhiên đem Thượng Vị Thần khí thu hồi vào trong Nạp Giới, lạnh lùng nói:
- Cái loại khí tức của Thượng Vị Thần Khí kia, ngươi cũng đã cảm nhận được rồi, không có khả năng là giả tạo, như vậy, trước tiên nên thảo luận giá tiền đi!
- Mau đưa ra đây cho lão tử! Dám nghịch ý của lão tử, lão tử trực tiếp oanh chết ngươi!
Thế nhưng biểu tình trên mặt năm vị Kiếm Thần Khôi Lỗi vẫn là thanh đạm bình tĩnh như trước, không chút nào có cảm giác như là đang bị đe dọa cả. Bên trong đan điền của bọn họ đồng thời sáng lên một đám kim quang, hiển hiện ra một loại khí tức hủy diệt mạnh mẽ, hiển nhiên chính là muốn chủ động tự bạo!
- A?
Kình Ngư trực tiếp u mê, toàn thân ngây ngốc đứng sững nơi đó.
Hắn đã từng gặp qua vô số người liều mạng rồi, nhưng mà chưa từng gặp qua loại người liều mạng như thế này, động một chút liền đòi tự bạo a!
- Ngươi là một Trung Vị Thần cường đại, bất quá, ngươi cũng không có cách nào ngăn cản được chúng ta tự bạo cả! Một khi năm người chúng ta cùng lúc tiến hành tự bạo, như vậy thì cho dù ngươi không bị thương đi chăng nữa, nhưng mà cơ nghiệp của ngươi, cái phiến thị trường chợ đen ngầm bên dưới lòng đất này, cũng sẽ bị oanh tạc thành tro tàn a!
Ngữ khí Kiếm Thần Khôi Lỗi vô cùng nghiêm túc, lời nói cũng rất chân thành.
- Ngươi ra giá đi! Bằng không… chúng ta lập tức tự bạo!
- Ách!
Dáng vẻ lớn lối bệ vệ của Kình Ngư trực tiếp hoàn toàn biến mất… Hắn chán nản ngồi bệt xuống mặt đất, tự giễu nở nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Khốn kiếp! Chân trần không sợ giày rách a! Các ngươi đủ ngoan độc! Vậy thì lão tử nói thật… Cái Thượng Vị Thần Khí này, giá trị thật khó mà tính toán được. Bất quá, món Thượng Vị Thần Khí mà các ngươi mang đến kia, tựa hồ như là vật chuyên dụng của chủng tộc Tinh Linh! Cái loại Thượng Vị Thần Khí có tính nguy hiểm gần như là cực hạn này, lão tử cầm lấy nó, cũng rất khó có thể giải quyết a! Ta nhất định cần phải hao phí đại lượng thời gian, đem dấu vết của Tinh Linh Tộc bên trong cái Thượng Vị Thần Khí này xóa sạch đi, hoặc là đem toàn bộ tài liệu của nó hòa tan ra, luyện chế lại một lần… Huống chi, đây là đồ của thượng tầng Tinh Linh Tộc, một khi lão tử thu nhận rồi, như vậy phiền toái sẽ quấn lấy thân không ngừng a… Cho nên mới nói… hai cái kiện Thượng Vị Thần Khí này, các ngươi hãy đưa ra một cái giá quy định đi! Phải biết rằng, cái món Thượng Vị Thần Khí này, ngoại trừ lão tử ra, sợ rằng trên đời này không có bất luận người nào dám thu lấy đâu!
- Dùng Thần cách để mà giao dịch!
Một vị Kiếm Thần Khôi Lỗi trực tiếp nói thẳng.
- Nếu như là Sơ Giai Thần cách, như vậy thì cần phải có 3000 khỏa. Trung Giai Thần cách mà nói, như vậy thì cần phải có 2000 khỏa. Cao Giai Thần cách mà nói, yêu cầu 1000 khỏa. Nếu như là dùng Hạ Vị Thần cách mà giao dịch, vậy thì yêu cầu có 50 khỏa, Trung Vị Thần cách, khoảng chừng 10 khỏa miễn cưỡng cũng có thể!
- Hắc hắc… khẩu vị quả thật không nhỏ a!
Ánh mắt của Kình Ngư không ngừng chuyển động, trong lòng thì lại không ngừng âm thầm tính toán:
- Khốn kiếp! Bên phía Đại Tướng quân bên kia trái lại cũng âm thầm phái người đưa tới một nhóm Thần cách, yêu cầu lão tử phải tiêu thụ gấp… Cái này… thôi được…
Kình Ngư nói thế nào cũng là nhân vật kiêu hùng, một chút cũng không do dự, liền ngay lập tức nói thẳng:
- Hai khỏa Trung Vị Thần cách, 10 khỏa Hạ Vị Thần cách, 200 khỏa Cao Giai Thần cách, 300 khỏa Trung Giai Thần cách! Đây chính là cái giá cuối cùng mà lão tử có thể trả!
- Được! Thành giao!
Năm vị Kiếm Thần Khôi Lỗi cũng không chút do dự. Cái giá mà Kình Ngư đưa ra này cũng đã đủ thỏa mãn giá giao dịch mà bọn họ mong muốn, liền lập tức gật đầu đồng ý.
Quá trình giao dịch xảy ra hết sức thuận lợi, mấy Kiếm Thần Khôi Lỗi mang theo mấy trăm khỏa Thần cách trực tiếp xoay người rời đi.
Còn Kình Ngư bên kia, tay cầm lấy hai kiện Thượng Vị Thần Khí, vô cùng yêu thích, xem như chí bảo vuốt vuốt không ngừng. Đột nhiên, ánh mắt của hắn chợt trở nên vô cùng tà dị, nghiền ngẫm nói:
- Hừ, mấy tên gia hỏa thần bí này, lai lịch thật không nhỏ! Lão tử sẽ đích thân truy tung bọn chúng một chuyến, xem thử một chút xem ai ở phía sau màn ra chỉ thị cho bọn chúng…
o0o
Trên một ngọn cô phong…
Phong Vân Vô Ngân khẽ vuốt vuốt một chút đống Thần cách nằm trong tay mình, còn năm đầu Kiếm Thần Khôi Lỗi vô cùng quy củ đứng thẳng người trước mặt hắn.
- Ân! Không tệ! Những khỏa Thần cách này, ta sẽ lập tức đem đi đặt cược! Bất quá, ta cũng sẽ không đích thân ra mặt đặt cược, mà cũng sẽ cho Kiếm Thần Khôi lỗi đi đặt cược! Mấy trăm khỏa Thần cách, hết thảy cũng đều đặt cược rằng ta sẽ đạt được chức vô địch cuối cùng!
Phong Vân Vô Ngân cười lớn một tiếng.
- Một khi ta đoạt được chức Quán quân, đó chính là tiền thắng cược với tỷ lệ mấy vạn lần a! Hắc hắc… Như vậy ta sẽ nhận được vô số Thần cách, toàn bộ có thể dùng để tu hành a! Thoải mái mà!
Phong Vân Vô Ngân một chút cũng không hề giữ lại, đem tất cả những khỏa Thần cách vừa mới giao dịch được, toàn bộ giao cho một gã Kiếm Thần Khôi Lỗi trước mặt, nói:
- Ngươi mau đi thay ta đặt cược, đem toàn bộ Thần cách đều đặt là ta đoạt được chức vô địch cuối cùng! Ta muốn hảo hảo đánh cuộc một trận…
o0o
Bộ lạc Tinh Linh Cách Lạp Đa, trong cơn nhà gỗ đơn giản.
Nữ tử ma y thần bí đang cùng với Đại, đệ nhất mỹ nữ của Bộ lạc Tinh Linh này, dốc lòng nói chuyện với nhau.
- Lão sư, ngài, ngài thủy chung không lấy chân diện mục chân chính mà gặp người, thế nhưng… không ngờ là… là để… tự trừng phạt chính mình… Ngài, ngài đến tột cùng là đã làm sai chuyện gì rồi vậy?
Đại không nhịn được nghi vấn trong lòng mình, buộc miệng nói ra câu hỏi.
- Haizzz…
Nữ tử ma y thần bí khẽ thở ra một hơi thật dài.
- Bởi vì… bởi vì chính là vì lão sư năm đó đã làm sai một chuyện tình… Lão sư, lão sư kỳ thật… lão sư… chính là thị thiếp của một vị cường giả…
- Di!
Hai mắt Đại sáng lên, hỏi nhanh:
- Lão sư, những chuyện này, cho tới bây giờ cũng không có nghe qua ngài nói qua đấy!
- Ân! Hiện tại lão sư sẽ nói cho ngươi biết. Lúc trước, lão sư cũng không phải thật sự thích vị cường giả kia, mà là do bị hắn mạnh mẽ cướp về. Nhưng mà, hắn… hắn đối với lão sư là một tấm chân tình. Bất luận lão sư muốn cái gì, hắn cũng đều là liều chết cũng muốn tìm về cho lão sư. Dần dà… trong lòng của lão sư… cũng đã có thân ảnh của hắn… Nhưng mà, tính tình của lão sư vô cùng hiếu thắng, thủy chung cũng đều không chịu nói ra lời tha thứ cho việc hắn cướp ta về năm xưa… Hắn cũng chính bởi vì chuyện đó mà mãi vẫn luôn buồn bực âu sầu, thường xuyên mượn rượu giải buồn, không ngừng đau lòng xin lỗi ta… Rốt cuộc, đến thời điểm khi mà lão sư quyết định chủ ý, muốn chính miệng nói cho hắn biết, lão sư đã tha thứ cho hắn, thì hắn… hắn đã bị một đám cuồng đồ vô sỉ vây công, đánh nát Thần cách…
Nói tới đây, nữ tử ma y thần bí thấp giọng, nước mắt ròng ròng nói:
- Hắn… hắn đã vẫn lạc! Ta cùng với một người thị thiếp khác của hắn, bị… bị một gã cường giả siêu cấp khác mạnh mẽ bắt giữ, từ đó thiên nhân vĩnh cách… Lão sư, vĩnh viễn cũng đã không thể nào chính miệng nói cho hắn biết, lão sư đã tha thứ cho hắn… ta đã tha thứ cho hắn rồi…
- Hắn đã từng nói qua, dung mạo của ta, là đặc biệt thuộc về một mình hắn, là tài sản của riêng hắn mà thôi. Chính vì vậy, kể từ khi ta may mắn chạy thoát khỏi ma trảo của kẻ đang giam giữ ta, ta đã liền lập hạ một lời thề độc, vĩnh viễn che kín diện mạo của chính mình, không để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy nữa!
Sau khi nàng nói xong, Đại cũng nhất thời trầm mặc, tựa hồ như là đang thưởng thức một chút ái hận triền miên của tình cảm nam nữ nhân loại…
- Đại, ngươi từ trước đến giờ vẫn chưa từng bao giờ trải qua chuyện tình yêu nam nữ. Lần này khi ngươi rời khỏi Bộ lạc, đi đến Đông Doanh Vị Diện, sẽ gặp được rất nhiều nhân loại. Nam tử nhân loại không giống như những nam tử Tinh Linh Tộc ở nơi này, thích học đòi văn vẻ, cao cao tại thượng ít người dám gần. Nam tử nhân loại phần lớn cũng đều là chân tình, dám yêu dám hận. Ngươi nhớ kỹ, nếu như ngươi gặp được một nam tử mà ngươi chân thành ngưỡng mộ trong lòng, như vậy nhất định cần phải dám yêu dám hận, không thể dẫm vào vết xe đổ của lão sư, cả đời hối hận tiếc nuối! Đã minh bạch chưa?
Nữ tử ma y thần bí trịnh trọng nói.
- Ân! Ta biết rồi, lão sư!
Đại cái hiểu cái không, gật gật đầu đáp ứng một tiếng.
- Tốt lắm, Đại! Ngươi minh mạch như vậy là tốt. Thời gian cũng không còn sớm nữa, ngươi mau lên đường đi.
Nữ tử ma y thần bí khẽ thúc giục. Thoáng ngừng lại một chút, nàng thản nhiên nói:
- Nhớ kỹ, lão sư tên gọi là Khinh Vân! Trước đây ta chưa từng nói qua cho ngươi biết, hiện tại ta nói cho ngươi, ngươi nên nhớ kỹ!
- Vâng, lão sư! Ta đây liền trực tiếp đi đến Đông Doanh Vị Diện. Lão sư nhớ chú ý bảo trọng thân thể, ta đi sẽ rất nhanh trở về thôi!
Đại hướng về phía nữ tử ma y thần bí Khinh Vân dặn dò mấy câu, sau đó trực tiếp Thuấn di rời đi.
Sau khi Đại rời đi, nữ tử ma y thần bí run rẩy đứng thẳng người lên, chậm rãi để lộ ra tấm sa vải che trên mặt mình.
Chỉ thấy bên dưới tấm sa vải là một khuôn mặt trẻ tuổi thanh tú, linh động xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, ý nhị trang nhã. Chỉ bất quá sắc mặt nàng vô cùng tái nhợt mà thôi.
Khoảnh khắc này, trong cặp mắt thanh tú của nàng chợt nhỏ xuống hai giọt nước mắt long lanh trong suốt như hai khỏa trân châu, ánh mắt trở nên vô cùng trống rỗng, tựa hồ như đang nhớ lại kỷ niêm xưa. Nàng khẽ nhẹ nhàng thở dài lẩm bẩm:
- Chúc đại ca, ta… ta… ta rất nhớ chàng…
Phong Vân Vô Ngân liền chuẩn bị triệt triệt để để không một chút do dự đánh cuộc sạch một lần, được ăn cả, ngã về không. Hắn một phen đem toàn bộ hai khỏa Trung Vị Thần cách, mười khỏa Hạ Vị Thần cách, 200 khỏa Cao Giai Thần cách, 300 khỏa Trung Giai Thần cách vừa mới dùng hai kiện Thượng Vị Thần Khí hoán đổi được, hết thảy giao hết lại cho mấy vị Hạ Vị Kiếm Thần Khôi Lỗi, đem hết cho bọn họ đi đặt cược.
Hắn cũng không tiến hành đặt cược thắng bại mỗi tràng chiến đấu nữa, mà là trực tiếp đặt cược kẻ đạt huy chương vô địch cuối cùng! Một khi thất bại, như vậy hắn sẽ mất sạch cả vốn gốc, nhưng mà nếu như đạt được giải Quán quân, như vậy tiền mà Phong Vân Vô Ngân kiếm về tuyệt đối là đầy bồn đầy bát!
Mấy đầu Hạ Vị Kiếm Thần vô cùng cẩn thận mang theo đám Thần cách tiến hành Thuấn di rời di, hướng về phía đại sảnh đặt cược bên cạnh gần đó.
Trên thực tế, bên trong đại đa số các thành trì bên trong khu vực bản thể của Đông Doanh Vị Diện cũng đều thiết trí các đại sảnh đặt cá cược. Giờ đây tất cả các nơi cũng đều đã kín sạch hết mọi người. Đại lượng vô số những người thích đánh cuộc cùng với người hiểu chuyện chồng chất ở nơi này, rối rít tiến hành đặt cược.
Nhưng mà, mấy đầu Kiếm Thần Khôi Lỗi đến tiến hành đặt cược, vẫn là dẫn động lên một hồi oanh động vô cùng kịch liệt!
Bởi vì những tràng tranh tài vẫn còn chưa chính thức bắt đầu. Đại đa số những người đặt cược cũng đều là bàng quan, giữ thái độ quan sát tình huống trước, thích hợp thì đặt cược chơi đùa một trận, đánh vài trận nhỏ lấy vui vẻ nhất thời mà thôi, không ai lại trực tiếp đem một hơi mấy trăm khỏa Thần cách mà đi đặt cược cả.
Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, bây giờ vẫn còn chưa quyết định ra năm mươi cường giả mạnh nhất, đã liền trực tiếp đặt cược người vô địch rồi… Cái này quả thật là không hợp với thói thường rồi!
Vì vậy, mấy đầu Kiếm Thần Khôi Lỗi vừa mới đặt cược, chẳng những dẫn phát sự chú ý của tất cả những dân ham mê đánh bạc ở tại hiện trường, hơn nữa lại còn kinh động đến cả ban tổ chức nữa. Bất quá, ban tổ chức của lần đánh cuộc này được tổ chức phi thường nghiêm cẩn. Mặc dù bọn họ đối với việc đánh cược của mấy đầu Kiếm Thần Khôi Lỗi này tỏ vẻ cực kỳ kinh hãi, nhưng mà cũng đã nhanh chóng tiếp nhận lượng tiền đánh cược này. Bọn họ lấy ra một tờ biên lai, ghi nhận lần đặt cược này chính thức hữu hiệu.
o0o
Mấy vị Kiếm Thần Khôi Lỗi kia hớn hở quay trở về bên cạnh Phong Vân Vô Ngân, đem tờ biên lai đặt cược cho Phong Vân Vô Ngân. Phong Vân Vô Ngân đem tờ biên lai đặt cược trân trọng đặt vào trong Nạp Giới, sau đó rất nhanh đem mấy đầu Hạ Vị Kiếm Thần Khôi Lỗi thu trở về trong Kiếm Tiên Đồ Lục.
- Ngày mai là sẽ bắt đầu tiến hành thi đấu trận đầu tiên vòng loại của vòng bán kết! Đối thủ của ta chính là một gã Trung Vị Thần a… Đây là lần đầu tiên ta chân chính đối chiến với một Trung Vị Thần a!
Phong Vân Vô Ngân khoanh chân ngồi xuống trên ngọn cô phong, cả người đắm chìm bên trong ánh tà dương trời chiều sáng rực, hai mắt khẽ nhắm lại một chút, đem khí tức toàn thân điều chỉnh đến trạng thái sung mãn nhất.