Chiếc đèn lồng và bút
chu sa Hoành Thanh không ném đi, vậy mà giờ lại có công dụng. Chúng ta
cầm hai vật này tham gia dạ yến Trung Thu.
Nghe nói dạ yến tối nay, Diêm vương và Nương nương sẽ giá lâm tham gia
Vừa nghe nói hai vị này sẽ tới, bách tính của địa phủ lập tức xôn xao, đi
tới đâu cũng thấy tiếng thảo luận vô cùng hào hứng, rõ ràng là vị Diêm
vương và Diêm vương nương nương này rất được ủng hộ và yêu mến. Còn đối
tượng thảo luận của nam nữ thì lại trái ngược nhau, các vị cô nương thì
xem trọng Diêm vương điện hạ, nam tử thì hiển nhiên yêu thích Diêm vương nương nương hơn. Trời còn chưa tối hẳn, người đã đứng chật cứng trên
con đê bên ngoài Minh Nguyệt lâu tại cầu Nhị Thập Tứ.
Cầu Nhị Thập Tứ,hình dáng của nó cũng giống với tên, chính là chiếc cầu cửu
khúc gồm có hai mươi bốn đoạn cầu quanh co khúc khuỷu, được xây trên Địa Tâm hồ, hồ lớn nhất âm phủ. Hai mươi bốn đoạn cầu này được phân bố đều
đặn xung quang hồ, một đầu nối tiếp với con đê, một đầu kéo dài đến giữa hồ, chỗ tụ hội chính là một tòa thiên đài to lớn được xây bởi đá cẩm
thạch trắng và đá lưu ly, phía trên thiên đài vẫn còn ba tầng nữa, tầng
trên cùng xây kiểu mái cong, bốn góc vểnh lên, lầu các rường cột chạm
trổ, đậy chính là Minh Nguyệt lâu.
Trên ngàn vạn thanh lan
can bạch ngọc chạm trổ hoa văn của cầu Nhị Thập Tứ được treo những chiếc đèn lồng mẫu đơn, nhìn từ xa giống như đai ngọc nổi trên mặt nước, nước sông và cầu mang cùng một sắc, sóng nước dập dềnh. Phía trước Minh
Nguyệt lâu có một cột Hoa Biểu[1] cao ngút trời. Bốn phía đều được quấn
hoa đăng rực rỡ mỹ lệ, khiến cho cả âm phủ được chiếu sáng thành một thế giới huy hoàng, chẳng còn chút không khí âm u đáng sợ nào.
[1] Cột đá Hoa Biểu: Cột đá cực lớn trang trí trước các công trình kiến
trúc lớn như cung điện, lăng mộ… trên thân cột thường khắc các hoa văn
rồng phượng.
Từ buổi trưa, binh lính của âm phủ đã sớm đứng
canh giữ tại hai mươi bốn đoạn đầu cầu. Muốn lên trên cầu cùng tham gia
hội Du Đăng cùng Diêm vương và Nương nương ở khoảng cách gần? Đương
nhiên có thể! Chỉ cần mua một tấm thẻ ngọc thông hành lên cầu là được.
Thời khắc này ta cảm nhận sâu sắc đạo lý tiền tài là vạn năng.
Mục đích của chúng ta rất rõ ràng, đó là hội hợp với Đế quân, lấy lại thanh kiếm Cơ Canh từ chỗ Diêm Vương. Còn việc khẩn cấp hiện nay, chính là
làm thế nào để lẻn và phủ Diêm Vương.
Trước lúc này, ta không hề có một chút tin tức nào của Chi Liên đế quân. Tên Hoành Thanh này
thì cực kỳ xem nhẹ phủ Diêm Vương. Ngay từ lúc vào thành đã tỏ ra khinh
thường nói: “Thì cứ trực tiếp xông vào thôi”, sau đó bị ta lườm nguýt
cho mấy cái. Bây giờ lại biết Diêm Vương sẽ xuất tuần, đây quả là một cơ hội hiếm có.
Chúng ta đã thương lượng kỹ, một khi xác định
Diêm Vương đã đến nơi diễn ra hội Du Đăng, phòng vệ tại phủ Diêm Vương
chắc chắn sẽ yếu đi. Hoành Thanh nhân đó mà lẻn vào phủ Diêm Vương thám
thính, còn ta thì vẫn tiếp tục ở lại đây. Đến khi Diêm Vương hồi phủ, ta lập tức báo tin cho hắn qua một phép thuật nhỏ mà hắn đã để lại cho ta, để hắn có thể nhanh chóng rút khỏi phủ Diêm Vương. Bởi và ngay cả Cơ
Canh cũng không biết Diêm Vương đã giấu pháp thân của nó ở nơi nào,
trước khi sự việc chưa được sáng tỏ, chúng ta không nên xung đột chính
diện với Ngọc Lam Già Vương.
Sự việc ban đầu rất thuận lợi.
Chúng ta ra giá cao và mua được một tấm thẻ ngọc lên lầu. Hoành Thanh đi bên
cạnh ta, bộ dạng ấp úng, vẻ mặt kỳ quái, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn
ta, giống như có chuyện gì không nói không được.
Ta để ý vừa
nãy có mấy vị cô nương ôm chiếc đèn lồng trắng đi qua đi lại chỗ chúng
ta. Thậm chí có người còn nháy mắt, nhìn Hoành Thanh mà cười khúc khích, cơ thể õng ẹo tỏa ra khí chất phong tình lẳng lơ. Cứ vậy nên bản tiên
cô đành phải biết điều mà lui ra một chút, quả nhiên cô nương đó liền
tiến lên trước, dâng tặng đèn lồng trắng của mình cho Hoành Thanh.
Hoành Thanh đẩy chiếc đèn lồng trắng trả lại, cô nương đó giậm chân bỏ đi.
Lại có một người bước lên, Hoành Thanh đột ngột chỉ ta rồi nói với cô
nương đó: “Thật ngại quá, đêm nay ta chỉ muốn đề chữ lên chiếc đèn lồng
của vị cô nương kia thôi”. Cô nương ấy kinh ngạc nhìn ta, rồi lườm ta
một cái và bỏ đi.
Ta nghiến răng bặm môi nói với hắn: “Đại sư huynh, hiện nay sư muội chẳng còn chút pháp lực nào cả, huynh đừng có
đem ta ra làm lá chắn, rước lấy phiền phức không đâu!”.
Ta ôm chặt chiếc đèn lồng trong lòng, bọc kín không chút khe hở. Hoành
Thanh bỗng thở dài: “Sư muội, chắc muội vẫn còn nhớ lời người lái đò nói chứ, Thái Hư Đan có thể khiến người nhập mộng có một giấc mơ đẹp đan
xen sự thật mộng ảo. Cái gọi là đan xen giữa sự thật và mộng ảo chính là cảnh trong mộng ấy có ít nhất một nửa là sự thật”.
Lòng ta
bỗng trầm xuống, đang định hỏi hắn nói vậy là có ý gì thì đột nhiên trên không trung có tiếng hô to gây sự chú ý, trong chớp mắt trăm tiếng
chuông cùng vang lên.
Diêm Vương và Diêm Hậu đến rồi!
Ta còn chưa kịp nói gì thì đã phải bắt chước theo đám ma quỷ bên cạnh mà
quỳ xuống. Tiếng trống nhạc ầm ĩ phía trên khiến lòng ta càm thấy cực kỳ rối rắm, ta nghe thấy Hoành Thanh ở phía sau nói nhỏ với ta: “Ít nhất
vẫn có một chuyện là sự thật, vào mấy ngàn năm trước giữa ta và muội
đích thực đã có hôn ước”.
Từ khi ta có ký ức, bản thân đã là
một người phàm, khó khăn lắm mới tu luyện được thành tiên, phi thăng lên tầng thứ nhất thiên giới, trở thành Bích Chi không biết đã bao nhiêu
năm… Chuyện mấy ngàn năm trước, khi đó có lẽ ta vẫn còn ở trong lục đạo
luân hồi, Hoành Thanh lại là một vị tiên trên thiên giới, làm sao lại có quan hệ gì với ta được?
Ta ngơ ngác hồi lâu, đột nhiên như
bừng tỉnh từ trong giấc mộng, người có hôn ước với Hoành Thanh nhất định là vị “Tam sư muội” thật sự kia, mà ta, chỉ là hàng giả thôi.
Khi ta quay đầu lại, đã không còn thấy bóng dáng của Hoành Thanh nữa, chắc là hắn đã đến phủ Diêm Vương rồi.
Ta đứng nguyên tại chỗ bần thần không biết bao lâu, mà trong lúc ta ngẩn
người, xa giá của Diêm Vương, Diêm Hậu đã đáp xuống Minh Nguyệt lâu. Các quan viên địa phủ khấn đầu bái lạy, trên thiên đài bắt đầu biểu diễn ca múa hết lượt này đến lượt khác.
Đến lúc ta nhớ ra, định
ngước lên nhìn một chút thì chỉ thấy những bóng dáng lả lướt trên đài
cao đèn đuốc sáng rực, không thể nhìn rõ ràng.
Một nam nhân mặc trang phục thư sinh, diện mạo khá tuấn tú đi đến trước mặt ta hỏi: “Cô nương đi một mình sao?”.
Ta lắc đầu.
Gã chẳng những không bỏ đi, ngược lại còn nháy mắt với ta đầy ám muội: “Đã giờ này rồi, chắc là người kia không đến đâu nhỉ? Nam nhân nào để cho
các cô nương phải chờ thì không phải là nam nhân tốt”.
Ta vẫn lắc đầu. Nào ngờ tên này chẳng hề biết điều, được đằng chân lân đằng
đầu mà áp sát lại. Ta lập tức quay người qua lườm gã một cái. Đối phương sững người, tức thì lộ ra thần sắc giận dữ, đưa tay kéo cả cái đầu của
hắn xuống. Khuôn mặt người lúc đầu còn phong độ nho nhã trong chớp mắt
hai tròng mắt đã lòi ra ngoài, từ trong miệng lè ra cái lưỡi về phía ta
một lúc lâu mới thu về, rồi tức tối bỏ đi.
Bản tiên cô bị vẻ xấu xí của hắn dọa sợ phát khiếp, không dám thất thần nữa.
Lúc này, có hai tên quỷ sai cứ nhìn tới nhìn lui những du khách qua lại
trên cầu, không biết chúng đang tìm cái gì. Hai tên đó bước lại trước
mặt ta, ngừng lại rồi đột nhiên đánh giá ta từ trên xuống dưới.
“Ngươi, theo chúng ta qua đây!”
Ta lấy làm kinh hãi: “ Hai vị quỷ sai đại nhân, chẳng hay có chuyện gì vậy?”
Một tên cười đáp: “Ngươi không cần phải sợ, gọi ngươi qua bên đó bởi vì
dáng ngươi có chút giống với Diêm Hậu nương nương. Hiện tại Đại vương và Nương nương muốn chơi một trò chơi nhỏ, chỉ cần ngươi tham gia phối
hợp”.
Trong bụng đầy ắp nghi ngờ nhưng ta không dám gây sự
chú ý, đành phải ngoan ngoãn vâng lời mà đi theo họ đến tầng một thiên
đài. Ở đó sớm đã có mười mấy nữ tử cao ngang nhau, thân hình thon thả
đang đứng chờ. Lúc bấy giờ tâm trí ta đã bị một nam một nữ ngồi ngay
ngắn ở chính diện thu hút. Trong lúc vội vàng, ta chỉ kịp liếc nhìn một
chút. Ngọc Lam Già Vương có thân hình cao gầy, ăn vận trang phục lộng
lẫy, đeo một chiếc mặt nạ quỷ lạnh lẽo, tỏa ra ánh sáng màu lục, khí thế đó quả khiến người ta không rét mà run. Bên cạnh hắn, một giai nhân
cũng đang mặc trang phục hoa lệ, giống như con chim nhỏ mà dựa vào hắn,
đó chính là Nữ Na, mẫu thân của Nữ La.