Về đến nhà, thấy đôi giày ở cửa, Chu Noãn biết Chu Diệc Mạch đã về đến nơi.
Cô rón rén lên lầu thì thấy anh đang ngủ trên ghế sô pha ở tầng hai.
Gương mặt nhìn nghiêng góc cạnh, đôi hàng mi dày, mái tóc mềm mại có đôi chỗ ngả vàng, tất cả đều bình yên đến lạ dưới ánh đèn dìu dịu. Chu Noãn đứng lặng ở đầu cầu thang, chăm chú nhìn anh hồi lâu rồi cúi đầu mỉm cười, đôi mắt sáng ngời long lanh.
Chu Noãn đi vào phòng lấy tấm chăn nhung, rón rén đi tới bên cạnh nhẹ nhàng phủ lên người anh.
Cô sợ đánh thức anh.
Thực ra thường ngày Chu Diệc Mạch cũng ngủ không sâu, huống chi lần này lại nhiều động tĩnh đến thế. Đôi mi anh khẽ rung, mắt lim dim mở, đôi ngươi màu hổ phách còn đang mơ màng. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là Chu Noãn.
Chu Diệc Mạch híp mắt mỉm cười nhìn cô.
Chu Noãn nhìn vào mắt anh, dịu dàng nói: "Em xin lỗi, đánh thức anh rồi."
"Về rồi à ... Mọi người đi đâu vậy..." Chu Diệc Mạch lười biếng khan giọng nói.
Lúc anh về, trong nhà chẳng còn một bóng người.
"Em đưa Tuế Tuế đi mua mấy bộ áo quần mới."
Chu Noãn nhẹ nhàng nói, cô không nhắc đến chuyện gặp Hứa Doanh.
"Ngày mai anh sẽ đi công tác ở Đức." Chu Diệc Mạch nói.
Chu Noãn nói: "Em biết rồi."
Cô ấn vai Chu Diệc Mạch để anh nằm xuống rồi dặn dò: "Anh cũng nên để ý đến sức khỏe của mình, em thấy gần đây anh luôn không ngủ đủ giấc."
Ba ngày trước, Chu Diệc Mạch mới đi công tác ở Mỹ về, thế mà ngày nào anh cũng đi sớm về trễ. Tất nhiên là trừ hôm nay.
"Ừ." Chu Diệc Mạch đáp lời, giọng nhỏ đến gần như không thể nghe thấy.
Chu Noãn luôn âm thầm lặng lẽ, điều gì cô cũng chấp nhận. Có lúc anh chỉ mong cô có thể không ân cần như vậy mà cáu kỉnh một chút, nhưng tưởng tượng xong lại nhủ thầm nếu thật như vậy, cô đã chẳng còn là Chu Noãn rồi.
Chu Diệc Mạch kéo tay để cô dựa vào lòng anh, đôi tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, mang chút áy náy nói: "Gần đây không có thời gian ở cùng em và Tuế Tuế..."
"Đúng vậy." Chu Noãn cười ngắt lời anh, cô không cảm thấy uất ức , nghiêm túc nói: "Em rất tự hào, anh làm tất cả đều vì cứu sống những sinh mệnh nhỏ bé, phải không nào?"
Ánh mắt Chu Diệc Mạch ấm áp , anh đáp: "Ừ... Tháng sau chính là thời khắc quyết định rồi."
Chu Diệc Mạch cầm một tập tài liệu dày đứng lên, Thẩm Trạch hỏi: "Đi đâu vậy?"
"Họp trước phẫu thuật."
Thẩm Trạch vốn định đến cổ vũ anh, xem ra cũng không cần nữa rồi.
Chu Diệc Mạch không phải là một người dễ dàng nhận thua.
Phẫu thuật lấy bào thai trong bụng An Tuyết thuận lợi hoàn thành trước buổi trưa, sau đó lại phẫu thuật chia tách hai đứa trẻ sinh đôi, cuộc phẫu thuật kéo dài từ trưa tới buổi chiều.
May mà họ thành công.
Tỷ lệ thành công chỉ có 3%, vậy mà họ làm được rồi.
Chuyện này tác động không ít đến giới truyền thông, trong nước có rất ít tiền lệ.
Trước phòng mổ, một đoàn giáo sư cùng phó giáo sư đang tiếp nhận phỏng vấn.
Có vài người cũng tìm kiếm bóng dáng Chu Diệc Mạch, là bác sĩ Phó Chủ Nhiệm có tiềm năng nhất cũng trẻ nhất trong nước, nghe nói đã có nhiều năm kinh nghiệm khám bệnh ở nước ngoài, đủ để trở thành một đề tài lớn.
Chỉ có điều vai chính mãi không thấy tăm hơi.
Mà bên kia, Chu Diệc Mạch một thân một mình đứng tựa trên tường hành lang, điện thoại di động không ở bên người. Anh thở chậm và sâu, hiện tại anh rất muốn chia sẻ cảm xúc của mình với Chu Noãn. Anh đang vừa vui sướng vừa biết ơn.
Buổi chiều, phòng bao riêng trong quán bar Long Tuyền vô cùng náo nhiệt.
Cuộc phẫu thuật đạt thành công tốt đẹp, mọi người bèn tổ chức buổi liên hoan chúc mừng.
Thông thường Chu Diệc Mạch sẽ từ chối những buổi tiệc rượu kiểu này, nhưng lần này cũng không thể không tới.
Trong bữa tiệc, Chu Diệc Mạch thở dài. Mọi người liên tiếp chúc rượu, Anh giờ đã say, ánh mắt mê ly.
Thẩm Trạch ở bên cạnh nhìn một lúc lâu, cảm thấy anh thiếu người chăm sóc, bèn nhanh trí.
Anh ta lặng lẽ thì thầm với Chu Diệc Mạch: "Tớ gọi điện để vợ cậu đến đón cậu nhé?"
Chu Diệc Mạch gật đầu không chút do dự.
Thẩm Trạch lấy điện thoại từ túi áo khoác của anh ra gọi điện cho Chu Noãn. Trong danh bạ điện thoại, hầu hết danh mục đều rất đơn giản rõ ràng, chỉ có họ và tên.
Anh ta là A Trạch.
Nhưng Chu Noãn lại là Cục cưng Noãn Noãn.
Thẩm Trạch cũng phải bật cười, tên bạn anh ta quen biết đã hơn hai mươi năm còn có một mặt này?
Cục cưng Noãn Noãn?
Một cục cưng ấm áp* bao nhiêu tiền vậy.
* Chú thích: Noãn Noãn chính là ấm áp.
Anh ta nhìn Chu Diệc Mạch đang ngẩn người nhìn ly rượu trên bàn ăn.
Cục cưng ấm áp này hẳn là vô giá rồi ~
Lúc này Chu Noãn đang đan khăn quàng cổ ở nhà, điện thoại trên đầu giường bỗng vang lên.
Liếc nhìn cái tên hiển thị, cô bắt máy, âm thanh ồn ào phía đầu dây ập đến. Cô gọi liên tục: "Alo? Alo? Diệc Mạch?"
"Là tôi, Thẩm Trạch đây."
"A, Thẩm Trạch, Diệc Mạch đâu rồi?" Chu Noãn quan tâm hỏi.
Thẩm Trạch liếc nhìn Chu Diệc Mạch một chút, báo cáo sự thật: "Báo cáo Chu phu nhân, chồng cô đã say rồi, mời tới quán rượu Long Tuyền mang người về."
"Uống say? Xảy ra chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì sao?" Chu Noãn lo lắng hỏi.
Theo như Chu Noãn biết, tửu lượng Chu Diệc Mạch cũng không tệ, phải uống bao nhiêu mới say cơ chứ.
Thẩm Trạch giải thích cho cô: "Cô đừng suy nghĩ lung tung, là chuyện đáng chúc mừng."
Chu Noãn thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt... Tôi đến ngay, nói anh ấy cứ ở yên đấy đợi tôi."
Cúp điện thoại, Chu Noãn nhanh chóng đứng lên mặc áo quần, cầm lấy áo khoác rồi gọi xe.
Chỉ chốc lát sau, Chu Noãn tới quán bar Long Tuyền trong lời Thẩm Trạch, đưa số phòng bao nhờ nhân viên phục vụ dẫn tới.
Cô đẩy cửa ra, mọi người đều bất ngờ quay đầu nhìn thì thấy một cô gái xinh đẹp, nhất thời lặng ngắt như tờ.
Tất nhiên ngoại trừ hai người Thẩm Trạch, Lục Học.
Chu Noãn hơi cúi người với mọi người, sau đó nhìn một vòng tìm bóng dáng Chu Diệc Mạch.
Chu Diệc Mạch hơi say nhưng ý thức vẫn tỉnh, chỉ nói nhiều hơn bình thường một chút.
Anh nhìn thấy Chu Noãn bèn vẫy tay gọi cô lại, dịu dàng nói: "Noãn Noãn, lại đây."
Mọi người đang ngồi càng thêm kinh ngạc, đây là ai?
Chu Noãn đi tới theo ý anh. Tất cả mọi người đều chưa từng gặp Chu Noãn, họ còn đang không hiểu vì sao Chu Diệc Mạch và cô thân mật như vậy chứ đừng nói đến chuyện nghĩ cô là vợ anh.
Chu Noãn đi tới bên người Chu Diệc Mạch, có bác sĩ hiếu kỳ hỏi: "Bác sĩ Chu, đây là?"
Anh không e dè dắt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau. Anh giới thiệu: "Chu Noãn, vợ tôi."
Vợ tôi.
Anh giới thiệu như vậy.
Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi, bác sĩ Chu kết hôn khi nào???
Lục Học nhướng mày cười.
Trái tim các nữ bác sĩ và nữ y tá vỡ vụn.
Nghe nói viện trưởng còn muốn giới thiệu con gái cho anh, xem ra không thể nữa rồi.
"Về nhà nhé?" Chu Noãn cũng không quan tâm ánh mắt người xung quanh, cô đưa tay sờ gương mặt anh đang đỏ bừng vì uống rượu.
Cô đau lòng, tửu lượng anh tốt như vậy, phải uống bao nhiêu mới nhuốm men say chứ.
"Ừ." Giọng nói anh có chút khan khàn: "Anh uống rượu rồi, không lái xe được."
Ánh mắt anh chỉ nhìn cô.
"Em không biết lái xe, làm sao bây giờ?" Chu Noãn dịu dàng hỏi anh.
Anh chỉ cười, kiểu gì cũng có cách.
Chu Noãn cũng tùy ý anh, rốt cuộc người này đang mấy phần say, mấy phần tỉnh đây.
Anh nắm tay cô đứng lên, cầm lấy áo khoác âu phục nói với mọi người: "Tôi đi trước."
Thực ra anh đã sớm muốn tìm cớ tránh đi, chẳng qua anh thích cách rời đi này hơn.
Mọi người đang ngồi không có ai dị nghị.
Hay nói cách khác chưa ai thoát khỏi nỗi ngạc nhiên vừa rồi. Đã ai thấy bác sĩ Chu nhìn người khác dịu dàng, lại nói chuyện với giọng thâm tình quyến luyến như vậy chứ?
Với bọn họ, anh đều lịch sự mà xa cách, có phần lạnh lùng.
Chu Noãn đứng lên, căn dặn Thẩm Trạch nhớ về nhà sớm.
Thẩm Trạch tiêu sái nói: "No problem."
Sau khi Chu Noãn và Chu Diệc Mạch rời khỏi phòng bao, Thẩm Trạch tựa bên cửa sổ nhìn bóng lưng bọn họ, ước ao: "Ngày tốt cảnh đẹp, chỉ thiếu mỹ nhân."
Lục Học đứng bên cạnh anh ta cười nói: "Trong bữa tiệc có nhiều mỹ nữ như vậy mà."
Thẩm Trạch âu sầu: "Đoán chừng các cô ấy đều đang thất tình..."
Lục Học cầm ly rượu lên khẽ nhấp môi, nhìn về phía hai bóng người phía xa. Anh ta cũng hơi hâm mộ.
Sau khi Chu Diệc Mạch rời đi, phòng bao thoạt ồn ào hẳn.
Chủ đề bàn tán không gì ngoài Chu Diệc Mạch và Chu Noãn.
Tin tức sốt dẻo này hẳn sẽ truyền khắp bệnh viện trong ngày mai.
Đương nhiên chuyện này nói sau.
Chu Diệc Mạch nắm tay Chu Noãn, hai người đi trên đường, anh dịu dàng nói:"Noãn Noãn, chúng ta về nhà thôi."
"Vâng ~" Chu Noãn nhìn anh cười nói.
Chu Noãn hỏi: "Diệc Mạch, ngày hôm nay có chuyện gì vui vậy?"