Chu Diệc Mạch nhớ vừa rồi Thẩm Trạch hùng hổ rời đi, anh đoán khả năng là cãi nhau cùng chị mình. Hai người này cãi nhau từ bé đến lớn, chưa từng dừng lại.
"Không sao cả." Chu Hinh bĩu môi, tay vô thức tăng tốc.
Chu Diệc Mạch cười bất đắc dĩ, nhẹ nhàng nói: "Được rồi. Chị đi ngủ sớm đi nhé."
"Ừ, chị biết rồi. Em bảo Noãn Noãn cũng ngủ sớm đi."
Chu Hinh dặn dò, con bé này đã chạy đi chạy lại chuẩn bị cho cô cả tối rồi.
"Vâng."
Khi Chu Diệc Mạch trở lại phòng mình, Chu Noãn còn đang sấy tóc, mãimột lúc sau tiếng máy sấy mới ngừng lại.
Chu Noãn buộc tóc thành một túm tự nhiên, đi ra khỏi phòng tắm.
Chu Diệc Mạch đứng cạnh cửa sổ, anh đang chăm chú nhìn bên ngoài cửa sổ, bóng lưng thẳng tắp, vóc dáng làm người say mê.
Chu Noãn rón rén đi đến phía sau anh, dịu dàng hỏi: "Anh đang nhìn gì vậy? "
"Nhìn sao trời" Chu Diệc Mạch hơi cao giọng, có vẻ rất thích.
Khoé miệng Chu Noãn giật giật, sao trước kia cô không biết Chu Diệc Mạch lại lãng mạn thế này nhỉ?
Chu Noãn không thèm đáp lời anh mà đi thẳng đến giường, Chu Diệc Mạch nghĩ rằng cô lại muốn đi qua chỗ Chu Hinh, vội vàng nói: " Chị ấy ngủ rồi ."
Chu Noãn quay đầu lại: "Biết rồi, em đi ngủ, không đến chỗ chị."
Chu Noãn chui vào chăn.
Chu Diệc Mạch thấy cô vợ nhà mình lúc nào cũng có thể nằm yên, cũng kéo mành rồi lên giường.
Chu Diệc Mạch duỗi tay tắt đèn, hai người nằm bên nhau trong bóng tối.
Sau một lúc lâu, giọng nam trầm ấm vang lên.
"Ngày mai chúng ta đưa Tuế Tuế đi cắm trại đi."
Chu Noãn cuối cùng cũng vỡ lẽ, hóa ra Chu Diệc Mạch muốn đi cắm trại...
Còn cẩn thận xem trước thời tiết...
Thậm chí còn kiếm cớ mãi, bảo rằng đang ngắm sao...
"Em không đi." Chu Noãn cự tuyệt.
"Ngày mai em phải đi làm mà." Cô lẩm bẩm.
Ngay sau đó, Chu Noãn nghi hoặc quay đầu hỏi: "Bác sĩ Chu, ngày mai anh không phải đi làm à?"
"Ừ, anh được nghỉ."
"Ừm ~ "
Chu Noãn sực tỉnh, cô quên béng mất.
Sau tiếng "ừm" đó, cô không nói gì nữa.
Bác sĩ Chu nghĩ thầm, sao em không hỏi tiếp?
"Ngày mai anh nghỉ chẳng lẽ em không vui sao?" Chu Diệc Mạch chủ động nói.
Chu Noãn quay đầu lại, trầm mặc không nói.
Trong bóng đêm, cô khẽ cong môi, sao lại không vui được chứ.
Nhưng bây giờ cô muốn giả vờ bình tĩnh.
"Ngủ rồi à?" Chu Diệc Mạch chưa nghe thấy tiếng Chu Noãn nên cho rằng cô đã chìm vào giấc ngủ, giọng nói nhuốm màu thất vọng.
"Chưa ngủ." Chu Noãn tinh quái đáp.
"Vậy ngày mai đi cắm trại chứ?" Chu Diệc Mạch một lần nữa lên tinh thần.
"Không đi đâu."
"Đi leo núi?"
"Không đi không đi."
"Ăn cơm ngoài trời."
"Không đi không đi không đi."
"Khó khăn lắm anh mới được nghỉ mà." Giọng nói anh buồn buồn khiến người thương xót.
" Ừ."
"Vậy ngày mai anh ở lì trong nhà nhé."
" Ừ."
"Sau đó chờ em tan làm."
" Ừ "
Chu Diệc Mạch ngừng một lát rồi nói tiếp: "Sau đó chúng ta cùng thực hiện kế hoạch tạo người."
"Ừ."
Đáp xong Chu Noãn mới thấy có chỗ không đúng. Đến lúc sực hiểu, cô lấy gối đầu ném về phía Chu Diệc Mạch: "Chu Diệc Mạch!!!"
Hai người họ còn chưa động phòng, tạo người cái gì mà tạo người!
Anh nói câu đó làm Chu Noãn đỏ lựng hai tai, chịu thôi, da mặt cô mỏng quá mà.
Anh bật cười: "Được rồi, không đùa em nữa."
Chu Noãn nằm yên để bình tĩnh lại.
"Trời lạnh như vậy còn cắm trại làm gì." Thực ra cô chỉ sợ Tuế Tuế cảm thôi.
"Đi trại mùa đông*, trò này rất phổ biến dạo gần đây." Chu Diệc Mạch tìm một vài tài liệu.
* Chú thích: Đây chính là "Đông doanh" trong tên chương.
Chu Noãn nghĩ một chút rồi đáp: "Cũng không phải là không được, em có thể xin nghỉ."
"Được." Chu Diệc Mạch đồng ý ngay tắp lự.
"..." Chu Noãn nghiêng người nói: "Bác sĩ Chu, anh chỉ ước em xin nghỉ thôi chứ gì."
Không thèm suy nghĩ đã đáp ngay rồi.
"Ừ." Anh nhỏ giọng đáp, mắt chan chứa ý cười.
Anh ủ mưu đã lâu.
Chu Noãn thầm nghĩ, sao trước đây cô không biết con người thanh cao ngạo nghễ như anh da mặt lại dày đến vậy??
"Được... Vậy em xin nghỉ ba ngày..." Chu Noãn rất buồn ngủ, cô ngáp một cái.
Buồn ngủ quá...
"Ừ."
"Ngủ đi nào..." Chu Noãn kéo chăn, nhắm mắt lại.
"Noãn Noãn."
Chu Noãn không để ý tới anh.
Chu Diệc Mạch tiếp tục nói: "Sao em lại biết Hứa Doanh?"
Đến hô nay Chu Diệc Mạch mới biết hoá ra Chu Noãn đã gặp Hứa Doanh, hơn nữa còn hiểu lầm điều gì đó, còn là về mẹ của Tuế Tuế – Dương Tình Thiên..
"Ừm..." Chu Noãn lại mắt nhắm mắt mở, ú ớ một lúc, sắp xếp lại từ ngữ rồi mới mơ màng kể lại chuyện hôm đó gặp Hứa Doanh ở trung tâm thương mại cho Chu Diệc Mạch..
"Ừm..." Nghe xong, Chu Diệc Mạch chỉ đơn thanh đáp lại.
Chu Noãn biết còn có rất nhiều điều cô chưa rõ, ví dụ như thái độ của Hứa Doanh với mẹ ruột của Tuế Tuế hay tình cảm của Chu Diệc Mạch với Hứa Doanh.
Chu Noãn nhớ tới dáng vẻ anh đắp thảm cho Hứa Doanh ban tối, đúng là vẻ quan tâm xuất phát từ tấm lòng.
Không phải kiểu quan tâm của bác sĩ đối với bệnh nhân, nó khác.
Nghĩ tới nghĩ lui hồi lâu, mí mắt Chu Noãn bắt đầu sụp xuống, chỉ chốc lát sau, trong bóng tối chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Chu Diệc Mạch nghiêng mặt qua, đôi mắt màu hổ phách ánh lên nét dịu dàng. Anh duỗi tay sờ ngọn tóc của cô, thoải mái quá chỉ, cô không thèm hỏi anh gì mà ngủ luôn thật đấy à?
Anh nhắm mắt, cũng dần buồn ngủ theo tiếng hít thở của Chu Noãn.
Ngày thứ hai, một nhà bốn người đi cắm trại.
Chu Noãn đứa trên triền cỏ xanh rì, nhìn một lớn một nhỏ sung sướng hân hoan trước mặt, cô thấy đầu mình như nổ tung.
Cô tối hôm qua đồng ý đi cắm trại rồi???
Trong lúc mơ màng, cô đồng ý??
Sáng sớm hôm nay lúc rời giường, Chu Diệc Mạch dặn cô nhanh thay quần áo, họ ăn vội ăn vàng bữa sáng rồi ngồi lên xe đến nơi này..
Một đống dụng cụ dã ngoại và hành lý để lộn xộn trên mặt đất, quả nhiên anh ủ mưu đã lâu. Cô chỉ còn biết dở khóc dở cười.
"Hình như... Hình như em còn chưa xin nghỉ!" Chu Noãn vội vàng mở túi xách ra tìm điện thoại, quả nhiên đã có vài cuộc gọi nhỡ của Vương Lỵ và Trương Tuần.
"Chị, em ra ngoài gọi điện." Chu Noãn nói.
Chu Hinh gật đầu.
Chu Hinh lại xoay xe lăn, nhìn về phía Chu Diệc Mạch và Tuế Tuế.
Vào đông, ánh mặt trời làm ấm người, người càng ấm lòng.
Tinh thần thật sảng khoái.
Chu Hinh cười hân hoan, lấy chiếc túi bên xe lăn xuống. Cô lấy khăn len từ trong túi ra, phơi nắng rồi đan tiếp..
Chu Noãn đi đến một bên, gọi lại cho Vương Lỵ. Bên kia lập tức nghe máy, giọng của Vương Lỵ truyền đến: "Noãn Noãn, sao hôm nay không đi làm vậy? Bị ốm à?"
Trương Tuần vốn định lên lớp nhưng lại vô tình nghe thấy Vương Lỵ cùng Chu Noãn gọi điện thoại, anh ta bèn trở lại chỗ ngồi, vểnh tai nghe lén, lật đại vài thứ trên bàn lấy cớ.
"Thế mà cậu lại bỏ mình lén ra ngoài chơi?"
Đi chơi?
Trương Tuần nhướng mày.
"Đi đâu vậy?" Vương Lỵ hỏi, "Cắm trại à!"
Cắm trại?
Trương Tuần nhướng mày.
"Gần đây cắm trại mùa đông nổi tiếng lắm đấy! Các cậu đi đến cái khu nào?"
Chu Noãn nhìn quanh, khu nào nhỉ... Quả nhiên, với thị lực cực tốt của mình, cô tìm thấy một lá cờ nhỏ trên mặt đất có viết tên phía trên.
Vương Lỵ gật gù: "Ra là nơi đó, cũng tốt đấy. Cậu chơi vui vẻ nhé, nhớ gọi điện thoại xin phép cấp trên, nhớ chưa? Được... Được, rồi, bái bai."
Vương Lỵ cúp máy.
Trương Tuần vân vê đầu ngón tay, rốt cuộc là đi khu cắm trại nào... Anh ta vẫn chưa nghe thấy...