Ba Lần Gặp Gỡ

Chương 46: TAI NẠN XE CỘ (2)



Chu Diệc Mạch cầm đồ vật trong tay, anh như người mất hồn chạy về phòng phẫu thuật, dáng vẻ điên cuồng hù dọa bác sĩ cùng y tá ở đó.

“Bác sĩ Chu, cậu điên rồi! Đó là phòng vô trùng!” Một bác sĩ khác ngăn cản anh.

“Bác sĩ Chu!”

Chu Diệc Mạch cầu xin, “Cho tôi nhìn một chút, một chút thôi!”

Không phải là Noãn Noãn, sao lại là Noãn Noãn…

Chu Diệc Mạch đi qua đi lại trước phòng phẫu thuật nửa ngày bị mấy người ngăn cản, cuối cùng họ gọi Thẩm Trạch đến.

“Diệc Mạch, cậu làm sao vậy?” Thẩm Trạch hoang mang chạy tới.

Anh ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, lúc đang viết báo cáo thì có người gọi anh ta, nói là Chu Diệc Mạch xảy ra chuyện rồi.

Chu Diệc Mạch nhìn thấy Thẩm Trạch, lôi kéo tay anh ta nói, “A Trạch, cậu nhìn giúp tớ có phải là Noãn Noãn ở bên trong không?”

“Tại sao Noãn Noãn lại ở trong đó?” Thẩm Trạch buồn bực.

“Đúng vậy, sẽ không, làm sao có khả năng…. Để tớ gọi điện thoại tiếp.” Chu Diệc Mạch lấy điện thoại ra, trên tay đều là máu đã khô cứng, tay anh không ngừng run rẩy, “Noãn Noãn không nhận điện thoại, cô ấy không nhận điện thoại.”

“Diệc Mạch, cậu bình tĩnh đi!” Thẩm Trạch lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của Chu Diệc Mạch.

Tay Chu Diệc Mạch siết chặt nhẫn cùng với thẻ công tác lúc này cầm được, “A Trạch, những thứ này đều là đồ của cô ấy.”

“Diệc Mạch, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”

“Bọn họ nói với tớ… Nói với tớ là Noãn Noãn ở bên trong.” Lúc Chu Diệc Mạch nói câu này, đôi mắt anh đỏ lên.

Thẩm Trạch nhìn chằm chằm đồ trên tay Chu Diệc Mạch, há miệng không nói được lời nào.

Một y tá từ phòng phẫu thuật đi ra, “Có người nhà ở đây không?”

Chu Diệc Mạch nhìn sang, cũng chưa tiến lên, hiện tại anh thà rằng tin tưởng Chu Noãn không nhận điện thoại cũng không tin rằng người nằm bên trong kia là cô ấy.

“Không có người nhà sao?”

Thẩm Trạch đi lên trước quay đầu lại nhìn Chu Diệc Mạch một chút, “Có thể cho tôi vào xem mặt bệnh nhân một chút không?”

Y tá có chút khó xử, “Bác sĩ Thẩm, như vậy là làm khó chúng tôi rồi.”

Thẩm Trạch lạnh lùng nói: “Người ở bên trong rất có thể là vợ của bác sĩ Chu.”

Y tá rõ ràng đã bị giật mình, cô nhìn về phía người đang đưa lưng về phía bọn họ đang ngơ ngác Chu Diệc Mạch, hướng về Thẩm Trạch, “Thôi được.”

Đợi lúc Thẩm Trạch đi ra, Chu Diệc Mạch đứng thẳng tắp nhìn anh ta, Thẩm Trạch cố gắng tránh ánh mắt của anh nhưng không có kết quả.

“Có phải…. không?”

Thẩm Trạch nhắm mắt lại gật đầu.

Cả người Chu Diệc Mạch cứng ngắc, mất hết sức lực tựa bên tường chậm rãi trượt xuống.

Thẩm Trạch chỉ là đứng bên cạnh Chu Diệc Mạch, sau một lát, một y tá từ phòng phẫu thuật sát đó đi ra, “Bác sĩ Chu, cuộc phẫu thuật của Hứa tiểu thư đã kết thúc.”

Chu Diệc Mạch không phản ứng, dường như không nghe thấy.

Thẩm Trạch cau mày, “Hứa tiểu thư? Hứa tiểu thư nào?”

“Chính là Hứa Doanh tiểu thư.”

Thẩm Trạch nghe xong càng thêm nghi hoặc, Hứa Doanh rõ ràng đang an dưỡng ở lầu 24, lúc nào lại làm giải phẫu rồi.

“Cậu đi nhìn cô ấy đi.” Chu Diệc Mạch trầm giọng nói.

Thẩm Trạch ngồi xổm xuống, một tay nắm chặt vai Chu Diệc Mạch, hỏi: “Diệc Mạch, rốt cuộc chuyện này là như thế nào vậy?”

Chu Diệc Mạch vuốt ve nhẫn trong tay không nói gì.

Cuối cùng Thẩm Trạch cũng ở cùng Chu Diệc Mạch cho đến khi giải phẫu của Chu Noãn kết thúc.

Bác sĩ đi ra, dựa theo lệ thường hỏi: “Ai là người nhà bệnh nhân?”

Chu Diệc Mạch đỡ đôi chân đã tê cứng đứng lên, đi tới trước mặt bác sĩ, “Là tôi.”

Bác sĩ nhìn thấy là Chu Diệc Mạch, sững sờ. “Cô ấy là…”

“Vợ.” Chu Diệc Mạch nặng nề nói.

Vị bác sĩ nam do dự một chút mở miệng, “Bác sĩ Chu, phẫu thuật rất thuận lợi, có điều… Đứa trẻ đã không còn, hai người còn trẻ, sau này còn có cơ hội.”

Chu Diệc Mạch nhìn trừng trừng bác sĩ, lạnh lùng nói: “Anh nói cái gì?”

Đứa trẻ không còn…

Noãn Noãn mang thai, anh không biết, anh cái gì cũng không biết.

Bác sĩ nam khó xử nhìn Thẩm Trạch đứng một bên, Thẩm Trạch cũng sợ ngây người, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì.

“Một phần mảnh vỡ ở buồng xe phía sau đâm vào tay và chân của bệnh nhân, khả năng phải tĩnh dưỡng một thời gian mới có thể đi lại bình thường được.” Bác sĩ nói tiếp.

Nhân viên y tế đẩy giường di động đi ra từ phòng phẫu thuật, tầm mắt của Chu Diệc Mạch rơi xuống giường.

Trên giường sắc mặt Chu Noãn trắng bệch, trên đầu bọc băng gạc, ánh mắt Chu Diệc Mạch cố định ở khuôn mặt cô cho đến khi chiếc giường bị đẩy vào thang máy.

“Diệc Mạch! Nói chuyện với cậu đó!” Thẩm Trạch cũng gấp, “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, người đang yên đang lành sao lại nằm trên giường bệnh!”

Chu Diệc Mạch nhìn Thẩm Trạch một chút, sau đó im lặng không lên tiếng đi về phía thang máy.

Cuối cùng Thẩm Trạch cũng nghe nhân viên y tế ở đó nói về hiện trường tai nạn, xe Hứa Doanh vượt đèn đỏ đụng vào xe tải lớn, sau khi cứu Hứa Doanh, lại phát hiện Chu Noãn ở buồng sau xe.

Thẩm Trạch nghe xong vội vã đi tìm Chu Diệc Mạch, đi tới trước phòng bệnh, nhưng lại nhìn thấy Chu Diệc Mạch đang ở bên ngoài cách cửa kính nhìn vào bên trong.

“Diệc Mạch.” Thẩm Trạch gọi anh.

Chu Diệc Mạch nghiêng mặt nhìn qua anh, Thẩm Trạch liếc nhìn Chu Noãn bên trong, hỏi: “Diệc Mạch, sao cậu không vào?”

Chu Diệc Mạch lắc đầu một cái.

Thẩm Trạch do dự hỏi: “Diệc Mạch, không phải cậu…. nghi ngờ Tiểu Doanh chứ.”

“Không biết.”

Chu Diệc Mạch uể oải, anh ngồi xuống ghế trên hành lang, lấy điện thoại từ trong túi ra, Thẩm Trạch nhìn hai tay của anh, trên tay đều là vết máu khô, ngồi xuống nắm lấy cánh tay của anh nói: “Tôi dẫn cậu đi rửa tay.”

Chu Diệc Mạch tiếp tục tìm kiếm số điện thoại bên trong di động.

“Diệc Mạch…” Thẩm Trạch gọi anh.

“A Trạch, tôi muốn yên tĩnh một mình một chút.”

Thẩm Trạch thở dài buông tay Chu Diệc Mạch, “Lát nữa tôi lại tới tìm cậu.” Thẩm Trạch thỏa hiệp.

Chờ Thẩm Trạch đi rồi, Chu Diệc Mạch bấm một số điện thoại.

“Tần Quyết.”

Tần Quyết không nghĩ tới Chu Diệc Mạch sẽ gọi điện cho mình, “Có việc?”

“Giúp tôi điều tra một chuyện.”

“Được.” Tần Quyết thoải mái đáp ứng.

Chu Diệc Mạch đi tới phòng rửa tay, anh để nhẫn cùng thẻ công tác vào trong nước cọ rửa, sau đó rửa tay của mình rồi lau thật khô.

Sau khi xử ly xong tất cả, anh mới đẩy cửa phòng bệnh, nhẹ nhàng đi tới bên giường Chu Noãn, anh ngồi yên ở một bên giường, cứ như vậy chăm chú nhìn Chu Noãn.

Anh nhìn tay trái của Chu Noãn, trên ngón tay đều là vết thương không thể đeo nhẫn, anh đem chiếc nhẫn kia mang vào ngón út của mình.

Anh xoa xoa làm nóng tay đưa ra sờ mặt cô, vô cùng lo lắng tự trách mình.

Ánh mắt của anh lại từ mặt Chu Noãn tới bụng dưới bằng phẳng của cô, tay anh khẽ run dời về nơi đó, cách tấm chăn nhẹ nhàng đặt lên đó, bàn tay dần dần nắm thành quyền.

Cũng không biết là ai báo cho truyền thông, ở cửa bệnh viện tụ tập rất nhiều phóng viên, dồn dập hỏi thăm các chi tiết nhỏ về vụ tai nạn xe đêm nayy, đầu mũi đều chỉ về giới kinh doanh Chu thị cùng Hứa thị không hòa hợp, bắt cóc, tai nạn xe, tình yêu, tin tức chiếm một lượng lớn báo ngày mai.

Mọi người trong Chu gia ở phòng khách xem ti vi sau bữa cơm tối.

Chu Hinh chuyển kênh, tin tức đang phát tối nay về tai nạn xe: “Cựu vũ công trẻ, con gái một của Hứa thị Hứa Doanh đêm nay ở ngã tư đường phát sinh tai nạn, trong vụ tai nạn còn có con dâu của Chu thị…”

Chu Hinh trợn to hai mắt nhìn phụ đề trên màn hình ti vi, xác nhận là mình không nghe lầm.

Bà nội quay đầu nhìn cô, “Tiểu Hinh, vừa nãy trên ti vi có phải đang nói Hứa Doanh của Hứa gia.”

Chu Hinh cũng không biết trả lời sao, cô nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Chu Diệc Mạch, không ai nhận.

Lập tức nghĩ ra, cô gọi cho Thẩm Trạch, “Alo, Thẩm Trạch, trên tivi nói về tai nạn xe cộ là xảy ra chuyện gì vậy?”

Chu Hinh nghe Thẩm Trạch ở đầu bên kia nói, cô nghiêng đầu nhìn bà nội, sau đó lại nghiêng đầu đi đáp lời.

Sau khi cúp điện thoại, cô có chút thất thần.

Một lát sau, Chu Hinh gọi: “Chú Trần! Chú Trần!”

Trần Tuyển từ thư phòng Chu gia đi ra, Chu Hinh lập tức nói: “Chú Trần, bây giờ chú đưa cháu tới bệnh viện đa khoa gấp với.”

“Chuyện này…” Trần Tuyển do dự.

Chu Gia Danh mặc áo khoác vào cũng đi ra từ thư phòng, “Tiểu Hinh, bố đi cùng con.”

Chu Hinh gật đầu.

Bà nội không biết chuyện gì xảy ra nhìn về phía Chu Hinh, “Tiểu Hinh, sao vậy?”

Chu Hinh miễn cường mỉm cười, an ủi: “Bà nội, không có chuyện gì đâu.”

Chu Hình mừng vì ông nội đã ngủ, nếu không e là còn loạn đến mức nào.

Chu Diệc Mạch canh giữ bên giường Chu Noãn, nghe được động tĩnh ngoài cửa, anh quay đầu nhìn, ở ngoài phòng bệnh, Chu Gia Danh và Chu Hinh đang nhìn anh.

Chu Hinh nhìn thấy Chu Noãn nằm trên giường liền che miệng, tầm mắt cô dời về phía Chu Diệc Mạch, Chu Hinh trông thấy hai mắt Chu Diệc Mạch đỏ bừng, những năm gần đây, đây là lần đầu tiên em trai cô lộ ra vẻ mặt bất lực và bi thương đến thế.

Chu Hinh mở cửa, ngoắc tay về phía Chu Diệc Mạch, ra hiệu anh đi ra ngoài.

Chu Diệc Mạch nhìn Chu Noãn một chút mới đứng dậy, đi ra cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Chu Hinh nắm chặt tay Chu Diệc Mạch, miễn cưỡng mỉm cười, “Diệc Mạch, Noãn Noãn sao rồi?”

“Không… không có nguy hiểm tới tính mạng…” Trong giọng nói Chu Diệc Mạch tràn đầy mệt mỏi.

“Đứa trẻ…”

Nhắc tới đứa trẻ, đôi mắt màu hổ phách của anh trở nên âm u, anh gọi cô bằng giọng cô cùng áy náy: “Chị…”

“Ừ.” Chu Hinh kiềm chế nước mắt trả lời.

“Em…”

Chu Hinh an ủi, “Sẽ ổn, sẽ lại có.”

Chu Diệc Mạch chậm rãi ngồi xổm xuống nửa quỳ trước mặt cô, “Làm sao em có thể nói cho Noãn Noãn…” Anh có chút bối rối.

Nước mắt Chu Diệc Mạch chảy xuống, Chu Hinh đưa tay ra lau nước mắt thay anh, “Không có chuyện gì, không có chuyện gì.”

Chu Gia Danh ở một bên nhìn, lại nghiêng đầu nhìn vào Chu Noãn bên trong phòng bệnh, bước nhanh tới thanh máy, nói với Trần Tuyển: “Trần Tuyển, tới cục cảnh sát.”

“Tới cục cảnh sát?”

“Chung quy phải rõ ràng, rốt cuộc chuyện này là như thế nào!” Chu Gia Danh tức giận.

Trần Tuyển gật đầu, ấn nút xuống lầu.

Cuối cùng Chu Hinh được Thẩm Trạch đưa về nhà đã là lúc rạng sáng, Chu Diệc Mạch vẫn không nhắm mắt trông coi đầu giường Chu Noãn.

Chu Noãn hừ nhẹ vài tiếng chậm rãi tỉnh lại.

Bên trong phòng bệnh tối đen như mực, một chút ánh sáng xuyên qua từ ngoài cửa sổ, Chu Noãn có thể nhìn thấy Chu Diệc Mạch đang nhìn cô, “Diệc Mạch…” Cô có chút yếu ớt nói.

“Anh ở đây…” Chu Diệc Mạch vuốt ve mặt cô an ủi, “Không sao rồi… Không sao rồi…”

Chu Noãn đưa tay sờ bụng mình, giọng nói tự trách áy náy hỏi: “Có phải là…”

Bàn tay Chu Diệc Mạch không ngừng vuốt nhẹ khuôn mặt Chu Noãn, làm cho cô bình tĩnh.

“Bảo bảo…. Không còn.”

Trầm thấp, đau khổ, xót xa.

Trong nháy mắt, không khí ngưng trệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.