"Chúng tôi không phải anh em" Một lúc lâu sau Chu Noãn mới nghẹn ra được câu này.
Cô quan sát bảng tên trước ngực vị bác sĩ kia: Thẩm Trạch
"Anh hỏi chuyện này để làm gì ?" Chu Noãn cảnh giác hỏi ngược lại.
Thẩm Trạch cảm thấy cô gái này đúng là hiếm thấy: cung phản xạ thật dài, sau khi cân nhắc mới phát hiện ra.
Vừa rồi anh ta bắt gặp dáng vẻ vội vàng chạy đi của Chu Diệc Mạch, trực giác sắc bén của một bác sĩ nói cho Thẩm Trạch biết rằng, hai người này chắc chắn có gian tình.
Lúc đầu, anh ta vốn thấy hai người có cùng họ, nghi ngờ rằng chú Chu ở bên ngoài có con riêng, dù sao Thẩm Trạch cũng chỉ biết Chu Diệc Mạch có một người chị gái.
Giờ thì xem ra không phải rồi.
"Chỉ là hỏi thăm chút thôi." Thẩm Trạch đáp lại
"Ấy, vậy anh và bác sĩ Chu có quan hệ gì ?"Cô hỏi.
"Khụ khụ" Anh ta hắng giọng, "Anh em mặc chung cái quần cộc mà lớn."
Chu Noãn sáng tỏ gật đầu.
"Được rồi, tôi còn có bệnh nhân khác, cô nghỉ ngơi cho khỏe, đừng để mệt mỏi."Bác sĩ Thẩm dặn dò.
"Vâng."
Không biết qua bao lâu, Chu Diệc Mạch trở lại, anh đẩy cửa tiến vào, đến gần Chu Noãn, đầu tiên là nhìn tình hình truyền máu của cô, xác nhận không có gì bất thường, anh mới ngồi xuống giường bệnh.
Vào thời khắc Chu Diệc Mạch đẩy cửa tiến vào, ánh mắt Chu Noãn chưa từng rời khỏi anh, lẳng lặng nhìn anh làm xong mọi chuyện.
Từ túi áo blouse trắng, Chu Diệc Mạch lấy ra một vật, cầm lấy tay Chu Noãn đeo vào.
Khoảnh khắc ngón tay ấm áp của anh chạm vào, không hiểu sao tim cô đập nhanh hơn.
Trong nháy mắt, ngón tay áp út của Chu Noãn có nhiều hơn một thứ.
"Nhẫn."Anh nói.
"Không lẽ là anh vừa mới mua ?" Ánh mắt của cô dừng lại trên ngón áp út bên bàn tay trái.
Anh điềm tĩnh: "Không phải."
"Từ nhỏ tôi đã mang chiếc nhẫn này bên người."Chu Diệc Mạch nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn rủ rỉ nói, "Tôi cũng không biết chiếc nhẫn này từ đâu ra, nhưng đã mang theo bên người hơn hai mươi năm, hôm nay xem như có ích." Khóe miệng anh nở nụ cười.
"Từ nhỏ đã mang theo bên người sao ?" Chu Noãn hỏi
"Ừ."
"Không biết từ đâu ra ?"
"Ừ."
Hoa văn chiếc nhẫn có chút đặc biệt, mặc dù không đắt tiền, nhưng rất nổi bật.
Cô sửng sốt, đôi mắt mang theo ý cười hỏi: "Vậy trên tay tôi là đổ cổ sao ?"
"Ừ..."Chu Diệc Mạch từ chối cho ý kiến.
Anh trầm ngâm một lúc lâu, sau đó nói với cô: "Về sau sẽ có đồ tốt hơn, trước mắt em tạm thời chấp nhận một chút, xin lỗi em, cầu hôn có hơi vội vàng."
Trái lại Chu Noãn rất hài lòng về chiếc nhẫn.
Một chiếc nhẫn vô danh tinh tế đã mang theo bên người hai mươi mấy năm.
"Bác sỹ Chu, tôi rất hài lòng."Cô vui vẻ nói.
"Hài lòng là tốt rồi." Chu Diệc Mạch khẽ cười.
Chu Noãn xoay xoay tay phải, kích cỡ của chiếc nhẫn, vừa vặn với ngón tay mình.
"Làm sao anh biết được kích cỡ ?Lỡ chiếc nhẫn này lớn hoặc nhỏ hơn thì sao ?"
"Nhìn ra." Ánh mắt anh dừng ở ngón tay Chu Noãn.
Chỉ có điều, kích thước chiếc nhẫn vừa vặn với cô, Chu Diệc Mạch cũng thấy vô cùng kì diệu.
Chu Noãn đối diện với đôi mắt của anh lắp bắp nói: "Anh, anh, không phải ngay từ đầu anh đã nhìn ra chứ..."
Ngón tay thon dài của Chu Diệc Mạch nhẹ nhàng gõ vào trán cô, trong đôi mắt màu hổ phách có chút bất đắc dĩ và cưng chiều, "Nghĩ cái gì vậy?"
Chu Noãn cười ngốc, không nói.
"Chờ tôi tan tầm, tôi đưa em về nhà." Chu Diệc Mạch nói.
"Vâng."Cô đồng ý.
Nhiều năm sau, khi cả hai đã có vài đứa con. Chu Noãn lục tung ra, một lần nữa tìm được chiếc nhẫn này, xúc động.
Thực sự, nếu không phải ông trời đã sớm an bài, dựa vào vận may không đâu của mình làm sao lại gặp được một người tốt như vậy.
Nhẫn cũng đeo rồi, cô cố lấy hết dũng khí hỏi: "Vậy khi nào chúng ta đi đăng ký kết hôn ?"
Chu Diệc Mạch khẽ cười, hiếm khi Chu Noãn thấy anh cười tươi vậy, môi hồng răng trắng, lời nói nhẹ nhàng từ miệng anh phát ra: "Ngày mai."
Mai...ngày mai ??!
Cô nuốt nước miếng... Nhanh quá...
Vì giấy đăng ký kết hôn, hai người cũng gặp không ít trục trặc.
Do Chu Noãn là trẻ mồ côi, cô cần làm rất nhiều giấy chứng nhận.
Vốn định là ngày thứ hai đi lĩnh chứng, kết quả kéo dài mãi tới thứ bảy.
Chỉ có điều, ít nhất cũng cho Chu Noãn một tuần linh động...
Thứ bảy một tuần sau.
Trước nhà Chu Diệc Mạch, một người đàn ông bước ra từ ghế lái của chiếc xe Audi màu đen.
Ông ấy đứng trước cửa nhà anh.
Không lâu sau, Chu Diệc Mạch từ trong nhà đi ra, người đàn ông kia khẽ cúi người chào anh.
Chu Diệc Mạch đi ra cửa, gật đầu gọi: "Chú Trần."
"Diệc Mạch."
Trần Tuyền, là lái xe của bố anh đã mấy chục năm, ở Chu gia, tiểu bối đều kính trọng ông ấy.
Trong tay chú Trần cầm cái gì đó đưa cho Chu Diệc Mạch, lên tiếng: "Thật sự không cần nói qua với chủ tịch sao ?"
"Không cầm, sớm muộn gì ông ấy cũng biết." Anh nói mà mặt không đổi sắc.
Sau đó anh lại hỏi: "Ông bà nội có hỏi gì không ?"
Nên biết, hộ khẩu gia đình là được hai vị này giữ.
Chú Trần cười sang sảng: "Nếu như để bọn họ biết, còn có thể gọi là lấy trộm sao ?"
"Cảm ơn chú, chú Trần."Chu Diệc Mạch cảm ơn một cách chân thành.
Trần Tuyền vỗ vỗ vai anh, "Là con gái nhà ai, nhớ đấy hôm nào dẫn tới cho chú Trần xem, còn nữa, khi dùng xong hộ khẩu, nhớ về sớm, để chú còn lén trả về chỗ cũ."
"Vâng." Chu Diệc Mạch bình tĩnh đáp ứng.
Anh cầm quyển hộ khẩu lái xe rời đi, chú Trần thở dài, ông suy nghĩ trong lòng, Chu Diệc Mạch kết hôn, chắc chắn có liên quan đến chuyện nhận nuôi đứa trẻ kia, vì chuyện này còn cùng trưởng bối trong nhà cãi nhau.
Nhưng mà, ông vẫn lựa chọn tin tưởng cậu ấy.
Từ nhỏ Chu Diệc Mạch đã khôn ngoan, trưởng thành sớm hơn so với người bình thường, đối nhân xử thế, đối với người ngoài đều mang vẻ trầm tĩnh, là một mầm non tốt cho việc buôn bán.
Thế nhưng, cuối cùng vẫn đi theo bước chân của ông cụ trong nhà, học y.
Tại cục dân chính, lúc hai người điền vào tờ giấy khai, nhân viên nhìn thấy hai người đều mang vẻ lạnh nhạt, không khỏi sinh lòng nghi hoặc.
"Cô gái, cô có tự nguyện không ?" Nhân viên kia là một bác gái hỏi.
Chu Noãn vội trả lời: "Đương nhiên ạ."
"Vậy sao hai người..." Bác gái tự hỏi một lát rồi giống như chợt hiểu ra, "Hai người là tái hôn hả ?"
Đôi môi trên gương mặt anh tuấn của Chu Diệc Mạch khẽ nhếch, nói: "Chúng tôi đều là lần đầu tiên kết hôn."
Bác gái gật gật đầu, không nói gì thêm.
Đôi vợ chồng trẻ này thật bình tĩnh.
Lúc chụp ảnh chứng nhận, bên ngoài các cặp đôi đều tình nồng ý đượm, chỉ có họ là có vẻ xa lạ.
Chu Diệc Mạch cũng không cưỡng cầu, như vậy lại tốt.
Ảnh chụp trên phông nền màu đỏ, hai ngưởi đều có vẻ mặt cứng ngắc, thợ chụp hình nhìn không được phải lên tiếng, "Người trẻ tuổi kết hôn nên vui vẻ một chút, đừng khẩn trương, cười một cái nào."
Nụ cười của Chu Noãn vẫn có chút cứng nhắc.
Anh nhìn về phía cô, tay nắm chặt lấy tay cô, thì thầm: "Chu phu nhân, thả lỏng nào."
Chu Noãn nghe được giọng điệu chế nhạo của Chu Diệc Mạch, nghiêng mặt liếc anh một cái, sau đó hai người đứng lại nghiêm chỉnh.
Hình ảnh mới mẻ được in ra, hai người mỉm cười tự nhiên, dáng vẻ trái lại thật sự có vài phần giống như tình yêu cuồng nhiệt.
Cô sờ nhẹ lên dấu chạm nổi của cục dân chính, nhẹ nhàng nhếch miệng rồi thở hắt ra.
Mình cứ vậy mà kết hôn.
Chu Diệc Mạch thấy Chu Noãn sững sờ, lại gần cô hỏi: "Nghĩ gì vậy ?"
"Tôi kết hôn rồi." Cô thì thào.
"Ừ." Anh cũng cầm lấy giấy kết hôn.
Hai người ra khỏi cục dân chính, Chu Noãn đi phía sau nói với anh: "Chu Diệc Mạch, có lẽ anh vội vã kết hôn là vì Tuế Tuế, nhưng chúng ta sẽ sống thật tốt, được không ?"
Giọng nói của cô ôn hòa chân thành.
Anh xoay người, nhìn vào đôi mắt tràn ngập vẻ lo lắng của cô, nói: "Được."
Cuộc hôn nhân này bắt đầu có lẽ là vì Tuế Tuế, nhưng...
Chu Diệc Mạch nắm lấy tay cô.
Chu Noãn nắm lại, đối với quyết định của bản thân, cô không hối hận.
Sức hút của người đàn ông này đã hấp dẫn mình.
Có lẽ là vì thứ bảy, trên đường có hơi kẹt xe, Chu Noãn cảm thấy không khí trong xe có chút ngột ngạt nên mở cửa sổ.
Làn gió thu ùa vào, khiến cho cả người Chu Noãn tỉnh táo không ít.
Ánh mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ, tay phải vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út bên trái.
Chu Noãn ơi Chu Noãn, mày cứ như vậy mà gả mình ra ngoài.
Xe Chu Diệc Mạch vẫn bị kẹp trong dòng xe, lấy tốc độ của con rùa tiến về phía trước.
Phía trước, đèn xanh đèn đỏ cái này nối tiếp cái kia.
Ngón tay Chu Diệc Mạch gõ nhịp nhàng trên tay lái, nhìn ra được là anh đang suy nghĩ.
Anh nghiêng đầu, nhìn Chu Noãn đang thất thần.
"Chu Noãn."Chu Diệc Mạch gọi.
"Dạ ?"Cô xoay mặt qua nhìn về phía anh.
"Ngày mai chuyển nhà đi." Chu Diệc Mạch nói.
Rồi anh cười nói tiếp: "Đêm tân hôn, em sẽ không để cho anh phòng không gối chiếc chứ ?"
Cả người Chu Noãn cứng ngắc, "Không, không có..."
Cuối cùng xe cũng di chuyển về phía trước được một chút, khóe miệng Chu Diệc Mạch mang theo ý cười, "Chỉ cần em không muốn, anh sẽ không làm gì."
Chu Noãn nghe anh nói những lời này, liền phì cười.
Chu Diệc Mạch nghi hoặc: "Em cười gì ?"
Cô khoát khoát tay, "Không có gì, không có gì."
Đoán chừng, hai người họ sẽ đắp chăn bông nói chuyện phiếm.
Chu Noãn trêu chọc anh: "Đời người thật đúng là cô đơn lạnh lẽo như tuyết."
Chu Diệc Mạch còn đặc biệt nhấn mạnh chữ "gắng gượng", cô gật đầu, "Đúng vậy."
"Hành lý của em hơi nhiều." Chu Noãn nói, "Còn nữa... đàn dương cầm của em, nhất định phải mang theo."
"Không thành vấn đề" Anh đồng ý.
Qua đèn xanh đèn đỏ, cuối cùng xe cũng lấy được tốc độ bình thường chạy đi.
Đến dưới nhà Chu Noãn, Chu Diệc Mạch không có ý định đi.
"Muốn lên không ?"Cô chủ động hỏi anh.
"Ừ." Chu Diệc Mạch tháo dây an toàn, "Giúp em thu dọn hành lý."
"Được."
Nói đến thu dọn hành lý, thực ra cũng không có cái gì để dọn.
Chu Noãn sắp xếp áo quần, Chu Diệc Mạch dựa vào cửa quan sát cô.
Cô bần thần nửa ngày mới hỏi: "Chu Diệc Mạch, bố mẹ anh không phản đối chúng ta kết hôn sao ?"
Ngày xem mắt biết được, là do Chu Diệc Mạch thuận miệng nhắc tới cha mẹ anh, không biết bọn họ là người như thế nào. Bình thường việc kết hôn đều phải nói với họ, hơn nữa mình còn là trẻ mồ côi.
Chu Noãn không ngẩng đầu, vẫn cúi đầu sắp xếp quần áo như cũ.
Ánh mắt Chu Diệc Mạch phân tán, giọng nói hơi lạnh: "Nếu bọn họ muốn ngăn cản..."
Có lẽ hôm nay chúng ta cũng không vào được cục dân chính.
Mặc dù, chú Trần giúp mình trộm hộ khẩu, nhưng anh cảm thấy lấy được quá dễ dàng.
Bố anh, lúc nào cũng phái người theo dõi nhất cử nhất động của con trai.
Sự yên tĩnh lúc nãy, có lẽ chính là điềm báo của bão táp.
"Bọn họ biết anh quyết tâm nhận nuôi Tuế Tuế, nên mắt nhắm mắt mở cho qua."Để làm cho Chu Noãn bớt lo, anh giải thích.