Một bộ phim cũ, giống như lôi từ thời nào đến, càng xem càng làm người ta bực mình. Hà Bồi xem được một nửa thì bắt đầu thấp giọng khóc, là một người đàn ông cũng không ngại mất mặt xấu hổ.
“Đừng khóc, đều bị nhìn đấy!” Triệu Cẩn Ngôn hờn dỗi nói một câu.
Hà Bồi vẫn khóc, bên cạnh đưa qua một cái khăn tay, cậu nhận lấy nắm trong lòng bàn tay; bên cạnh đưa đến một cái bả vai, cậu dựa vào tiếp tục khóc; bên cạnh đưa đến một đôi môi mềm nhẹ, cọ lên khóe mắt của cậu.
Cậu sợ tới mức ngừng khóc.
Trong bóng đêm hai đôi con ngươi sáng long lanh, sau đó, bộ phim kết thúc, cả phòng chiếu sáng bừng.
Ai cũng không nói gì, trong trầm mặc một trước một sau đi ra rạp chiếu phim. Hà Bồi nghĩ, em làm hành động đột ngột như vậy, chẳng lẽ không có lời muốn nói?
Chỉ là Triệu Cẩn Ngôn không nói lời nào, cậu cũng sẽ không không biết xấu hổ mở miệng hỏi.
Mùa hè này, nhoáng một cái đã trôi qua.
Năm Hà Bồi ba mươi tuổi, trở lại cố hương, lại gặp được Triệu Cẩn Ngôn trở về nghỉ ngơi, hai người rốt cuộc đi xem bộ phim thứ ba thuộc về bọn họ.
Một người đàn ông đã kết hôn, đã ly hôn, một mình mang theo con trai năm tuổi về.
Một người đàn ông không kết hôn, vẫn luôn bị cha mẹ cằn nhằn, không thể không quyết định trở về xem mắt.
Ngày đó hai người ăn cơm đi ra ngoài tản bộ, dọc theo đường đi luôn rầu rĩ, tất cả những lời muốn nói đều nói xong ở trên bàn cơm rồi, tình hình gần đây của nhau đều biết nhất thanh nhị sở, không phản đối cũng chỉ còn lại xấu hổ.
Vì thế khi đi qua rạp chiếu phim, đành phải vào xem.
Người trong rạp chiếu phim cực ít, chiếu không phải là phim đang hot, vừa vặn gặp phải liên hoan phim phương Tây, rất nhiều bộ phim cũ kinh điển đều được chiếu trùng nhau.
Thời gian quay ngược bảy mươi năm.
Hà Bồi nghĩ có lẽ tôi vẫn đều biết, tâm tư của Triệu Cẩn Ngôn, tôi vẫn đều biết, nhưng lại vẫn làm như không biết với em. Tôi cũng luôn nghĩ đến nụ hôn khẽ năm đó, tôi biết đó tuyệt không phải ngoài ý muốn, chỉ là vẫn nhìn em bỏ lỡ.
Mấy năm nay, rời khỏi em rất xa, mới biết được em là tốt nhất. Không có người thứ hai sẽ dung túng tôi giống như em, vô luận là tôi vui vẻ hay là khổ sở, em vẫn sẽ cùng tôi xem phim, vẫn sẽ đứng ở nơi mà xúc tua của tôi có thể đụng tới.
Thời gian không cần đảo ngược bảy mươi năm, mười năm là có thể, vào thời điểm em không nhịn được mà hôn tôi, tôi hẳn là cho em một cái đáp lại.
Lúc bộ phim sắp kết thúc, Triệu Cẩn Ngôn chuẩn bị đứng dậy, Hà Bồi lại bỗng nhiên kéo lấy anh, sau đó ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng nói một câu.
Triệu Cẩn Ngôn mở to hai mắt nhìn.
Tay anh rơi vào trong một đôi tay ấm áp khác, Triệu Cẩn Ngôn bỗng nhiên muốn rơi lệ, không biết nhiều năm qua chờ mong như vậy, giờ phút này, có phải nằm mơ hay không.
Nhưng mà, cũng thật hời cho tiểu tử này.
“Hết rồi, còn không đi?”
“Anh đi trước.”
“Không phải chứ, đến tuổi này rồi còn thẹn thùng sao? Ha ha ha.”
Kết thúc bộ phim thứ ba, anh rốt cuộc cùng cậu nắm chặt tay.
Cậu dán vào bên tai anh nói –––
Em đừng đi xem mắt, già như vậy cũng không ai muốn đâu, cùng sống với anh đi.
The end.
Về cách xưng hô trong truyện, ta nghĩ nên giải thích vì sẽ có bạn thắc mắc.
Hà Bồi kém Triệu Cẩn Ngôn 2 tuổi nhưng Hà Bồi lại là anh họ của Triệu Cẩn Ngôn nên xưng hô biến thành anh – em. Thế đó.