Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 210



CHƯƠNG 210


“Tổng Giám đốc của tôi, anh tới nhanh ghê!” Nhìn thấy Lục Huyền Lâm chạy xe gần 100 km/h, Minh không nhịn được cười giễu vài câu.


“Mấy đức hạnh này cũng là học theo cô Lý? Có phải cậu cũng muốn vào đó ngồi một ngày không?”


Mỗi lần đối mặt với sự uy hiếp của Lục Huyền Lâm là lúc khát vọng sống sót của Minh mạnh nhất, vội ngậm miệng theo Lục Huyền Lâm vào đồn cảnh sát.


“A! Cậu Lục, muộn vậy rồi anh còn muốn tới tìm?” Sáng sớm ngày ra đồn cảnh sát đột nhiên bị Lực Huyền Lâm tới thăm viếng, mấy người cảnh sát vốn dĩ đang trong trạng thái buồn ngủ lập tức hăng máu, ân cần bưng trà rót nước.


“Lý Tang Du!”


Ba chữ đơn giản của Lục Huyền Lâm đã thể hiện sự bất mãn trong lòng anh.


Cô gái kia thật sự quen biết cậu Lục sao? Người của đồn cảnh sát nghe được ba chữ Lý Tang Du lại nghĩ đến tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân với màn tranh cãi kịch kiệt lúc chiều.


“Cô Lý đã được đón đi từ lâu rồi ạ.”


“Ai đón đi? Đón đi lúc nào? Đón đi đâu?”


Trước những câu hỏi liên tiếp của Lục Huyền Lâm, mấy cảnh sát túc trực cũng không dám ra mặt.


Từ lâu Minh cũng chưa thấy Lục Huyền Lâm tức giận như vậy, anh ta hít sâu một hơi, dùng cùi chỏ nhẹ nhàng nhắc nhở viên cảnh sát đang hoảng sợ, nhắc nhở ông ta trả lời câu hỏi của Lục Huyền Lâm, đừng làm cho mùi thuốc nổ nồng nặc hơn.


Viên cảnh sát bị chọc vài phát rồi mới phản ứng lại: “Là cậu Thời đón đi. Cách đây tầm khoảng một tiếng, có lẽ là đã về đến nhà rồi.”


Cái gì? Cậu Thời?


Thời Nhiên Phong?


Khuôn mặt vốn luôn bình tĩnh của Lục Huyền Lâm bỗng trở nên vừa trắng vừa đỏ.


Minh muốn cười nhưng không dám cười.


Đừng hỏi anh ta cười cái gì, bây giờ nhìn Lục Huyền Lâm như đội thêm cái sừng to đùng vậy.


“Cô Lưu yêu cầu bồi thường bao nhiêu?” Lục Huyền Lâm biết sắc mặt mình quá rõ ràng, vội vàng định chuyển đề tài.


“Cậu Thời đã bồi thường đầy đủ rồi…”


Quả nhiên, lúc tức giận rất dễ tự đào hố chôn mình.


Minh ở bên cạnh cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, cười phá lên.


“Trừ lương.”


Lục Huyền Lâm cảm thấy bản mặt thối của mình không cần thiết phải ở lại đồn cảnh sát làm gì nữa. Người mà anh muốn đón đã được người đàn ông khác đón đi rồi, không muốn ở lại nơi nhàm chán này nữa.


“Tổng Giám đốc, Tổng giám đốc!” Minh chạy theo đuổi kịp Lục Huyền Lâm, có hơi buồn bực, chuyện trừ lương vừa nãy là thật sao?


“Hợp đồng hợp tác với nhà họ Lưu tạm thời hủy bỏ, để cho cô Lưu một bài học. Dám đưa người phụ nữ của tôi tới đồn cảnh sát sao?”


Minh biết lúc này đi cùng với Lục Huyền Lâm là cách tốt nhất, lúc này e là Lục Huyền Lâm cảm giác đồ của mình bị người khác đụng vào, bệnh sạch sẽ nên chắc hơi khó chịu.


“Vâng vâng vâng! Chút nữa tôi sẽ chấm dứt mọi hợp tác với nhà họ Lưu.”


“Về nhà!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.