Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 308



Chương 308

Vết thương? Lý Tang Du nhìn chằm chằm vào làn da lộ ra bên ngoài đồ bệnh, nhìn một hồi lâu mới thấy được vết đỏ nhỏ ở cổ tay.

Trong lòng cô tự hiểu, lại nhìn ra làm da xỉn màu và mái tóc rối xù của Lý Uyển Khanh , Lý Tang Du từ trước đến nay đều biết, Lý Uyển Khanh luôn là người được yêu thương chiều chuộng nhất.

Chắc hẳn hai năm bị mất tích, chị ấy đã phải chịu khổ rất nhiều.

Lý Uyển Khanh cười xấu hổ, mang dép lê xuống giường: “Anh đừng như vậy, em vẫn chưa yếu đuối tới mức đó.”

Nhưng Lý Tang Du không muốn tiếp xúc nhiều với cô ta, cô rất sảng khoái về việc ly hôn, nhưng đối với người em gái này, Lý Tang Du không có quá nhiều nhẫn nại.

“Em có vết thương, đừng đi lung tung, lời muốn nói chị cũng nói xong cả rồi, chị về trước đây.”

Nói xong, Lý Tang Du không chút lưu luyến quay người rời đi khỏi phòng bệnh của Lý Uyển Khanh.

Lục Huyền Lâm nhìn chằm chằm theo bóng lưng của cô, trong đôi mắt đen như mực ấn chứa suy nghĩ sâu xa.

Trước cửa là hành lang của bệnh viện, ba Lý đã đứng đợi rất lâu, sau khi nhìn thấy con gái bảo bối bước ra mới có thể dãn đôi chân mày ra.

“Ba? Sao ba…” Trước ba của mình, Lý Tang Du không thể bình chân như vại như lúc nãy, cô khẽ rụt vai lại, cô có vẻ như có chút áy náy.

Ông khoác lên vai cô chiếc áo khoác chuẩn bị từ sớm, vẻ mặt ba Lý nghiêm túc lại, trầm giọng nói: “Con nhập viện khi nào, sao không nói ba biết?”

Lý Tang Du vốn dĩ lúc trong phòng cảm thấy rất lạnh, nhưng khi được ba Lý khoác áo lên vai liền cảm thấy nóng lên ở khóe mắt.

Cô hít một hơi thật sâu để kìm lòng, không để bản thân lao vào lòng ba mà òa khóc, Lý Tang Du không muốn ba lo lắng.

“Chỉ là do thời tiết chuyển mùa không chú ý giữ ấm nên hơi sốt một chút.” Lý Tang Du nắm lấy tay ba Lý, vừa nói vừa đi.

Ba Lý nghiêng mắt nhìn cô, vừa đau lòng vừa trách móc: “Con gái đã lớn vậy rồi, vẫn không biết tự chăm sóc bản thân, nhớ con hồi đó…”

Im lặng một hồi, ba Lý không nói tiếp nữa, liên quan đến mẹ của Lý Tang Du, là chủ đề mà cả hai cha con đều không muốn nhắc tới.

Đổi sang chủ đề khác ông mới nói tiếp: “Con đó, kết hôn cũng không để người khác yên tâm được, thằng bé Lục Huyền Lâm này…”

“Ba, con và anh ấy…”

Lý Tang Du mở miệng rồi lại không biết nói gì, cô ấy nên nói với ba rằng hai người vẫn rất tốt hay nên nói rằng hai người vừa mới ly hôn rồi đây?

Hai người đi đến công viên của bênh viện, nơi ánh đèn mờ che khuất khu vườn, ngồi trên ghế dài phái dưới ánh đèn đường.

Lý Tang Du bỗng nhiên cảm thấy để ba ngồi ở đây thật sự có chút tương phản, ai mà người ngồi ở đây là tiền bối trong giới kinh doanh, chớp mắt kiếm được trăm vạn.

Nhưng ba Lý không thấy không thoải mái, ông đã quen ngồi trên ghế da, bây giờ cùng con gái ngồi trên ghế đá công viên cũng là một trải nghiệm không tồi.

Ánh trăng soi rọi, dưới ánh nhìn của ba Lý, Lý Tang Du hít một hơi rồi chuyển chủ đề: “Lý Uyển Khanh được tìm thấy khi nào? Sao không nói con biết?”

“Cũng mới là chuyện của chiều nay thôi, có người phát hiện nó đang ngất ở ngoại ô rồi báo cảnh sát, vậy nên mới tìm được nó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.