Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 309



Chương 309

Lý Tang Du vẫn cảm thấy khó hiểu: “Hai năm rồi, sao em ấy vẫn không gọi một cuộc điện thoại về nhà?”

Nếu cô ta có thể gọi về sớm hơn, thì ba và dì cũng không cần lo lắng như vậy, Lục Huyền Lâm cũng không lấy cô ra để trả thù.

Vậy thì liệu mọi thứ có khác không?

Nói tới đây, trong mắt ba Lý ngoài nét thăng trầm còn hiện lên sự bất lực.

“Khanh nói nó không nhớ hai năm qua đã xảy ra chuyện gì, phải đợi xem bác sĩ nói sao.”

Ba Lý nói xong liền nhì lại con gái, ông càng nhìn càng cau mày: “Con dạo này gầy hơn nhiều rồi, có phải con ở nhà họ Lục không được vui vẻ không?”

Hình như đã lâu ông không thấy con gái cười như ngày xưa.

Lý Tang Du tự nhìn lại mình, cơ thể dưới bộ đồ bệnh nhân quả thật gầy hơn trước, cô khẽ cười hiện ra má lúm đồng tiền, có chút ngọt ngào.

“Chuyện tốt mà, biết bao nhiêu người tốn tiền để được gầy, con còn tiết kiệm thêm được một khoản.”

“Tang Du, trước mặt ba con cứ nói thật đi.”

Nụ cười của Lý Tang Du còn chưa mở rộng đến miệng lại bị một câu nói của ba Lý làm đọng lại, bộ dạng muốn cười nhưng không cười nổi, tự dưng nhìn hơi đáng thương.

Cô muốn tiếp tục nở nụ cười tươi trên khuôn mặt để ba không lo lắng, nhưng cho tới bây giờ bao nhiêu oan ức chôn giấu trong đáy lòng đột nhiên bị một câu hỏi của ba Lý làm cho nổi dậy cuồn cuộn.

Lý Tang Du khẽ thở dài ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm vô tận, cố gắng không để nước mắt trở lại viền mắt một lần nữa, chí ít cô không thể khóc trước mặt ba Lý được.

“Trước giờ, con có chuyện gì đều thích để trong lòng chưa bao giờ nói cho ba biết.”

Giọng của ba Lý trầm thấp mà chậm rãi nói ra, thời gian lại như một lần nữa trôi ngược lại lúc Lý Tang Du còn bé.

Lúc đó, Lý Tang Du còn là một đứa bé mắc cỡ, cô ở trong trường học bị người khác cô lập nhưng cũng chưa bao giờ nói ra.

Nếu sau đó không xảy ra sự việc quá nghiêm trọng bị thầy giáo phát hiện, có thể đời này ba Lý cũng không biết rõ tình hình của con gái mình.

“Có chuyện gì phải nói với ba, ba không muốn thấy con chịu khổ.”

“Con rất ổn mà ba.”

Lý Tang Du hoà hoãn tâm trạng của mình lại một chút, rồi quay sang ba Lý nói nghiêm túc: “Sau khi con gả cho Lục Huyền Lâm, mỗi ngày con trải qua đều rất thú vị, ông nội Lục rất yêu thích con, bà nội cũng không làm khó dễ gì con cả.”

Cô không nỡ để ba phải lo lắng cho mình, huống hồ tất cả những chuyện này cũng quyết định của chính mình từ trước rồi.

“Lục Huyền Lâm thì sao? Cậu ta tốt với con không?”

“Tốt…” Trên gương mặt của Lý Tang Du chợt lóe lên vẻ đau đớn, sau đó cô dừng một chút lại nói tiếp: “Anh ấy đối xử với con rất tốt, vốn chúng con còn muốn cùng đi nhau đi ăn tối nữa.”

Tuy rằng đó là lời hứa của hai bên, một người mới bắt đầu đã không chờ mong gì, còn một bên đột nhiên gặp lại người trong lòng của mình, nên kết quả bữa cơm này đã bị bỏ lỡ.

Nhưng ba Lý có thể nhìn thấy biểu hiện của những mặt ngoài này, nên thái độ cũng trở lên hơi tự trách.

“Cũng tại ba, không nên dung túng tiểu Khanh, điệu bộ vừa rồi cũng thật kỳ cục.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.