Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 456



CHƯƠNG 456

“Bốp!” Lý Tang Du còn chưa nói xong thì Trịnh Khôi đã tát vào mặt cô.

“Con hoang cái gì? Nói kiểu gì đấy?” Trịnh Khôi tức giận trừng mắt nhìn Lý Tang Du.

“Bốp!” Lý Tang Du không hề yếu thế, tát lại Trịnh Khôi.

“Ông có tư cách gì mà đánh tôi?” Lý Tang Du lạnh lùng nhìn Trịnh Khôi: “Không phải ông không muốn đứa con hoang này à?”

Nếu Trịnh Uyển Khanh không phải là chị em ruột thịt của cô thì cô không cần thiết phải giữ thể diện cho những người này nữa.

Trịnh Khôi bị đánh mà choáng váng, ông ta không ngờ cô gái trẻ trước mặt này lại dám đánh mình?

Làm phản rồi.

Trịnh Khôi giơ tay định đánh Lý Tang Du, nhưng Tiêu Hà đã nắm lấy tay ông ta nói: “Khôi, dù sao thì là Uyển Khanh cũng là do nhà họ Lý nuôi lớn, nể tình đó mà bỏ qua đi.”

Lúc này Trịnh Khôi mới chịu thu tay lại.

“Cút, mấy người cút hết đi.” Nghĩ đến người ba tội nghiệp còn đang ở trong tù, lửa giận trong lòng Lý Tang Du không thể kìm chế được nữa.

“Lý Tang Du, nhà họ Lý của cô đã thành ra thế này rồi mà còn dám kiêu ngạo nữa sao? Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng nhà họ Lý các cô đã giúp tôi nuôi nấng con gái nhiều năm như vậy thì tôi cũng sẽ bố thí cho mấy người một miếng cơm. Bây giờ xem ra mấy người lại rượu mời không uống thích uống rượu phạt à. Vậy thì để tôi chống mắt lên xem mấy người lưu lạc ăn xin đầu đường xó chợ thế nào nhé.” Trịnh Khôi nói bằng giọng hằn học.

Những lời này khiến Lý Tang Du vốn đã tức giận nay lại càng tức giận hơn, cô cầm lấy bình hoa bên ghế sô pha ném về phía Trịnh Khôi.

Trịnh Khôi vội vàng cúi người tránh: “Hà, Uyển Khanh, chúng ta đi thôi, người phụ nữ này điên rồi.”

Trịnh Uyển Khanh hơi do dự. Hôm nay, Lục Huyền Lâm đã nói tới đón cô ta.

Sao Lý Tang Du lại có thể không nhìn ra tâm tư của Trịnh Uyển Khanh chứ?

Cô lấy điện thoại di động ra, ấn bàn phím: “Nếu lũ vô liêm sỉ các người còn không cút ngay ra khỏi nhà tôi, tôi sẽ gọi điện thoại nói tất cả mọi chuyện đã xảy ra ở đây cho Lục Huyền Lâm…”

Nghe xong lời này, Trịnh Uyển Khanh lập tức đứng lên: “Ba, chúng ta đi.”

Lúc này, Chu Hòe Hương đi chợ mua thức ăn về.

“Dì, dì ném đồ đạc của hai người phụ nữ này ra ngoài cho cháu đi.” Lý Tang Du lớn giọng nói.

Chu Hòe Hương không hiểu ra sao, ngẩn ra: “Thế này là thế nào?” Bà chưa bao giờ thấy Lý Tang Du tức giận đến mức này.

“Ném, ném ra ngoài ngay lập tức.”Tên miền mới của bên mình là Truyen3.one. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!

“Được!” Chu Hòe Hương vẫn luôn đứng về phía Lý Tang Du nên không hỏi nữa, cũng không do dự, kêu mấy người hầu khác, bận rộn một lát, ném hết đồ đạc của hai mẹ con Tiêu Hà ra ngoài.

Là ném thật chứ không phải chỉ là đặt xuống.

Bà đã đợi ngày này rất lâu rồi, cho nên bắt tay vào làm cũng chẳng khác gì trút giận.

Trùng hợp thay, đúng lúc này Lục Huyền Lâm chạy tới, nhìn thấy tình cảnh như vậy, nhướn mày, tức giận hỏi: “Cô muốn làm gì vậy hả? Sao lại muốn đuổi hai người họ đi?”

“Tổng giám đốc Lục, sao anh không đi hỏi thử vợ anh xem? Chạy tới đây hỏi tôi làm gì? Tôi có nghĩa vụ phải trả lời anh chắc?” Sắc mặt Lý Tang Du rất khó coi, trên mặt và trong lời nói cũng xen lẫn tức giận.

Thấy Lý Tang Du như thế này, nhất thời Lục Huyền Lâm cũng không tiện đối chọi.

Lý Tang Du, cô giỏi lắm, cầu xin người khác làm xong việc rồi thì trở mặt ngay không nhận người nữa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.