Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 510



CHƯƠNG 510

Anh là đàn ông à?

Đúng là đàn ông!

Chỉ là một tên vô dụng, một tên phế vật ngay cả vợ và con của mình mà cũng không thể bảo vệ chu toàn.

Phải oán trách ai đây?

Anh chỉ có thể oán mình, anh không thể trách bất cứ ai, cho dù là Trịnh Uyển Khanh hay là Vu Thiến, anh đều không trách, bởi vì anh không có tư cách.

Lúc đi qua đại sảnh, Lục Huyền Lâm đột nhiên dừng bước.

Hai người đi theo sau lưng thiếu chút nữa là đã đụng vào lưng anh.

“Tổng giám đốc, sao vậy?”

A Minh còn chưa nói xong chỉ nhìn thấy Lục Huyền Lâm bước nhanh đi đến quầy phục vụ, bắt lấy cổ tay của một nhân viên phục vụ trong số đó, vội vàng hỏi: “Cô vừa mới nói cái gì?”

Nhân viên phục vụ đột nhiên bị bắt lại cũng không dám lên tiếng.

“Nói nhanh!” Lúc này, Lục Huyền Lâm từ vội vàng biến thành lãnh khốc.

“Tôi, tôi nói là khách hàng nữ lúc nãy trông rất giống cô Lý…”

Cô Lý?

Đối với ba người Lục Huyền Lâm, hai chữ này vô cùng nhạy cảm.

“Là cô Lý nào?” Lục Huyền Lâm hỏi.

“Chính là cô chủ Lý thị đó, tôi đã từng nhìn thấy hình ảnh của cô ấy trên báo rồi, khách hàng nữ mà ngày hôm nay tôi nhìn thấy quả thật giống y như là cô Lý, xinh đẹp giống hệt cô Lý hồi mấy năm trước, còn dẫn theo một cậu bé trai bốn năm tuổi, ngồi ăn cơm trưa ở đó đó…” Nhân viên phục vụ đã không còn sợ hãi như lúc nãy, nói chuyện cũng thuận hơn nhiều.

“Thịch thịch thịch.” Lục Huyền Lâm chỉ cảm thấy tim mình đập dữ dội.

“Cô nhìn có rõ không, đừng có nói tào lao.” A Minh nhắc nhở nhân viên phục vụ.

Cho dù có người tin tưởng trên thế giới này thật sự có ma quỷ thì cũng không thể gặp quỷ giữa ban ngày ban mặt, còn là một cặp quỷ mẹ con.

Cho nên, A Minh tự động phân loại những gì mà nhân viên phục vụ nói chỉ là người với người có dáng dấp giống nhau.

“Bọn, bọn họ đi đâu rồi?” Lúc này, Lục Huyền Lâm nói chuyện lắp ba lắp bắp.

Thật sự là cô ấy à?Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Ngày hôm đó, bóng lưng mà anh nhìn thấy bên ngoài biệt thự ở thành phố C thật sự là cô?

Anh biết mình có căn bệnh thường xuyên xuất hiện ảo giác, cho nên lúc mọi người xung quanh có thái độ phủ định, anh cũng chấp nhận. Nhưng mà ngày hôm nay còn có người khác nhìn thấy, tâm trạng đè nén cũng không nhịn được mà trở nên hưng phấn.

Mọi người luôn phóng đại và phóng đại tâm nguyện của mình khi bọn họ có hy vọng.

Lúc này, Lục Huyền Lâm chỉ có một suy nghĩ: cô ấy vẫn còn sống ư?

“Đã đi rồi, bọn họ ăn xong thì đi ngay, chưa được nửa tiếng đồng hồ.”

Lục Huyền Lâm quay đầu nhìn về phía cửa khách sạn, chỉ có người qua đường nhộn nhịp đi tới đi lui.

Lục Huyền Lâm hất tay nhân viên phục vụ ra vội vàng chạy ra khỏi khách sạn.

Lúc này, trong lòng Lục Huyền Lâm đang không ngừng hét lớn: Lý Tang Du, là em ư? Anh phải tìm được em, nhất định phải tìm được em!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.