Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 556



CHƯƠNG 556

Elise vẻ mặt đau khổ nói không hết lời, Lục Sơn thực sự rất khó chơi, còn hất tay Elise ra, rồi xông vào trong.

“Ngài không thể vào được đâu, tổng giám đốc không có ở đây!” Elise nhanh chóng đuổi theo.

Tài liệu trong phòng làm việc đều vô cùng cơ mật, nếu như xảy ra vấn đề gì thì cô ấy phải bàn giao với tổng giám đốc như nào đây.

Lục Sơn phát cáu, một tay đẩy Elise sang một bên. Ông ta dùng sức vô cùng lớn, còn đẩy Elise ngã hẳn sang chậu cây bên cạnh.

Elise không chú ý, cắm đầu xuống mép chậu hoa, trán lập tức bị thương.

Máu chảy ra ngoài, Elise dùng tay che lấy, cái tay cũng rất nhanh đã nhuộm đỏ, máu còn rơi xuống cái áo sơmi màu trắng lụa của cô ấy. Cô ấy đau đớn, sắc mặt tái nhợt, xông tới từ dưới đất lên.

“Ngài Lục, ngài thật sự không thể vào được đâu!”

Lục Sơn còn đang thấy hơi chột dạ, nhưng vừa nghe Elise nói là lại nổi đóa lên, lập tức bùng nổ.

“Cô đủ rồi đấy nhé, hôm nay tôi nhất định phải nhìn thấy nó, xem xem các người ai dám ngăn cản tôi.”

Lúc này đã có hai phó thư ký vây quanh, hai người đỡ Elise, nghe Lục Sơn đe dọa thì cũng khẽ run rẩy.

Elise nháy mắt với một người trong số đó, người kia liền nhanh chóng lui xuống dưới.

Còn lại mấy cô cũng không ai dám cứng đối cứng với Lục Sơn nữa.

Elise chính là một ví dụ đẫm máu đang đứng sờ sờ ở đây.

“Tôi nói tổng giám đốc không ở đây, ngài tội gì phải cố chấp thế?” Elise che lấy cái trán của mình, mất máu quá nhiều khiến cô ấy không đứng vững được, đến cả tiếng nói cũng không còn khí thế như lúc đầu nữa

“Câm mồm, không nhìn xem mình là cái thá gì, mà dám khoa tay múa chân với tao!” Lục Sơn không còn phong độ như bình thường nữa, lúc này đã không khác gì tên điên.

“Chú hai à! Vẫn chưa tới lượt chú đến đánh giá nhân viên của tôi đâu!”

Một tiếng quát lạnh lùng từ sau lưng Lục Sơn vang lên, cả đám thư ký như tìm được cứu tinh, vội vàng lui về sau.

Lông mày Lục Huyền Lâm nhíu lại, nhất là khi nhìn thấy máu trên mặt Elise, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

“Các cô các cậu mang cô ấy đến bệnh viện đi, sáng hôm nay không cần đi làm nữa.”

Thời gian làm việc cũng chưa tới, không ngờ chú hai đã chờ không nổi mà muốn tới tìm anh gây phiền phức rồi.

Elise được đồng nghiệp dìu đi, trước khi đi còn có chút không yên lòng, nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc, có cần tôi xuống dưới lầu gọi bảo vệ tới không?”

Lục Sơn quắc mắt nhìn: “Có thế nào thì tao cũng là trưởng bối của bọn mày, để tao xem đứa nào dám bắt tao!”

Đùa đấy à, còn dám gọi bảo vệ tới bắt ông ta.

“Không cần, tôi có thể xử lý.” Lục Huyền Lâm nhìn chằm chằm vào Lục Sơn, không một ai có thể nhìn ra bọn họ lại là người thân của nhau.

Thư ký lui xuống, đại sảnh chỉ còn lại có hai người bọn họ, Lục Sơn đánh người ta bị thương thành như thế nhưng lại không chột dạ chút nào, mà dường như còn trở lên lớn gan hơn.

“Mày đừng tưởng làm tổng giám đốc là có thể la lối om sòm, cũng chỉ là một đứa thư ký thôi mà, tao đánh nó thì đã làm sao?”

Lục Huyền Lâm bước tới, đấm một nhát vào cằm Lục Sơn, không hề để ý thể diện chút nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.